pham nhan tu tien chuong 2212

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2212: Uy Chấn Hắc Hồ

Mất đi sự trợ giúp của hơn trăm tháp điện, khả năng phòng thủ trong thành liền giảm phân nửa. Càng ngày càng có nhiều Minh Trùng tấn công lên quầng sáng màu đen hết đợt này đến đợt khác, khiến cho quầng sáng cấm chế này phát ra những tiếng ông ông. Bằng mắt thường có thể thấy được quầng sáng này đang mờ đi một cách nhanh chóng.

"Chúng ta bắt buộc phải ra tay bảo vệ tòa thành này!" Hàn Lập nhướng mày, đột nhiên nói một câu như vậy.

Ngân Nguyệt nghe xong, cũng gật đầu hiểu rõ.

"Giải huynh, để nhanh chóng giải quyết đám phiền toái này đành phải nhờ huynh ra tay tương trợ một tay rồi." Hàn Lập quay đầu lại phía Giải Đạo Nhân nói.

"Không thành vấn đề." Giải Đạo Nhân bình tĩnh đáp lại.

Hàn Lập nghe vậy liền mỉm cười, lúc này tay áo mới run lên, lập tức trong tay áo lóe lên ánh sáng, ba ngọn núi nhỏ đã xuất hiện phía trước mặt hắn.

Tiếp theo một tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, sau khi ánh sáng màu vàng tỏa ra, sau lưng hắn liền xuất hiện thêm một pháp tướng ba đầu sáu tay vàng rực.

Hắn khẽ thúc giục pháp quyết, sáu con mắt trên ba cái đầu của Pháp Tướng liền mở ra, đồng thời trong miệng thét lên tiếng thật dài giống như rồng ngâm.

Tiếng thét oanh động rung trời rồi vọt tới chín tầng mây. Nó vừa ra khỏi miệng Pháp Tướng liền biến thành sóng âm vô hình lao thẳng đến biển Minh Trùng ở phía xa.

Cũng không biết tiếng huýt gió quỷ dị của Phạm Thánh Pháp Tướng là loại thần thông gì mà đám Ma tộc trong thành Hắc Hồ nghe thấy liền kinh hãi. Bọn chúng còn chưa hiểu được âm thanh này phát ra từ đâu thì lúc này chợt phát hiện ra đám Minh Trùng vốn đang điên cuồng công kích lên quầng sáng màu đen kia, đột nhiên có đám thì cơ thể tự động nứt ra hoặc có đám không chút dấu hiệu rơi ào ào từ trên cao xuống.

Trong nháy mắt, đàn Minh Trùng này liền ít đi non nửa.

Mà đám Minh Trùng còn lại lập tức rơi vào tình trạng hỗn loạn, kêu lên những tiếng vù vù.

Đúng lúc này, trên không trung bỗng nhiên dao động, ba ngọn núi cực lớn cao vạn trượng xuất hiện ngay bên trên của đàn Minh Trùng.

Ba ngọn núi phát ra tiếng nổ vang rồi đồng loạt rơi xuống phía dưới.

Ngay sau đó, từng vệt hào quang màu xám, từng lưỡi kiếm khí cùng vô số đoàn hào quang năm màu nháy mắt đã xuất hiện rồi tàn sát điên cuồng ở giữa đàn Minh Trùng.

Từng mảng lớn Minh Trùng không có sức phản kháng bị ba ngọn núi quét sạch sành sanh, chỉ có một số Minh Trùng thân hình to lớn, mạnh mẽ hơn so với những con còn lại mới có thể chống cự, nhưng cũng chỉ được một lúc liền cuống quít hướng ra bên ngoài mà chạy trốn.

Nhưng vào thời khắc này, trên bầu trời tiếp tục vang lên một tiếng sấm. Một tia sét thô to màu bạc đột nhiện xuất hiện rồi đánh thẳng xuống phía dưới, lập tức hơn mười con Minh Trùng to lớn bị điện xà vây quanh.

Những con trùng to lớn này chỉ kịp thét lên một tiếng rồi cùng với khoảng ngàn con Minh Trùng bình thường gần đó đều biến thành tro tàn.

Sau khi tia sét màu bạc lượn lờ rồi tan đi, trong không trung liền hiện ra một người đàn ông mặc áo xanh, chính là Giải Đạo Nhân.

Mà ánh mắt của Giải Đạo Nhân nhìn về phía những con Minh Trùng to lớn khác ở phía đàng xa quét qua, bên ngoài cơ thể hắn điện quang chợt hiện, liền không nói tiếng nào lại lần nữa hóa thành một tia sét bắn tói.

Những nơi tia sét xoẹt qua, quái trùng màu xám liền bị diệt sát không còn một mống.

Trong khi đó, sau một tiếng nổ "Oanh" kinh thiên động địa, bên trong biển Minh Trùng trên không trung đột nhiên xuất hiện ảo ảnh của một người khổng lồ cao ngàn trượng.

Đây đúng là Pháp Tướng màu vàng ba đầu sáu tay do Hàn Lập biến ra.

Lúc này, bản thể của hắn đang đứng chắp tay sau lưng ở trung tâm Pháp Tướng, ánh mắt hờ hững nhìn đám quái trùng xung quanh.

Mà trên cơ thể của người khổng lồ đang có vô số ký hiệu màu tím đang di chuyển, sáu cánh tay khẽ hạ xuống, liền xuất hiện rất nhiều quả cầu lửa màu bạc lập lòe bắn ra khắp bốn phương tám hướng.

Những quả cầu lửa màu bạc này rơi xuống liền hóa thành biển lửa lan rộng cả ngàn thước, đem từng mảng Minh Trùng cuốn vào trong đó.

Bất kể là Minh Trùng bình thường hay loại to lớn mạnh mẽ kia, chỉ cần dính một chút lửa màu bạc lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, liều mạng giãy giụa, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc liền biến thành tro tàn.

Hàn Lập và Giải Đạo Nhân một trước một sau ra tay, đàn Minh Trùng nhìn như vô cùng vô tận kia, trong nháy mắt bị tàn sát với tốc độ kinh người.

Chẳng qua những Minh Trùng bình thường này cũng thật sự hung hãn không sợ chết, bọn chúng không thèm tấn công quầng sáng cấm chế của thành Hắc Hồ nữa mà cả đám quay lại giống như tự sát lao vào hai người Hàn Lập và Giải Đạo Nhân.

Ngay cả Hàn Lập và Giải Đạo Nhân liên tục thi triển mấy loại thần thông, cũng phải mất thời gian dùng xong một bữa cơm mới có thể quét sạch đàn Minh Trùng. Mặc dù vậy vẫn có một số Minh Trùng to lớn thấy tình hình không ổn liền sớm tẩu thoát.

Hàn Lập tự nhiên không có hứng thú đuổi giết mấy con côn trùng đó, liền quay sang Giải Đạo Nhân vẫy tay ra hiệu, rồi bay thẳng về phía thành Hắc Hồ, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Lúc này, Ngân Nguyệt cũng từ đàng xa hờ hững bay đến, sau mấy lần nhoáng lên liền xuất hiện bên người Hàn Lập, rồi cũng từ từ hạ xuống.

Vô số Ma tộc trong thành Hắc Hồ sớm đã bị thần thông của Hàn Lập và Giải Đạo Nhân làm cho kinh ngạc, nên sau khi nhìn thấy biển Minh Trùng kia bị hai người mạnh mẽ quét sạch, lập tức cả đám trong thành bộc phát những tiếng reo hò mừng rỡ rung trời.

Mà sau khi ba người hạ xuống, không cần Hàn Lập mở lời, lúc này vài tên Ma tộc cao cấp vội vàng chạy đến, quát mấy tiếng với đám Ma tộc gần đó, rồi rất biết điều ra lệnh đem quầng sáng màu đen mở ra một khoảng, rồi lại cung kính đón ba người Hàn Lập tiến vào.

"Xin ra mắt Thánh Tổ đại nhân, đa tạ hai vị tiền bối đã ra tay cứu mạng mấy ngàn vạn người trong thành. Xin phép hỏi tôn tính đại danh của hai vị tiền bối, trên dưới thành Hắc Hồ sẽ vĩnh viễn ghi nhớ công ơn của hai vị."

Một gã trung niên mặc áo đen có tu vi Hợp Thể Sơ Kỳ cúi người thật thấp trước mặt Hàn Lập và Giải Đạo Nhân, sau đó tỏ vẻ rất cảm kích nói.

Về phần những tên Ma tộc bình thường gần đó, từ lúc Hàn Lập tiến vào trong thành, trong nháy mắt tất cả đều nằm rạp thành từng dãy chỉnh tể trên mặt đất, căn bản không dám ngước nhìn Hàn Lập và Giải Đạo Nhân.

Hiển nhiên ở trong mắt của những tên Ma tộc bình thường này, cấp bậc Thánh tổ gần như đã là thần tiên. Hiện tại chỉ một lúc liền xuất hiện hai gã Thánh tổ, tất nhiên sẽ khiến Ma tộc trong thành cực kỳ vui sướng.

"Tên của chúng ta, các ngươi không cần phải biết. Ai trong các ngươi là thành chủ, để hắn ra đây gặp ta." Hàn Lập nhẹ nhàng ra lệnh.

"Dạ bẩm tiền bối, lúc trước thành chủ đại nhân do chiến đấu với kẻ địch nên đã đại thương nguyên khí, hiện giờ đang ở trong phủ thành chủ để điều tức. Nhưng lúc nãy vãn bối đã phái người đi thông báo. Có lẽ rất nhanh thành chủ sẽ tới ra mắt tiền bối ngay thôi." Tên trung niên Ma tộc cẩn thận trả lời.

"Nếu là như vậy, ta sẽ ở chỗ này chờ một lát. Về phần những người khác, nên làm cái gì thì cứ làm, không cần ở đây chờ đợi." Sau khi Hàn Lập gật đầu, liền không khách khí ra lệnh cho đám Ma tộc trước mặt.

"Vâng, vãn bối sẽ cho bọn họ lui xuống trước, tránh làm phiền tiền bối."

Tên Ma tộc có độ tuổi khoảng trung niên tỏ vẻ sợ hãi, vội vàng khom người đáp lời rồi quay lại phía mấy tên Ma tộc khác ra hiệu.

Lập tức, đám Ma tộc bình thường gần đó liền sợ hãi đứng dậy, sau khi hướng ba người Hàn Lập cúi chào, rồi cả đám nhao nhao bay vụt đi.

Trong khoảnh khắc, ngoài trừ đám người trung niên Ma tộc, còn lại không còn thấy bất kỳ bóng dáng của tên nào khác.

Ba người Hàn Lập lẳng lặng đứng trên không trung chờ đợi.

Rất nhanh sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, một đạo ánh sáng màu đen từ trong thành bắn vọt lên, sau khi lượn vòng liền bay thẳng về phía Hàn Lập bên này.

Lúc ánh sáng màu đen mờ dần, một ông lão gầy gò mặc áo đen liền xuất hiện trước mặt Hàn Lập, cách hắn khoảng hơn mười trượng.

Ông lão này dùng thần niệm quan ba người Hàn Lập, lập tức hết sức lo sợ khom người chào:

"Vãn bối Hồ Nham xin ra mắt hai vị Thánh Tổ đại nhân. Nhờ có hai vị đại giá quang lâm mà ban ơn huệ cho vãn bối, ngày hôm nay mới có thể tránh được đại kiếp nạn."

"Ngươi chính là thành chủ thành Hắc Hồ sao?" Hai mắt Hàn Lập đánh giá ông lão, sắc mặt không đổi hỏi một câu.

Ông lão này có tu vi Hợp Thể trung kỳ, thực lực trong đám Ma tôn cũng không tính là quá thấp.

"Vãn bối đã đảm nhiệm chức vụ thành chủ thành Hắc Hồ được hơn một ngàn năm, nếu tiền bối có chuyện cần sai bảo thì cứ việc ra lệnh là được." Ông lão cười lấy lòng nói.

"Ừ, mấy người các ngươi vào thành nghỉ ngơi trước đi, ta và vị Hồ đạo hữu đây sẽ nói chuyện thêm chút nữa." Hàn Lập thấy vị thành chủ thành Hắc Hồ này biết điều như vậy thì trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Hắn khẽ gật gật đầu, nhưng lại lập tức quay sang những tên Ma tộc khác lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng, như vậy đám người vãn bối xin phép cáo lui trước." Trong lòng tên trung niên Ma tộc kia run lên, không dám chậm trễ lập tức vâng dạ rồi rút đi.

Một lát sau, nơi này cũng chỉ còn lại có Hồ Nham và ba người Hàn Lập.

Ông lão áo đen này một mình phải đối mặt hai gã tu sĩ Đại Thừa thì trong lòng tự nhiên cực kỳ lo sợ, nhưng trên mặt lại không dám biếu lộ ra ngoài, chỉ dám chắp tay đứng yên tại chỗ, bộ dạng cực kỳ cung kính.

"Vừa rồi Minh Trùng có thể hình thành biển trùng lớn như vậy, hẳn là trong thời gian ngắn khó có thể làm được. Từ lúc nào thì bọn chúng bắt đầu vây công thành Hắc Hồ?" Hàn Lập nhẹ nhàng hỏi một câu.

"Xin thưa với tiền bối, đám Minh Trùng này xuất hiện ở gần đây từ mấy năm trước. Khi đó vãn bối cũng đã trên trăm lần tự mình dẫn người ra tay tiêu diệt, nhưng căn bản không thể chân chính diệt sạch. Tại hai ngày trước, đàn Minh Trùng này đã bất ngờ tấn công bổn thành. Mặc dù vãn bối cũng đã dự đoán được chuyện này từ trước, nhưng không biết tại sao hôm nay bọn chúng lại có thể hình thành biển trùng khủng bố đến như thế." Ông lão gầy ốm nghe vậy, hết sức lo sợ trả lời.

"Bọn chúng xuất hiện từ hai ngày trước? Xem ra mặc dù đám Minh Trùng này không có linh trí, nhưng hành động lại giống như không phải là không có quy luật." Hàn Lập xoa xoa cằm, dường như suy nghĩ gì đó, trả lời.

"Tiền bối thật sáng suốt! Đám Minh Trùng này giết mãi không hết, hơn nữa trong lúc hành động còn chủ động hợp lại cùng nhau, khiến đám trùng này trở nên càng lúc càng lớn. Nếu không phải như vậy, hiện giờ Thánh giới cũng sẽ không liên tục xuất hiện những lời đồn đại đáng sợ về chuyện Minh Trùng tàn sát hàng loạt dân cư trong thành." Ông lão gầy ốm vội vàng giải thích.

"Việc này tạm thời gác qua một bên, ta lại hỏi ngươi một chuyện khác." Sau khi Hàn Lập đắn đo một lát, lại tỉnh bơ nói.

"Xin tiền bối cứ hỏi!" Ông lão khom người trả lời.

"Ta và vị đạo hữu bên cạnh đây mới xuất quan không lâu, thực sự không nghĩ tới bởi vì đám Minh Trùng này mà Thánh giới trở nên hỗn loạn như vậy. Ta lại hỏi ngươi, Nguyên Yểm, Lục Cực và mấy tên Thánh Tổ đạo hữu hiện đang ở đâu, vì sao không ai ra mặt quét sạch đám Minh Trùng này. Ta nghe nói, tại thời điểm Minh Trùng xuất hiện, bọn họ liền phần lớn mất tích một cách quỷ dị. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Hai mắt Hàn Lập híp lại, chậm rãi hỏi.

"À, thì ra hai vị Thánh Tổ đại nhân đã ẩn cư nhiều năm, chẳng trách hai vị đại nhân lại xuất hiện ở chỗ này, hèn chi vãn bối đối với hai vị tiền bối cũng cảm thấy xa lạ. Về phần ba vị Thuỷ tổ đại nhân và các vị Thánh tổ tiền bối khác hiện tại đang ở..." Ông lão gầy ốm nghe vậy, lập tức trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ do dự.

"Có phải đám người Nguyên Yểm, Lục Cực đang ở đối phó với Minh Trùng Mẫu kia hay không? Bọn hắn cũng thông báo không được dễ dàng tiết lộ tin tức này ra ngoài phải không?" Hàn Lập thấy vậy mỉm cười, nhìn chằm chằm ông lão rồi chậm rãi hỏi.

Chương 2213: Thánh Tổ Tà Liên

"Thì ra tiền bối đã biết về việc của Minh Trùng Mẫu, nếu như vậy thì tất nhiên vãn bối không cần phải giấu diếm điều gì." Ông lão gầy nhom ngẩn ngơ một lúc, nhưng vẻ mặt lập tức thoải mái lại rồi trả lời.

"Ta chỉ biết một chút sự việc về Minh Trùng Mẫu từ nhiều năm trước. Lần ra ngoài này của ta cũng bởi vì kiếp nạn của Thánh giới. Nhưng bởi vì ta chưa nắm rõ tình hình của Thánh giới lúc này như thế nào nên mới tìm ngươi là người đứng đầu tòa thành hỏi thăm đôi lời. Lúc này ngươi hãy nói ra hết những gì mà ngươi biết đi." Hàn Lập lạnh nhạt hỏi.

"Vâng, thưa tiền bối! Thực ra vãn bối biết cũng không nhiều lắm, mà lại còn phải sau mười năm kể từ khi chuyện xảy ra mới nhận được tin này. Được biết là, những con Minh Trùng mới xuất hiện ở Thánh giới chính là ma trùng bình thường mà thôi. Chỉ vì chúng nhiễm phải một chút khí tức của Minh Trùng Mẫu ở trong phong ấn thoát ra nên mới biến dị thành hung ác như vậy. Những ma trùng này sau khi biến dị thành Minh Trùng, chẳng những thực lực tăng lên rất nhiều mà khả năng sinh sản của chúng cũng vọt lên mấy chục lần. Bởi vậy những Minh Trùng này nếu không bị diệt hết thì càng lúc chúng sẽ càng nhiều, cuối cùng trở thành đại họa của Thánh giới chúng ta."

Ông lão nói đến đây, âm thanh trong miệng hơi chậm lại. Nhưng ngay khi thấy Hàn Lập vẫn chăm chú lắng nghe mình, lão liền hoảng sợ kể tiếp:

"Dựa vào những tin tức mà vãn bối có thì ba vị Thủy Tổ đại nhân cùng các Thánh Tổ khác đang ở nơi được bố trí thủy ấn để đối phó với Minh Trùng Mẫu. Lúc mới đầu mọi chuyện diễn ra tựa như vô cùng thuận lợi, nhờ có nhiều tu sỹ cao thâm ở các giới khác đến giúp nên phong ấn của Minh Trùng Mẫu liên tục được củng cố. Nếu cứ như vậy thì rất có khả năng phong ấn sẽ được phục hồi lại như mới. Nhưng từ hai mươi năm trước, khu vực thủy ấn mất hẳn đi liên hệ với bên ngoài, hoàn toàn không có tin tức nào từ trong đó được truyền ra. Lúc này không ai biết được rốt cuộc bên trong đó đã xảy ra chuyện gì."

"Đến khi có người phát hiện ra việc mất đi liên hệ với thủy ấn thì đã quá muộn. Không biết từ khi nào ở xung quanh thủy ấn xuất hiện vô số đàn Minh Trùng. Chẳng những chúng chiếm cứ lấy vài tòa thành gần đó, mà trong bầy còn có những con mạnh mẽ không hề thua kém với tu sỹ Hợp Thể Kỳ. Người ngoài thật không có khả năng xông qua biển trùng này để tiến vào nơi bố trí thủy ấn." Ông lão dạ dạ thưa thưa trả lời nghi vấn của Hàn Lập.

"Minh Trùng cùng bậc với tu sỹ Hợp Thể! Bằng vào sự đáng sợ của Minh Trùng Chúa thì sự xuất hiện của loại Minh Trùng cao cấp này cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Nhưng chẳng phải là bên ngoài còn có một vài Thánh Tổ còn chưa tiến vào thủy ấn sao? Chẳng lẽ họ ngồi yên mặc kệ chuyện này?" Hàn Lập hơi trầm ngâm một chặp rồi hỏi tiếp.

"Thưa tiền bối, thực khó rõ ràng thái độ của các Thánh Tổ khác thế nào nhưng đúng là chưa hề có tin tức nào về việc các Thánh Tổ khác đi dò xét sự việc ở thủy ấn. Còn nguyên do sâu xa trong đó thì một tên chủ tòa thành nhỏ như vãn bối sao có thể biết được." Ông lão gầy nhom giữ vẻ mặt ủ ê đáp lời.

"Hay lắm. Xem ra các đạo hữu cấp Thánh Tổ khác đã biết được tin tức nào đó, nếu không thì sẽ chẳng im hơi lặng tiếng đến tận bây giờ. Lúc này có Thánh Tổ nào còn ở lại bên ngoài gần thành Hắc Hồ nhất không?" Hàn Lập cười lạnh.

"Thánh Tổ cách bản thành gần nhất thì phải nói đến Thánh Tổ Tà Liên ở dãy núi Vạn Hoa. Vào ba năm trước, vị tiền bối này ra tay một lần đã đem toàn bộ Minh Trùng ở xung quanh dải núi càn quét sạch sẽ." Ông lão gầy đét lập tức đáp lời không chần chừ chút nào.

"Tà Liên? Dãy núi Vạn Hoa ở nơi nào, ngươi có bản đồ ở đây không?" Hàn Lập gật gật đầu rồi thuận miệng hỏi.

"Có, năm đó vãn bối từng tự mình đi núi Vạn Hoa để xin gặp Tà Liên tiền bối nên bản đồ vẫn còn lưu lại." Ông lão cười hiền lành, đồng thời lấy từ trong người ra một miếng đá rồi dùng hai tay cung kính dâng lên.

Hàn Lập khẽ phất tay đã bắt được phiến đá. Sau khi dùng thần niệm lướt qua, cuối cùng hắn mỉm cười:

"Thông tin của đạo hữu thực sự làm ta rất hài lòng. Tiếp theo không còn việc gì nữa, đạo hữu hãy đi làm chuyện của chính mình đi thôi."

"Vâng, vậy vãn bối xin được cáo lui trước." Ông lão thầm thở phào, cúi người hành lễ rồi lùi về sau vài bước mới xoay người bay xuống dưới.

Một đoàn Ma tộc đã sớm chờ ông lão ở gần đó lập tức túm tụm đến đón, sau đó cả bọn liền kéo nhau biến mất ở trong thành.

"Chúng ta đi thôi, đến núi Vạn Hoa tìm vị Thánh Tổ Tà Liên kia đi!" Hàn Lập nhìn thoáng qua thành Hắc Hồ phía dưới rồi bình thản nói.

Tất nhiên là Ngân Nguyệt và Giải Đạo Nhân không có ý kiến phản đối gì.

Tiếp đó, Hàn Lập quăng ra một cái phi xa được toàn thân đen kịt thiết kế theo phong cách của Ma tộc. Cả ba người đều đứng lên bề mặt của phi xa rồi hóa thành một vệt cầu vồng màu đen phá không bay đi.

Một tháng sau, ba người Hàn Lập xuất hiện ở một bình nguyên xanh mướt như lá mạ. Xem ra nó chẳng khác so với những dải núi ở Nhân giới là bao.

"Đây chính là dãy núi Vạn Hoa! Cảnh sắc nơi này xinh đẹp lạ thường! Vậy mà vị Tà Liên kia lại chọn được một nơi ở quá tuyệt vời thế này. Nhưng không biết Thánh Tổ này đang ở đâu trên dải núi?" Ngân Nguyệt đứng sau lưng Hàn Lập, quan sát hết thảy cảnh vật phía trước rồi cười khẽ.

"Trên bản đồ ghi rõ là Thánh Tổ Tà Liên ở trên một đỉnh gọi là Triêu Thiên Phong ngay trong trung tâm dãy núi." Hàn Lập cười nhẹ.

"Ơ, nếu đúng là như vậy thì cũng không quá khó để tìm được vị Thánh Tổ này. Nhưng hình như chúng ta hơi vội vàng, còn chưa hỏi đến Thánh Tổ Tà Liên là người thế nào, có đại thần thông gì không, có phải phường hung ác không nữa!" Hai mắt của Ngân Nguyệt chớp chớp, sau lại bật cười khúc khích.

"Ha ha, cho dù có là phường gian ác thì ta cũng muốn hỏi cho rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở thủy ấn. Chỉ có vậy ta mới có thể xác định được bước tiếp theo nên làm thế nào cho ổn nhất. Đương nhiên là nếu có thể hỏi ra vị trí của hai vị tiền bối Mạc Giản Ly và Ngao Khiếu hiện nay thì thật sự là chuyện không còn gì tốt hơn." Hàn Lập trù trừ định liệu rồi nói.

Ngân Nguyệt vừa nghe thấy tên tổ phụ của mình, trong lòng chợt dấy lên nỗi lo lắng xa xăm, nhưng nàng vẫn im lặng gật đầu.

"Đi thôi. Dãy núi Vạn Hoa này không lớn lắm. Để tìm được Triêu Thiên Phong kia chắc cũng không quá lâu đâu."

Hàn Lập không nói gì thêm. Tay áo khẽ phất lên, lập tức hóa thành một vệt sáng màu xanh phá không bay đi.

Ngân Nguyệt cùng Giải Đạo Nhân cũng bay sát theo phía sau.

Mấy canh giờ sau, bỏ lai sau lưng vô số ngọn núi liên miên không ngớt, lúc này đập vào mắt mọi người là một đỉnh núi màu trắng cao vút đến tận chân mây.

Đỉnh núi cao khoảng vài vạn trượng. Theo sườn núi, nửa bên trên là một màu trắng xóa do băng tuyết phủ lên. Còn nửa bên dưới lại bị một tấm màn sương màu đen che kín, bên trong lại có cuồng phong gào rít liên hồi, thỉnh thoảng còn truyền ra những tiếng gào khóc thảm thiết thê lương.

"Đây đúng là ngọn Triêu Thiên. Thật là có chút tà môn." 

Nhóm của Hàn Lập dừng lại cách ngọn núi khoảng mười dặm. Ngoài ra Ngân Nguyệt còn bị hình dạng của ngọn núi dọa cho phát hoảng.

"Chỉ là Chướng Nhãn Pháp mà thôi, đối với đám Ma tộc bình thường còn có tác dụng, chứ với ta và Giải huynh thì không đáng để vào mắt." Tia sáng màu lam chớp động trên con ngươi của Hàn Lập. Hắn đánh giá ngọn núi vài lần rồi tươi cười nói.

"Chướng Nhãn Pháp?" Đôi mắt xinh đẹp của Ngân Nguyệt mở to. Nàng cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới ngọn núi thật kĩ nhưng vẫn chưa phát hiện ra chỗ nào khác thường.

Hàn Lập thấy vậy bèn cười khẽ, bất chợt nhấc tay bấm niệm pháp quyết. Giữa hai mắt chợt có khí đen ngưng tụ, lập tức một con mắt đen xì hiện ra, chẻ dọc ngay giữa hai vệt lông mày. 

Ngay sau đó, Hàn Lập quát khẽ, một đạo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net