pham nhan tu tien c1890-1941

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1890: Kịch chiến tam ma (Thượng)

"Quả là thế, lúc trước ta giết một đám người trong Ma tộc, các hạ hẳn là có quan hệ mật thiết với đám người đó. Cũng chỉ có loại bí thuật huyết mạnh loại này mới có thể bất tri bất giác truy tung dấu vết của ta mà thôi. Nhưng mà vừa rồi tâm tình của các hạ không hề yên ổn, thậm chí còn dẫn động cả dấu hiện huyết mạch, nếu không, Hàn mỗ không có khả năng phát giác ra sự tồn tại của đạo hữu." Hàn Lập cười mà như không cười nói, tay áo vung lên tỏa ra một đoàn thanh khí, một đoàn ngân sắc hỏa cầu bắn ra, thoáng cái biến đoàn thanh khí thành tro tàn.

"Với tu vi của các hạ, chắc hẳn cũng không phải là hạng người vô sanh trong Ma tộc, trước tiên hãy xưng tên ra đi." Trong mắt Ngân Quang Tiên Tử lóe lên một tia sát khí.

"Hừ, lão phu là Lực tôn giả dưới trướng Huyết Quang thánh tổ đại nhân, loài người, là ngươi giết tôn nhi của ta. Hôm nay ta nhất định phải đem ngươi thiên đao vạn quả, rút hồn luyện phách." Lão giả một sừng tu đối mặt với hai tu sĩ Hợp Thể kỳ, không ngờ lại không hề sợ hãi, ngược lại hai mắt chằm chằm nhìn Hàn Lập, nói.

"Vậy ư, vậy cũng phải xem các hạ có loại bổn sự này hay không đã." Hàn Lập ha ha cười, không hề tức giận.

Điều này cũng khó trách! Với thần thông của hắn, chỉ là một tên Ma tộc tu vi Hợp Thể sơ kỳ, thật đúng là không đáng để trong mắt.

"Bằng vào một mình ngươi mà muốn tranh đấu cùng hai người chúng ta. Hàn huynh, không cần nói nhảm nhiều với hắn. Tên ma đầu này lẻ loi một mình xuất hiện tại đây, đúng là cơ hội cho chúng ta giết chết hắn."

Lời nói của Ngân Quang Tiên Tử lạnh thấu xương, hai ngân câu trước người vừa động, đột nhiên huyễn hóa ra câu ảnh ngân sắc dày đặc, ùn ùn tỏa ra.

Hàn Lập thấy vậy, khóe miệng cũng nhếch lên khẽ cười. Lời nói của Ngân Quang Tiên Tử chính là hợp với ý của hắn, lúc này ống tay áo hắn cuộn lên, thước bạc trong tay một lần nữa xuất ra.

Ngân quang chói mắt, một đạo thước dài chừng mười trượng một lần nữa bắn ra, chỉ một lần chớp động, phát sau mà đến trước người lão giả một sừng, không hề khách khí chém lên thân thể hắn.

Lực tôn giả thấy vậy liền gầm nhẹ một tiếng, nguyên bản trường côn hắc sắc cầm trong tay đột nhiên nhoáng lên, lại huyễn hóa ra tường côn hắc sắc thật dày, thủ hộ chặt chẽ bản thân ở trong đó.

Ngân sắc thước ảnh chém lên côn ảnh, không ngờ lại rung lên rồi bắn ngược trở lại, như đụng phải lực lượng vô hình quỷ dị nào đó, vỡ vụn tán loạn, không gây ảnh hưởng mảy may tới phòng ngực của côn ảnh.

Lúc này vô số đạo câu ảnh cũng đã xạ kích tới, thế nhưng mặt ngoài côn ảnh lại nổi lên một hồi ngân mang cương mãnh, tất cả câu ảnh đều lóe lên rồi bị hủy diệt.

Sau khi vang lên hai tiếng trong trẻo, hai ngân câu cũng bị bắn ngược trở lại, hiện lại nguyên hình.

Ngân Quang Tiên Tử thấy vậy, ngọc dung trầm xuống, pháp quyết trên tay lập tức biến đổi.

Hai ngân câu xoay tròn, sau đó đột nhiên hóa thành hai đạo ngân mang phóng lên trời, lập tức chui vào, biến mất trong hư không.

Sau một khắc cả thiên không đột nhiên kịch liệt ba động, thiên địa nguyên khí trong phạm vi mười dặm bỗng nhiên được điều động một cách quỷ dị, trong sát na vô số phù văn bạch hồng từ trong hư không tuôn ra, quay tít một vòng, liền ngưng tụ thành hai luồng ánh sáng mông lung lớn cỡ hơn mẫu.

Một đoàn bạch quang óng ánh vô thanh vô tức, một đoàn hồng hà quay cuồng, phát ra tiếng nổ lớn ầm ầm, đồng thời áp xuống phía dưới.

Vừa thấy thanh thế của hai luồng quang hà này, lão giả một sừng cũng thầm cả kinh, hai tay run lên, côn ảnh trong tay đột nhiên hóa thành một đạo gió lốc mênh mông đen kịt, trực tiếp cuốn về phía hai luồng quang hà trên không trung, ý muốn dùng một kích cưỡng chế phá giải.

Nhưng vào lúc này, Hàn Lập ở phía xa bất động thanh sắc, bỗng nhiên hai tay chà xát, thước bạc trong tay đột nhiên lóe lên hào quang, bỗng nhiên biến mất một cách quỷ dị.

Sau một khắc, sau lưng lão giả một sừng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, đoản thước lặng lẽ nhô ra, hóa thành một đạo thất luyện kích xạ ra, tốc độ như sấm ảnh điện quang.

Không kịp đề phòng, lão giả một sừng bỗng chốc bị tầng ngân sắc thất luyện bao vây vào trong, giống như bị thiểm điện quấn mấy vòng.

Lão giả một sừng thoáng cái phát ra thanh âm giận dữ, hắc mang ngoài thân phóng đại, phảng phất như muốn chấn vỡ ngân sắc thất luyện, thế nhưng đây chỉ là chuyện si tâm vọng tưởng.

Lúc này côn ảnh biến thành gió lốc màu đen lại thoáng cái va chạm với quang hà trên không trung.

Sau một tiếng nổ trời long đất lở, cả thiên không hơi lắc lư.

Gió lốc màu đen thoáng cái biến thành hai cây kình thiên đại trụ độc nhất vô nhị, hung hăng đập lên hai luồng quang hà, bộ dạng như tiến được vào nửa phần quang hà vậy.

Mà hai luồng quang hà lưu chuyển, tách ra thành một đạo ánh sáng giống như bạch nguyện, một vòng ánh sáng xích hồng kiêu dương.

Hai vật tản mát ra quang mang chói mắt, bọc lấy hai cây đại trụ, nhất thời vây hai cây trụ này vào bên trong.

Mặc dù trong miệng lão giả một sừng liên tục gầm nhẹ, hai tay tuôn ra đại lực, thế nhưng không làm cách nào có thể rút được hai cây đại hắc côn ra, phảng phất như mọc rễ trong loan nguyệt cùng hồng nhật vậy.

Thấy một màn này, khóe miệng Hàn Lập cũng nổi lên một tia cười lạnh, đồng thời lại cách không điểm một cái.

Nguyên bản ngân sắc thất luyện đang bao lấy lão giả, bỗng vù vù đại khởi, mặt ngoài lập tức hiện ra nguyên một đám phù văn ngân sắc, sát nhập sinh ra một cỗ đại lực mạnh mẽ ép về phía Lực tôn giả, trong nháy mắt cũng đánh tan hơn phân nửa hắc mang hộ thể của đối phương.

Lão giả thấy vậy, mặc dù vạn phần không muốn bảo vật rời tay, thế nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ buông đại côn ra, nhưng sau đó ánh mắt hắn tỏa ra hung quang, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hơn nữa còn mở miệng quát to một tiếng.

Một màn kinh người xuất hiện.

Nguyên bản thân thể của vị Lực tôn giả này rất khổng lồ, thế nhưng lúc này thoáng cái một lần nữa bành trướng, khối cơ thịt trên bả vai gồ lên, phát ra thanh âm bụp bụp kinh người, sau đó thoáng cái biến thành hai cái đầu lâu độc nhất vô nhị.

Sau lưng của hắn đồng thời xuất hiện bốn khối huyết nhục quỷ dị, cũng chớp động trong màn hắc quang, biến thành hai đôi cánh tay tất hắc.

Trong nháy mắt lão giả một sừng biến thành ma vật ba đầu sáu tay, hơn nữa trên thân còn tỏa ra hắc khí cuồn cuộn, khí tức cường đại gấp đôi so với vừa rồi. Nguyên bản tu vi Hợp Thể sơ kỳ thoáng cái tăng lên tới Hợp Thể trung kỳ.

Tu vi tăng mạnh, trên mặt lão ma đầu này hiện ra thần sắc dữ tợn, sáu tay vừa chuyển, sáu cây hắc sắc ma kiếm xuất hiện, kiếm quang lóe lên, chỉ thấy vô số hắc ti phảng phất như đại võng bộc phát ra.

Nguyên bản bị ngân sắc thất luyện bao phủ, lúc này chợt vang lên tiếng "xuy xuy" xé gió, lập tức bị chém thành vô số mảnh vỡ.

Vừa thấy cảnh này, thần sắc của Hàn Lập liền biến đổi, không cần suy nghĩ, bàn tay lăng không xuất ra một chiêu.

Nguyên bản ngân sắc thất luyện bị phá vỡ, thế nhưng một đạo linh quang vừa điểm tới, lại lần nữa ngưng tụ như lúc ban đầu.

Thế nhưng thoáng cái trì hoãn, thân hình ba đầu sáu tay của Lực tôn giả khẽ động, liền thoát khỏi trói buộc, biến mất tại chỗ.

Sau một khắc, tại địa phương cách đó hơn mười trượng chợt ba động, hắc sắc thân ảnh chợt xuất hiện.

Đầu ma này rống to một tiếng, ma khí quanh thân quay cuồng, từng đạo ma vân đen kịt nổi lên, tiếp đó tốc độ bành trướng của thân hình nhanh không tưởng nổi, lại biến lớn hơn trăm trượng, tiếp đó sáu cánh tay vung lên, hắc quang chợt lóe, sáu thanh cự kiếm bỗng biến mất một cách quỷ dị, vài đại thủ tựa hồ như những ngọn núi phân biệt tản ra.

Hai cánh tay xông về phía loan nguyệt cùng hồng nhật, hai cái lại phân biệt xông về phía Hàn Lập cùng Ngân Quang Tiên Tử.

Ẩn ẩn mang theo từng trận ma phong, khí thế cực kỳ kinh người!

Cuối cùng mười ngón tay trên hai bàn tay liên tục biến ảo búng ra, pháp quyết liên tục được thôi động.

Cùng lúc đó bốn mắt trên hai khỏa đầu lâu trái phải khép lại, khóe miệng khẽ nhếch, lại hấp thụ một loại phù văn bất định, còn có tiếng chú ngữ ẩn ẩn truyền ra.

Hai cái ngân câu biến thành loan nguyệt, hồng nhật được điều khiển vô dùng huyền diệu, nhưng khi tu vi của ma vật tăng lên, tung ra một kích, thứ vũ khí này cũng khó có thể kiềm giữ hai hắc sắc đại côn. Chúng nó rung lên một chút, sau đó hóa thành hai đạo hư ảnh xạ kích ra, chỉ thoáng cái chớp động đã rơi vào trong hai ma thủ.

Hai đạo hư ảnh hợp lại, lập tức lại trở thành một cây đại côn hắc sắc cự đại như cũ.

Cơ hồ cùng thời khắc đó, Hàn Lập chỉ cảm thấy thiên không trước mặt chợt ảm đạm, một đầu cự chưởng màu đen đã tới trước mặt, đồng thời một cỗ mùi vị tanh hôi đập vào mặt.

Trên mặt Hàn Lập không hề có chút dị sắc, kim quang trên người lưu chuyển, tay áo khẽ động, bàn tay lộ ra, biến ảo thành một đầu đại thủ màu vàng hướng không trung nghênh tiếp.

Chưa chính thức tiếp xúc, thế nhưng mặt ngoài hư ảnh đại thủ màu vàng đã nổ mạnh, vô số điện hồ màu vàng bắn ra lóe lên, năm ngón tay đan xen cùng cự chưởng màu đen.

Một tiếng lôi minh vang lên, vô số kim ti bắn ra, ma thủ giống như gặp khắc tinh, một kích đã bị diệt.

Ngân Quang Tiên Tử ở bên kia cũng không dám trực tiếp đón một kích này, trong nháy mắt ma thủ bổ tới, thân hình nàng liền biến thành một cỗ thanh phong, trực tiếp biến mất.

Ma thủ thoáng cái đánh vào hư không, hắc khí chấn động một hồi.

Tại nơi mà lão giả một sừng hóa thân thành chân thân ba đầu sáu tay, thấy công kích của mình không hiệu quả, gương mặt hắn thoáng cái trở nên dữ tợn, miệng hai khối đầu lâu khác cũng dừng niệm pháp quyết, hai tay chưởng bấm niệm pháp quyết đọt nhiên điểm qua hư không, xuyên về phía Hàn Lập cùng Ngân Quang Tiên Tử.

Hai đạo tiêm minh thoáng cái từ trên đầu ngón tay phá không bắn ra, là hai đạo huyết ti, chỉ lóe lên rồi tiếp nhập vào hư không, biết mất không còn thấy đâu nữa.

Nguyên bản Hàn Lập sắc mặt không chút biểu tình, lúc này bỗng nhiên trầm xuống, một tay đột nhiên vung lên, một ngọn tiểu hắc sơn mênh mông thoáng cái hiện ra, cao chừng bảy tám trượng, đem tất cả thân hình của hắn bao phủ lại.

Chính là Nguyên Từ Cực Sơn!

Sau một khắc, huyết ti lóe lên xuất hiện tại hư không cách đó mấy trượng, chẳng qua chỉ khẽ động đã hung hăng cuộn lấy tiểu hắc sơn.

"Phốc" một tiếng, huyết ti thoáng cái đánh sâu vào trong hắc sơn, hắc ti lóe lên, sau đó không tiến thêm được nữa, chỉ xâm nhập được sâu vài thước liền tán loạn rồi biến mất.

Sắc mặt Hàn Lập hơi đổi.

Nguyên Từ Cực Sơn này có lực phòng ngự rất mạnh, tự nhiên không ai có thể rõ ràng điều này hơn hắn. Kiện pháp bảo này sau khi trải qua vô số tài liệu trân quý tế luyện mấy lần, thậm chí Thông Thiên Linh Bảo bình thường cũng vô pháp lưu lại mảy may vết thương trên mặt nó.

Thế nhưng tình huống trước mặt thiếu chút nữa đã bị xuyên thủng, có thể thấy được uy năng của huyết ti này đáng sợ cỡ nào, trách không được lão ma kia sau khi biến thân cũng phải thận trọng chuẩn bị một phen mới dám thi triển ra.

Nhưng mà công kích này mặc dù đối với hắn chẳng là gì, thếd nhưng với tu vi của Ngân Quang Tiên Tử chỉ sợ không dễ dàng tiếp được.

Tâm niệm của Hàn Lập như điện suy ngẫm thoáng cái, chợt nghe thấy bên kia truyền tới một tiếng kêu đau đớn, ánh mắt hắn vội quét qua, đã thấy Ngân Quang Tiên Tử dùng tay đè chặt vết thương trên đầu vai, thân hình run lên liên tục lùi lại vài bước.

Trước người nàng xuất hiện một mặt tấm chắn màu hồng, một kiện phiên kỳ, cùng một khối ngọc bài, hóa thành ba đoàn quang hà ngăn cản trước người, thế nhưng nguyên một đám lúc này phát ra ánh sáng ảm đạm, tựa hồ đã bị tổn thương nghiêm trọng .

Chương 1891: Kịch chiến tam ma (Trung)

Lúc này mỹ mâu của Ngân Quang Tiên Tử sau khối mặt nạ không ngờ lại toát ra một tia đau đớn, đột nhiên một cỗ hơi thở đàn hương từ trong miệng khẽ phun, tỏa ra một đạo bạch sắc tiểu kiếm.

Kiện phi kiếm này chợt lóe lên, liền biến thành ngân quang bao vây quanh thân thể nàng, chém mạnh làm đứt rời cánh tay, miệng vết thương quỷ dị lập tức được chữa trị, ngay cả một giọt máu cũng không có.

Cánh tay ngọc vừa rơi khỏi thân thể, trong nháy mắt liền phát ra một tiếng "Phốc suy", bỗng chốc bị một đoàn huyết diễm bao vây, hừng hực thiêu đốt, nháy mắt đã biến thành tro tàn.

"Thực Huyết Ma Diễm, quả nhiên là loại ma diễm cực độc! Hàn huynh cẩn thận đấy, đây là một loai ma diễm cực lợi hại trong tứ đại ma diễm của Ma tộc. Một khi nhiễm phải, trừ phi là có các loại dị bảo trong truyền thuyết hộ thể, ngoài ra không còn cách nào có thể khu trừ." Ngân Quang Tiên Tử quá sợ hãi, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở Hàn Lập.

Tiếp đó bàn tay vừa đảo, trong tay lóe lên thanh quang, một viên đan dược bạch sắc tỏa ra mùi thơm ngát bỗng nhiên xuất hiện, nàng lập tức đem nó nuốt vào trong bụng.

Trong sát na, chỗ tay cụt xuất hiện một đạo thanh sắc lượn lờ, một cánh tay dị thường trắng nõn một lần nữa mọc ra, giống y như cánh tay lúc trước.

Thế nhưng ngọc dung sau tấm mặt nạ của Ngân Quang Tiên Tử lại cực kỳ tái nhợt, hiển nhiên nàng vừa thi triển công pháp Chi Thể Trọng Sinh đã phải trả một cái giá không nhỏ.

"Thực Huyết Ma Diễm! Không ngờ lại là vật này, xem ra Hàn mỗ thật đúng là đã xem thường các hạ rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, điều này nói lên địa vị của ngươi ở trong đám tôn giả Ma tộc chỉ sợ không tầm thường, càng có giá trị lớn." Ánh mắt Hàn Lập nhìn lướt qua cánh tay mới mọc của Ngân Quang Tiên Tử, lại nhìn ma vật ba đầu sáu tay phảng phất như tiểu sơn đối diện, sát khí trong mắt thiểm hiện.

"Muốn giết ta, chỉ bằng hai người các ngươi!" Lão giả một sừng biến thành ma vật, sáu mắt đều trợn lên, trong ba cái miệng lớn đồng thời phát ra tiếng cuồng tiếu khinh thường, tiếp đó hắc sắc cự côn trong hai tay đột nhiên nhoáng lên một cái, hư không lập tức ầm ầm nổ mạnh, tràn ngập côn ảnh cự đại như một tòa phật sơn, cuồn cuộn cuốn về phía Hàn Lập cùng Ngân Quang Tiên Tử.

Côn ảnh chưa tiến tới, thế nhưng một cỗ linh áp làm cho người ta hít thở không thông khiến hư không phụ cận vặn vẹo, phảng phất như có uy năng khai thiên liệt địa vậy.

"Hừ, xem ra các hạ còn quá tự tin vào sức lực của mình thì phải."

Hàn Lập thấy vậy, chẳng những không sợ, ngược lại đồng tử co rút lại, hai tay nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết, kim quang quanh thân bỗng đại phóng, thân hình thoáng cái điên cuồng lớn lên.

Chỉ trong một lần hô hấp, không ngờ thân thể hắn cũng biến lớn, là Kim Mao cự viên, răng nanh dữ tợn lộ ra.

Tiếp đó hai tay lăng không tung ra một trảo, một tòa hắc sắc sơn phong cùng một tòa thanh sắc sơn phong đồng thời xuất hiện trên tay hắn, hai tay dùng sức nâng lên, hai ngọn núi cự đại lập tức lại biến thành sơn nhạc cao mấy trăm trượng, chắn trước mặt côn ảnh ngập trời.

Lực tôn giả biến thành ma vật, lực lượng cự đại khiến người ta trông thấy mà líu lưỡi, những côn ảnh kia vô cùng mãnh liệt, thế nhưng đánh lên trên hai ngọn núi chỉ bộc phát một hồi hào quang chói mắt cùng tiếng nổ ầm ầm mà thôi.

Sau đó côn ảnh đầy trời tan đi, mặt ngoài hai ngọn núi ngoại trừ có một số vết lồi lõm ra, cũng không thấy bị thương tổn gì.

Lão giả một sừng thấy vậy, ba khối đầu lâu đồng thời cả kinh, lộ ra ánh mắt không thể tin được.

"Không có khả năng a! Ta tu luyện Ma công Cầu Long Đại Lực đã đại thành, tu sĩ nhân tộc Hợp Thể sao có người có khí lực lớn hơn ta chứ? A, biến thân của người này là..." Lão giả một sừng thoáng kinh hô, thế nhưng ánh mắt lại ngưng tụ cẩn thận dò xét Hàn Lập sau khi biến thân thành cự viên, thần sắc bỗng nhiên lại lộ ra vài phần kinh nghi.

"Hắc hắc, khó có thể gặp được một người như các hạ. Vừa tới đã phi lễ. Các hạ cũng nên tiếp một kích của ta chứ nhỉ?" Sắc cự viên miệng phun tiếng người, hai ngọn đại sơn trong giây lát hợp lại, hai tay cự viên lại dùng sững quăng về phía trước.

"Ông" "ông" hai tiếng, sau đó hai ngọn núi mang theo hai đạo bạch ngân nồng đậm phá không bắn tới.

Cách Lão giả một sừng khoảng hai ba mươi trượng, một cỗ sức lực vô hình hóa thành ác phong chộp xuống.

Nơi nó đi qua, hư không phảng phất như vỡ ra thành từng khúc.

Chứng kiến cảnh này, trong lòng lão giả một sừng âm thầm sợ hãi, thế nhưng cũng không cam lòng, ba đầu đột nhiên quát lớn, hắc sắc đại côn trong tay múa lên.

Trong nháy mắt từng mảng côn ảnh cuốn về phía hai tòa núi lớn.

"Oành" một tiếng long trời lở đất vang lên!

Ma vật ba đầu sáu tay chỉ cảm thấy hai tay tê rần, đại côn trong tay nóng lên, rời tay bay ra, đồng thời một cỗ đại lực oanh kích lên người, hắn không nhịn được mà há miệng phun ra một ngụm máu đem, đồng thời thân hìn rung lên, chấn động bay đi.

Hai tòa núi lớn chỉ thoáng đình chỉ trên không trung, cũng không bị tổn thương gì, tiếp tục hung hăng áp xuống phía dưới.

Mắt thấy chỉ cần ép xuống sẽ khiến ma vật biến thành thịt vụn, lão giả một sừng quá sợ hãi, đột nhiên sáu cánh tay đồng thời tự động rời thân, hóa thành huyết vụ cuồn cuộn đem thân hình bao phủ lấy.

"Oành" một tiếng, hai tòa cự sơn không chút khách khí ép xuống màn huyết vụ, nhưng bên trong không ngờ lại trống rỗng, lão giả một sừng cũng không biết đã thi triển bí pháp gì, quỷ dị biết mất tại chỗ.

Hàn Lập biến thành cự viên đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó trong miệng rộng phát ra thanh âm giận dữ, đột nhiên hai tay vỗ lồng ngực, tại mi tâm mở ra, một con mắt đen kịt xuất hiện.

Sâu trong đồng tử của con mắt này có hắc quang lưu chuyển, một đạo cột sáng hắc sắc lớn cỡ bát cơm bắn ra, lóe lên tức thì chui vào trong hư không.

Sau một khắc trên hư không bên ngoài mấy trăm trượng bỗng nhiên truyền tới tiếng nổ trầm đục.

Tiếp theo, một tiếng gầm nhẹ vang lên, thân ảnh cự đại của ma vật loạng choạng ngã ra khỏi phiến không gian này.

Hàn Lập thấy vậy, cũng không hề chần chờ trực tiếp ném hai ngọn núi về phía đó.

Hai ngọn núi lập tức rung lên, ngân văn mặt ngoài của một ngọn núi chớp động, một mảnh hào quang mờ ảo cuồn cuộn bay tới, mà trên ngọn núi còn lại lại có vạn đạo thanh mang tỏa ra vô số đạo Vô Hình kiếm khí.

Hai thứ đan vào nhau, thiên địa cơ hồ biến sắc!

Lão giả một sừng thấy vậy, sắc mặt lập tức tái đi, tiếp đó không hề do dự, hai chân đột nhiễn giẫm mạnh lên hư không. "Bang bang" hai tiếng, cũng hóa thành hai cỗ huyết vụ, lại lộ ra một đôi cước cốt ngân sắc.

Chẳng những ngân quang chớp động bên ngoài cước cốt, tại lòng bàn chân còn dán một đôi phù lục huyết sắc.

Ba khối đầu lâu đồng thời đọc lên một đoạn khẩu quyết quái dị.

Hai phù lục huyết sắc lập tức xì một tiếng liền bốc cháy, mười tờ huyết văn lớn cỡ cái đấu lóe lên, lập tức xâm nhập vào bên trong cước cốt, phảng phất như khảm vào trong đó vậy.

Một đôi ngân sắc cước cốt tức thì lóe lên linh quang, liền huyễn hóa ra một đôi ngân sắc phi luân, thoáng cái xoay tròn, sau đó huyết sắc ma diễm ầm ầm bốc cháy tại mặt ngoài.

Mà bánh xe dưới sự thúc dục của hỏa diễm, thoáng cái điên cuồng vận chuyển, "Vèo" một tiếng, sau đó liền biến thành một đạo cầu vồng huyết sắc lớn cỡ trăm trượng kích bắn về phía xa.

Tốc độ cực nhanh, quả thực là nhanh như điện chớp, trong nháy mắt đã tới địa phương cách đó hơn nghìn trượng!

Lão ma này thấy không cách nào đấu lại Hàn Lập, cho nên không hề do dự lựa chọn bỏ chạy.

Hàn Lập tự nhiên là ngẩn ngơ, tiếp đó khẽ chau mày!

Ma đầu kia lúc đầu làm ra một bộ dáng không chết không thôi, thậm chí còn biến ra Cổ Ma chân thân, thế nhưng vừa gặp chút bất lợi đã lập tức làm ra quyết đoán như thế, ngược lại có phần ngoài dự liệu của người ta.

Từ khi Hàn Lập biến thân thành cự viên, đến khi áp tới Lực tôn giả bất quá cũng chỉ qua công phu mấy hơi thở, Ngân Quang Tiên Tử ở một bên nhân cơ hội này điều động linh lực lưu chuyển quanh thân một lần, sắc mặt cũng dễ coi hơn vài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net