phàm nhân tu tiên 3321-3370

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 8: Sơ Nhập Linh Giới

Chương 1321: Đoạt được linh địa

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vipvandan. vn)

Biên: chandoiwa

Nguyên Anh Điếu Mi hán tử vừa thấy khe nứt màu đen xuất hiện, liền hướng về phía Hắc Linh rung lên năm sáu tiếng.

Mỗi lần chuông rung lên, sắc mặt của hắn lại trắng bệch ra thêm một chút, còn cái khe nứt đen thì lại mở rộng ra thêm.

Sau khi lắc thêm vài tiếng, khe nứt đen đã mở rọng ra thành một lỗ hổng hình nửa vòng tròn, bên trong hắc khí tràn ngập, âm phong trận trận, căn bản không thể nhìn rõ cái gì.

"Hắc hắc!"

Một tiếng cười cực kì quái dị đột nhiên truyền ra.

Hàn Lập đồng tử co lại, trên người tỏa ra ánh kim quang rực rỡ, đồng thời nguyên từ thần quang cũng tăng vọt nhanh chóng, bảo vệ bản thân rất cẩn thận.

Đối mặt với bảo vật cấp linh bảo, hắn cũng không dám tùy tiện.

Chính vào lúc này, một màn quỷ dị đã xuất hiện.

Đột nhiên xung quanh Hàn Lập xuất hiện hàng đám hắc tơ, chuyển động vây quanh cơ thể hắn, nhưng ngược lại không hề có ý định tấn công.

Hàn Lập ngẩn ra, còn chưa biết đây là pháp thuật gì, đột nhiên hắc tơ biến ảo ngưng tụ, biến thành một quang trận. Vừa khít nhốt Hàn Lập ở trong đó.

"Không mị!" Hàn Lập cả kinh, trên người ánh sáng xám chợt lóe, hướng vào trận pháp này điên cuồng quét tới.

Nhưng hiển nhiên là đã muộn.

Pháp trận màu đen chợt lóe, Hàn Lập sau một trận trời xoay đất chuyển, người đến đồng cự đỉnh và kim liên đều biến mất tại chỗ.

Sau một khắc, người hắn lảo đảo, rồi đột nhiên xuất hiện trong một không gian mênh mông kì lạ, bốn bóng trụ đen sừng sững, tiếng quỷ khóc nổi lên.

Không ngờ hắn lại bị hút vào trong khe nứt màu đen đó.

Hàn Lập trông thấy điều này, trước thì kinh ngạc, nhưng sau lập tức khóe miệng nhếch lên, không những không sợ mà lại mỉm cười.

Trong lúc đó bên ngoài Điếu Mi Hán Tử Nguyên Anh vội vàng rung chuông lần nữa.

Cùng lúc với tiếng chuông vang lên, lối vào do khe nứt mở rộng mà thành từ từ hẹp lại, cuối cùng lóe sáng biến thành một sợi dây đen dài hơn mười trượng, tôi nổi bất động trên không trung.

Lập tức nguyên anh chợt lóe, trở về thân thể.

Bản thể của Điếu Mi Hán Tử, mở hai mắt, trên mặt nở một nụ cười nham hiểm.

Khe nứt màu đen đó chính là một không gian do Thiên Hồn Linh mở ra, tuy tên gọi là "thiên hồn" nhưng bên trong có đủ loại âm hồn, không mười vạn thì cũng tám nghìn, hơn nữa tất cả âm hồn đều là những tinh hồn của những yêu thú khi còn sống vô cùng độc ác, sau đó lại được tế luyện qua bằng bí pháp đặc biệt, độ hung ác không hề thua kém khi chúng còn sống bao nhiêu.

Con quỷ thủ lĩnh trong Thiên Hồn Linh, khi còn sống thậm chí là thiên địa linh thú trung kì hóa thần, cơ duyên trùng hợp mới bị sư phụ của hắn tế luyện thành chủ quỷ trong bảo vật này.

Con chủ quỷ dưới sự phối hợp của những âm hồn khác, càng thần thông gấp bội, hơn nữa trong không gian này có một số hạn chế đặc thù, những tu sĩ bị hút vào bên trong, chỉ cần không phải là âm hồn thì pháp lực bị hạn chế đáng kể.

Vì vậy cho nên cho dù là tu sĩ hóa thần hậu kì bị nhốt ở bên trong thì cũng lành ít dữ nhiều.

Bên ngoài màn sáng Kim Giáp tu sĩ lặng nhìn sợi dây đen trôi nổi trên không trung, ánh mắt chớp động vài cái, nhưng không hề có bất kì hành động gì.

Điếu Mi Hán Tử ngược lại khoanh chân ngồi xuống trên không trung, yên lặng chờ âm hồn bên trong không gian kia nuốt gọn Hàn Lập, để kết thúc trận chiến tại đây.

Chỉ sau thời gian một tách trà, Hắc Linh trên không trung đột nhiên lắc mạnh một trận, bốc ra một màn hắc mang kì dị, đồng thời bên trong truyền ra từng trận âm thanh, khi dài khi ngắn, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Điếu Mi Hán Tử suy không thể tâm thần tương liên với bảo vật, nhưng xảy ra hiện tượng kì lại như vậy đáng ra phải biết, thế nhưng cũng không hiểu ra sao, không biết rút cục đã xảy ra chuyện gì.

Hắc Linh kêu thét lên một tiếng, hư ảnh to lớn bên ngoài bỗng nhiên vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó biến thành từng sợi hắc khí, không quay về Thiên Hồn Linh mà bay mất, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

"Không thể nào, hồn chủ bị diệt rồi." Điếu Mi Hán Tử rốt cục hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bắt đầu kinh hãi .

Đang lúc này, trên đầu hắn, đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng bằng nắm tay, một đạo hắc mang từ trong lỗ thủng bay ra .

Linh quang chợt lóe, một đạo ánh sáng màu xanh từ lỗ thủng chiếu ra, lóe sáng hóa thành một bóng người hiện lên ở đó.

Điếu Mi Hán Tử cũng là tu sĩ hóa thần trung kì, dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại. Nhưng là nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bóng người chỉ vừa động, đã biến mất ngay tại chỗ. Nhưng sau một khắc, bóng người yên lặng quỷ dị xuất hiện sau lưng Điếu Mi Hán Tử.

Một tiếng hét lớn, trấn động đinh tai, cùng với gió, một nắm đấm màu vàng tấn công tới.

Điếu Mi Hán Tử kinh hãi lắc mình một cái, cơ thể vỡ vụn như một tấm gương, chớp mắt biến thành bảy tám ảo ảnh, đồng thời tỏa ra bốn phương tám hướng tháo chạy.

"Hừ! Còn muốn chạy!", bóng người này đương nhiên chính là Hàn Lập. Hắn hừ một tiếng, nắm đấm mờ đi, cũngbiến thành bảy tám đạo quyền ảnh, " phốc phốc " vài cái, mỗi một quyền ảnh chuẩn xác trúng vào sau lưng của ảo ảnh kia.

Ảảo ảnh đều lập tức bị tiêu diệt! Chỉ có một chiếc thuẫn màu bạc xuất hiện đằng sau lưng của chân thân hán tử, vừa lúc ngăn trở được một nắm đấm .

"Bịch " một tiếng, chiếc thuẫn màu bạc chỉ có thể ngăn nắm đấm lại trong giây lát, chỉ nháy mắt đã vỡ vụn.

Nắm đấm màu vàng không chần chờ đánh thẳng vào lưng hán tử.

Trong khoảng khắc nắm đấm chạm vào, bên ngoài cơ thể hán tử đột nhiên hiện lên một tầng thanh giáp.

Một tiếng nổ lớn, ánh sáng xanh vàng đan vào nhau, nắm đấm đánh ngay vào chiến giáp.

Dưới sự chấn động, nắm đấm lõm sâu mấy tấc, chỉ nghe tiếng Điếu Mi Hán Tử kêu thảm thiết một tiếng, cả người bay ra ngoài.

Hàn Lập ngược lại trong lòng giật mình, hắn rõ ràng cảm nhận được quyền này của mình tung ra chứa sức mạnh lớn, nhưng thanh giáp nọ trơn trượt như cá trạch đã khiến sức công phá giảm đi hơn phân nửa, chỉ có một phần nhỏ đánh trúng trên chiến giáp.

Nếu không quyền này đủ để xuyên thủng chiến giáp, trực tiếp khiến cho Điếu Mi Hán Tử kia nằm ngay tại chỗ không đứng dậy nổi.

Trong chớp mắt bị Thiên Hồn Linh hút vào không gian âm hồn, Hàn Lập cuối cùng đã cảm nhận được sát ý của đối phương, cho nên ra tay đương nhiên quyết không nương tình.

Nay một quyền chưa hoàn hảo lại thành công, mặc dù trong lòng kinh ngạc một chút, nhưng hắn lắc mình một cái, như một bóng ma xuất hiện ngay chỗ Điếu Mi Hán Tử một tay nắm lại, đột nhiên trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu vàng, run lên một cái liền chém xuống.

Ngay lúc này, hán tử họ Ông đột nhiên hét to:

"Đừng ra tay, ta nhận thua!"

Hàn Lập nghe thấy thế, khóe miệng chụm lại một chút, nhưng trường kiếm trên tay coi như không có gì chém xuống dưới, lập tức kiếm khí cuồn cuộn phát ra, bộ dạng không chút nương tình.

Với sự sắc bén của Khánh Thanh Trúc Phong Vân kiếm, cho dù đối phương có Thanh Minh giáp hộ thân, cũng tuyệt đối sẽ bị chém làm hai đoạn.

Không gian xung quanh vừa động, đột nhiên một màn sương vàng bay tới, nhanh như chớp cuốn Điếu Mi hán tử đi, thoáng một cái đã biến mất.

Kiếm khí màu vàng nhanh như chớp, vẫn chỉ chém vào không trung.

Hàn Lập thần sắc thay đổi, mắt dõi nhìn bốn phía, chỉ thấy trên không cách khoảng hơn hai mươi trượng, đột nhiên xuất hiện một đám khói vàng, hai bóng người quỷ dị hiện thân.

Chính là kim giáp tu sĩ mặt sẹo và hán tử họ Ông.

Tu sĩ mặt sẹo trên mặt không biểu lộ chút tình cảm, còn hán tử họ Ông thì mặt mày trắng bệch, trên chiến giáp trước ngực dính máu, vẻ mặt oán độc nhìn Hàn Lập .

Xem ra dưới một đòn của Hàn Lập, cho dù Thanh Minh giáp đã đỡ hơn phân nửa sức mạnh, nhưng ông ta rút cuộc vẫn thổ huyết, bị nội thương. Vết quyền trên lưng chiến giáp lại càng rõ ràng có thể thấy được.

Hàn Lập ánh mắt đảo qua hán tử họ Ông, mặt không chút biến sắc, ngược lại sau khi lắc một cái trường kiếm biến mất, liền hướng về phía kim giáp tu sĩ thi lễ.

"Đa tạ tiền bối ra tay, nếu không vãn bối mới vừa rồi thiếu chút nữa không kịp thu tay làm bị thương tới Ông đạo hữu!" Hàn Lập nghiêm trang nói.

Nghe thấy Hàn Lập nói vậy, hán tử họ Ông tím mặt, suýt chút nữa thì lại thổ huyết.

Hàn Lập vừa rồi nào có thu tay không kịp, rõ ràng là có sát khí, có ý muốn một kiếm giết chết ông ta.

Tu sĩ mặt sẹo nghe lời ấy, sắc mặt thoáng thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ như cười mà không phải, thản nhiên nói:

"Trong chiến đấu thu tay không kịp, vốn dĩ là chuyện thường tình, không là gì cả. Lần tranh đoạt linh địa này, Ông đạo hữu đã chủ động nhận thua, người chiến thắng đương nhiên là Hàn đạo hữu. Linh địa này đã thuộc về Hàn đạo hữu rồi. Hai người còn có kiến nghị gì!" Hàn Lập mỉm cười, hiển nhiên sẽ không phản bác gì, còn hán tử họ Ông ngược lại đầy vẻ không cam tâm, môi khẽ nhúc nhích vài cái nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Thấy hai người đều không còn gì để nói, tu sĩ mặt sẹo gật gật đầu, đưa tay về phía Hàn Lập, dặn dò nói:

"Đưa Thanh Minh bội của đạo huynh ra đây!"

Hàn Lập nghe vậy, không chút do dự lật bàn tay một cái, miếng ngọc bội màu xanh lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó ném cho đối phương.

Kim giáp tu sĩ giơ tay lên đỡ, bắt lấy miếng ngọc bội, đồng thời tay kia đã chuẩn bị sẵn một khối tinh thạch màu xanh biếc to bằng ngón tay cái, chạm một cái vào ngọc bội, lập tức nó biến mất vào bên trong.

"Được rồi, tiêu kí của linh địa đã nhập vào trong Thanh Minh Bội, trừ phi sau này người chủ động từ bỏ linh địa này, nếu không sẽ không có tư cách tham dự lần tranh đoạt linh địa một trăm năm tổ chức một lần kế tiếp.

Bây giờ hai người có thể rời khỏi nơi này rồi. Trận sau cũng sắp bắt đầu rồi."

Tu sĩ mặt sẹo trả ngọc bội lại cho Hàn Lập xong liền khoát tay để hai người lập tức rời khỏi nơi đó. Lúc này màn sáng trắng xung quanh không biết từ lúc nào đã mở ra một con đường.

Hàn Lập cũng không nói gì thêm, người hóa thành một đạo thanh hồng, lập tức bay ra khỏi cửa, lóe sáng vài cái đã biến mất không còn bóng dáng.

Còn tu sĩ họ Ông thì mặt mũi càng nặng nề hơn cũng không nói một lời biến thành độn quang màu vàng bay ra khỏi màn ánh sáng. Nhưng sau đó lại hiện thân lại ở một nơi gần đó,sau khi âm thầm liếc nhìn về hướng Hàn Lập rời đi một cái, mới biến thành một cột sáng bắn đi theo hướng ngược lại.

Người này tuy thân mang nội thương, nhưng độn tốc cũng không chậm, chỉ trong thời gian một bữa cơm đã xuất hiện trên không cao của một nơi xa lạ, rồi đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy, khí tức của ngươi sao lại hỗn loạn đến vậy! Lẽ nào ngươi tranh đoạt linh địa thất bại, lại còn bị nội thương?" Một giọng nói quen thuộc lạnh lừng truyền ra, tiếp đến khoảng không bên cạnh chợt lóe, con Phỉ Thúy Giao long dài hàng trượng chợt hiện ra, sau khi quan sát hán tử một lúc, ánh mắt đầy lạnh lùng hỏi.

chandoiwa

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới chandoiwa

Tìm bài gởi bởi chandoiwa

#1322 10-01-2011

chandoiwa

Senior Member Tham gia ngày: Dec 2010

Bài gởi: 4,324

Thanks: 35

Thanked 181 Times in 147 Posts

--------------------------------------------------------------------------------

Quyển 8: Sơ Nhập Linh Giới

Chương 1322: Động phủ

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vipvandan. vn)

Biên: chandoiwa

"Người đó thần thông khó lường, đồ nhi thân mang phó thác, đích thực đã thất bại. Cuối cùng nếu không phải bàng quan thiên vệ ra tay, đồ nhi suýt chút nữa đã bị đối phương một kiếm chém chết rồi." vừa thấy Phỉ Thúy Giao Long, hán tử họ Ông vội cúi đầu, hai tay bó lập đứng ở một bên.

"Đối phương chẳng qua chỉ là một tên tu sĩ hóa thần sơ kì, thần thông của ngươi vốn dĩ không nhỏ, ta lại còn đặc biệt cho ngươi mượn dùng Thiên Hồn Linh, sao còn có thể thất bại? Từ khi nào ngươi trở nên vô dụng như vậy!" Phỉ Thúy Giao Long ánh mắt tối sầm lại.

" Đồ nhi đã tận lực. Người đó không những có vô số thần thông, còn có một Đỉnh Trạng Linh Bảo, đúng rồi, hắn còn là một luyện thể sĩ Kim Cương Quyết đại thành." Điếu Mi hán tử toát mồ hôi lạnh, vội vàng mở miệng giải thích cho mình.

"Có linh bảo? Kim cang quyết đại thành?" nghe hán tử họ Ông nói vậy, giọng nói của Giao Long cũng có chút kinh ngạc.

"Không sai, mỗi câu của đồ nhi đều là thật, quyết không có nửa câu dối trá." Điếu Mi hán tử vừa nghe Giao Long có chút ý hứng thú, trong lòng thở phào một hơi.

Phỉ Thúy Giao Long trong mắt ánh lên chút tư lự, đột nhiên một chiếc móng vuốt dưới chân cào một cái trong hư không về phía hán tử họ Ông.

Sau một tiếng "phốc" một đám hắc quang bao lấy Thiên Hồn Linh bay ra từ trên người hán tử, sau khi xoay tròn, liền rơi vào tay của Giao Long.

Nó cúi đầu quan sát kĩ lưỡng một hồi, một lát sau, ánh mắt bắt đầu tối lại.

Hán tử họ Ông thấy vậy, tim lại giật thót.

"Nói như vậy, người này đi theo con đường tu luyện pháp thể song tu. Hà hà, loại tu sĩ này những năm thượng cổ đã từng thịnh hành một thời gian. Nhưng đến giờ, đã không còn mấy người nữa. Cũng không nghĩ xem, trong hai loại pháp lực và luyện thể thuật cho dù luyện bất cứ loại nào cũng không biết phải tốn biết bao nhiêu thời gian. Nếu như đồng thời luyện cả hai, dù cho là tiền kì viễn siêu đồng giai tu sĩ, nhưng một khi đã luyện tới mức chí thâm, thì đạo hạnh chắc chắn sẽ vượt xa tu sĩ thông thường. Hơn nữa tu luyện luyện thể thuật phải cần thiên phú nhất định. Theo như ta biết, tu sĩ cuối cùng có thể luyện thành pháp thể song tu, có thể vào đến bậc hợp thể, từ cổ đến nay chỉ có Thiên Nguyên Thánh Hoàng mấy người mà thôi. Những người này hoặc là vốn dĩ cũng là luyện thể sĩ, sau đó trở thành tu sĩ. Hoặc là đã ăn thiên tài địa bảo gì đó, khiến cho thân thể trở nên vô cùng mạnh mẽ. Nếu không đi theo con đường này căn bản là tự tuyệt con đường tu hành mà thôi." Phỉ Thúy Giao Long cười lạnh nói.

"Người này đã đem Kim Cương Quyết luyện tới đại thành. Lẽ nào còn có luyện thể thuật gì có thể tiếp tục rèn luyện thân thể" Điếu Mi hán tử ngẩn ra hỏi.

"Kim Cương Quyết đại thành đã là cảnh giới cao nhất của người phàm luyện luyện thể thuật, nếu như muốn tiếp tục rèn luyện thân thể, phương pháp tốt nhất đương nhiên chỉ có thể là tìm một số Cổ Ma Giới ma công và công pháp Yêu tộc để tu luyện. Tuy nhiên, hai loại đều là công pháp dị tộc, nguy hiểm trong đó khẳng định là không nhỏ. Đối phương có thể đồng thời tu luyện thân thể và pháp lực đến cảnh giới hiện nay, một tu sĩ hóa thần trung kì như ngươi không phải là đối thủ cũng không phải chuyện quá kì lạ. Nhưng cho dù như vậy, hắn như thế nào lại có thể phá giải Thiên Hồn Linh của ta, hơn nữa không những hồn chủ trong chuông bị diệt, đến cả hàng vạn ác hồn khác cũng mất đi sáu bảy phần" Giọng nói của Giao Long đột nhiên trở nên lạnh giá.

"Đồ nhi không biết sao hắn làm được, con đem hắn hút vào không gian trong chuông, nhưng người này không lâu thì đã phá được ra ngoài. Tình hình động thủ cụ thể, đồ nhi không được tận mắt nhìn thấy." hán tử họ Ông lại vội vàng giải thích.

"Hừ, Thiên Hồn Linh tuy vẫn chưa lên được Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, nhưng đủ để đối phó với một tên tu sĩ hóa thần hậu kì. Xem ra người này không phải là có mang theo bên mình chí bảo khắc chế âm hồn gì, mà là đã tu luyện được đại thần thông chí dương chí cương. Thôi bỏ đi, bảo vật này cùng lắm bắt lại một lần nữa một số tinh hồn ác thú, là có thể tế luyện lại uy năng, nhưng di bảo của người đó, không cho phép làm mất." Giao Long nhìn chăm chú hán tử hồi lâu, mới hừ lạnh một tiếng thu ánh mắt lại.

"Đa tạ sư phụ khai ân, nhưng bây giờ linh địa đã thuộc về tên tiểu tử đó rồi, một khi bị hắn mọi nơi bày cấm chế, chúng ta đi đâu tìm bảo vật, chỉ sợ bất tiện rất lớn." Hán tử đầu tiên là vui vẻ, nhưng sau chần chờ hỏi.

"Đây đúng là có chút phiền phức. Nhưng linh địa lớn như vậy, trong thời gian ngắn hắn không thể bố trí nhiều cấm chế thâm sâu, cũng không phải hoàn toàn không có cách giả quyết. Ngươi hãy đi trước tới nơi bản thể ta bế quan, lấy tín vật của ta, đi tìm hảo bằng hữu của ta Công Dương Kỹ. Chí bảo Mê Thiên Ngũ Sắc Phiên của hắn có thần thông không thể tưởng tượng có thể điên đảo ngũ hành, hóa vật vô hình. Ngươi tạm thời mượn về đây, sau đó chúng ta sẽ tìm thời cơ thích hợp lén vào nơi đó tìm bảo vật. Nếu làm như thế, thì sẽ nợ Công Tôn lão ma một món nợ ân tình lớn, sau này sợ rằng không dễ gì trả được".

Phỉ Thúy Giao Long không có hảo khí nói.

Hán tử họ Ông không dám tiếp lời gì, chỉ có thể tỏ vẻ mặt thêm phiền não đứng đó liên tục gật đầu.

Cùng thời gian đó, Hàn Lập vừa mới hóa độn ra khỏi bức tường thành cao lớn mười mấy trượng của Thiên Uyên thành, hướng về bình nguyên phía ngoài thành bay đi.

Đấu pháp vừa kết thúc, hắn cũng không quay về lại Phi Linh điện, hướng thẳng đến linh địa mình chọn mà đi.

Với thần thông hiện giờ của Hàn Lập đương nhiên là chớp mắt vạn dặm, chỉ ba bốn ngày, đường đi bình an vô sự đã tới trước một sơn mạch lớn cây cối xanh um.

Đây chính là cái gọi là quỳnh lại sơn quang mang nhất liễm, Hàn Lập hiện hình trên đỉnh một ngọn núi bên sơn mạch, thoáng nhìn qua một lượt sơn mạch lớn chừng hơn mười vạn dặm này, hai mắt hơi híp lại.

Tuy nói rằng sơn mạch này là kém nhất trong ba phiến sơn mạch của Ngọc Khuyết Các, nhưng có thể cho tu sĩ hóa thần tu luyện, linh khí dày đặc cũng không phải tầm thường. So sánh với cái gọi là thánh địa tu luyện của Nhân giới, tuyệt đối là cách biệt một trời một vực.

Nhìn trong chốc lát, Hàn Lập hài lòng gật đầu độn quang hóa thành một đạo thanh hồng tiến vào trong sơn mạch.

Không bao lâu hắn đã độn qua hơn mười vạn dặm.

Tuy bay nhanh trên không cao, nhưng thần niệm của Hàn Lập phóng ra bốn phía, tất cả mọi vật nội trong vạn dặm đều bị bao trùm trong đó.

Dọc trên đường đi, hắn đã phát hiện bốn năm chỗ có bày cấm chế, rõ ràng là động phủ của những tu sĩ khác.

Hàn Lập không để ý gì nhiều tới những người hàng xóm này, ngược lại tăng tốc độn quang bay lướt qua.

Khi Hàn Lập gần vượt qua hơn nửa sơn mạch, cuối cùng cũng đã tới sơn mạch linh địa dài hơn hai vạn dặm của mình mà địa đồ đã ghi, liếc mắt một cái không thể nhìn tới điểm cuối. Hơn nữa nơi này ngoài hắn ra thì không còn sự tồn tại của tu sĩ nào khác.

Hàn Lập trong lòng mừng rỡ, cũng không vội lập tức xây dựng đông phủ, mà điều khiển độn quang, đi một vòng quanh phạm vi đã đánh dấu trên địa đồ, chậm rãi dạo chơi một vòng. Hơn nữa cứ cách một đoạn, lại từ trên không trung ném xuống một pháp kì trắng, vừa rơi xuống đất thì liền biến mất.

Những pháp kì này chỉ là pháp khí cấp độ thấp nhất, ngoài có một chút tác dụng mê huyễn ra, chủ yếu là dùng để nói cho những tu sĩ khác ở gần đó biết linh địa này đã có chủ. Khiến cho bọn họ không tùy tiện tiến vào khu vực này.

Sau đó Hàn Lập bắt đầu thản nhiên đi dạo trong khu vực này.

Kết quả hơn nửa ngày sau, hắn phát hiện ra trong linh địa mấy mỏ linh quặng và chỗ có linh dược tự nhiên. Nhưng đều chỉ còn sót lại phân nửa.

Đương nhiên, những linh khoáng và linh dược này chỉ là loại bình thường và khá phổ biến, đoán chừng tu sĩ trước kia chiếm cứ linh địa này cũng không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian để khai thác và thu hái.

Hàn Lập cũng chẳng đặt những thứ này vào trong mắt, nhưng có thêm nhiều thứ cho hài hòa, cũng có thể xem là một niềm vui nho nhỏ.

Sau khi xem xét tất cả một vòng, cuối cùng Hàn Lập dừng lại trên không trung của trung tâm linh địa, sắc mặt bắt đầu trở nên trầm ngâm.

Có chút kỳ quái, hắn không hề phát hiện ra nơi này có điểm gì đặc biệt, tên Điếu Mi hán tử kia liều chết chiến đấu một trận như vậy, lẽ nào chỉ để thuận tiện cho việc tu luyện một loại mật thư nào đó hay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hsk49