pham nhan tu tien truyen 1681-1691

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khẽ cười một tiếng. Sau đó hai cánh phía sau lưng đột nhiên khẽ vỗ một cái, cả người liền biến thành một đạo thanh bạch điện quang biến mất tại chỗ.

Cự thú cả kinh, sáu con mắt cuồng thiểm quét quanh không ngừng. Nhưng kết quả lại khác hẳn so với dự đoán của nó.

Bỗng nhiên không gian phía trên đầu cự thú đột nhiên truyền ra một tiếng sét đánh, thân hình Hàn Lập quỷ dị xuất hiện phía trên hắc sắc tiểu sơn. Hắn lạnh lùng nhìn bảo vật phía dưới chân, bỗng nhiên vươn một ngón tay chỉ xuống phía dưới.

Nguyên bổn ngọn tiểu sơn này đang phiêu phù bất động, lúc này chợt loé ngân sắc phù văn, tiếp theo cuồng trướng gấp mười lần, phảng phất như lộ ra bản thể.

Cơ hồ trong lúc nhất thời, ngọn núi bỗng nhiên trầm xuống, hư không gần đó đột nhiên vặn vẹo, tiếng xé gió truyền ra. Thân ảnh Hàn Lập và ngọn núi đột nhiên lần nữa biến mất, bỗng nhiên bên ngoài thân cư thú hôi quang quỷ dị chợt loé lên, ngọn hắc sắc tiểu sơn nguyên bản ở phía trên không trung nhưng đột nhiên bỗng hiện áp lên thân thể rắn chắc của cự thú.

Song thủ cự thú hét lên một tiếng kinh hãi nhưng nó chưa kịp làm gì thì đã bị ngọn tiểu sơn đè xuống, cả thân thể như lưu tinh rơi thẳng xuống mặt đất. Ở trên đường rơi xuống, phía bên ngoài ngọn tiểu sơn bỗng nhiên có ngân sắc phù văn chợt loé lên, cả ngọn tiểu sơn và cự thú đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng nhưng ngay sau đó, phía trên mặt đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng "oành" kinh thiên động địa.

Ngọn hắc sắc tiểu sơn giống như đã thi triển thuấn di bí thuật mà hiện ra ở nơi đó!

Cùng lúc đó, một cái hố đường kính hơn trăm trượng xuất hiện phía dưới ngọn tiểu sơn.

Song thủ cự thú đang bị đè chặt trong hố, chỉ lộ ra hai cái đầu to lớn nhưng trên mặt thất khiếu chảy máu, bộ dạng không thể nhúc nhích mảy may.

Hàn Lập một chân đang dẫm lên trên chỗ cao nhất của ngọn tiểu sơn, thấy vậy hàn quang chợt loé, đột nhiên ống tay áo bào run lên. Nhất thời hai khẩu phi kiếm dài một tấc theo cổ áo bay ra, nhoáng lên một cái liền hoá thành cự kiếm tám trượng, cự kiếm chợt loé lên liền bay xuống phía dưới ngọn tiểu sơn.

Thanh quang chợt loé lên, hai cái cự thủ nhất lượt đồng loạt rớt xuống nhưng quỷ dị chính là ở chỗ cắt ra chỉ thấy một mảnh đen xì, không có một giọt máu nào chảy ra. Bất quá, sắc mặt Hàn Lập lại không chút biểu tình nào lại giơ chân lên dẫm một cái xuống tiểu sơn phía dưới chân.

"Oanh" một tiếng nữa truyền ra, ngọn tiểu sơn nhoáng lên hạ xuống một cái làm cho cái hố to phía dưới đột nhiên hạ sâu xuống thêm ba phần, miệng hố cũng mở rộng ra thêm vài phần.

Về phần thân thể của cự thú thì sau khi ngọn núi ép xuống thêm lần nữa thì tấc tấc vỡ vụn ra, vô số phiến hắc sắc quang điểm nháy mắt hướng bốn phương tám hướng tản ra. Nhưng phạm vi mười trượng xung quanh đó đã bị ngọn tiểu sơn thả ra một đám hôi sắc quang hà bao vây lấy đám hắc sắc quang điểm, sau đó lớp lớp bị nhiếp vào trong ngọn tiểu sơn.

Thạch Côn thấy cảnh này liền sửng sốt một chút, vội vàng đem song chuỳ thu lại rồi nhìn về phía Hàn Lập phía dưới, ánh mắt không khỏi toát ra vẻ hoảng sợ, đương nhiên cũng thoáng nhìn thấy "Oa oa".

Nhưng Hàn Lập lại khẽ cười, vẫy tay về phía Oa oa một cái.

Nhất thời Thông linh khôi lỗi liền thu lam sắc ngọc phiến lại, hoá thành một đạo bạch quang, sau một lần chớp động liền biến thành một bạch xà chui vào tay áo Hàn Lập.

Sau khi Hàn Lập thu khôi lỗi về, không chút do dự vỗ hai cánh, hoá thành một đạo điện hồ bắn ra, sau một tiếng sét đánh hắn liền xuất hiện phía trên bầu trời của trận chiến còn lại, trong mắt lộ ra hung quang nhìn xuống phía dưới.

Hoàn cảnh trận chiến bên này khác hoàn toàn so với trận chiến của Thạch Côn. Nguyên bổn Liễu Thuý Nhi đang chiếm thượng phong nhưng lúc này lại đang lâm vào tình trạng nguy cấp.

Bốn con ngân mục ám thú giờ phút này đã hợp thành một đầu ngân sắc cự thú bốn đầu, hình thể to chừng bốn năm chục trượng, khí tức cường đại cỡ thánh giai.

Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc

Chương 1685:Hợp kích bí thuật.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đánh máy: Samus - LSB

Bấm vào đây để xem nội dung.

Đệ tam nhãn của cự thú bốn đầu đang thả ra ngân tuyến, ngân tuyến lấy tốc độ như chớp giật bắn đi, bộ dáng không chút ngừng lại. Ở trong phạm vi công kích của ngân tuyến, Liễu Thuý Nhi chỉ có thể xuất ra bảo vật ngân toa để đón đỡ, ngoài ra Liễu Thuý Nhi cũng thả ra một mặt kim sắc tiểu cổ.

Bạch phiên do ngân toa toả ra hoá thành một đoàn bạch hà, bên trong phù văn quay cuồng, thiểm động liên tục. Mà kim sắc tiểu cổ thì xoay tròn tại chỗ, một phiến kim sắc ba lãng bỗng chốc hình thành nhanh cuốn về phía cự thú.

Về phần Liễu Thuý Nhi, trừ bỏ pháp tướng sau lưng ra thì hơi thở tràn ngập mùi đàn hương từ trong miệng liên tục phun ra hoá thành từng đoá lam sắc quang liên, mỗi một đoá quang liên đều trong suốt, sáng long lanh, diễm lệ phi thường. Những đoá băng liên này hiển nhiên có uy năng to lớn, thật sự không phải tầm thường.

Một bên tấn công, một bên phòng ngự. Ngẫu nhiên có một vài ngân tuyến xuyên qua được tầng tầng phòng ngự thì đều bị những đoá băng liên này ngăn cản lại, sau khi va chạm thì cả hai đều biến mất vô ảnh vô tung.

Xem ra việc thi triển những đoá băng liên này thật sự đã làm khó Liễu Thuý Nhi. Nữ tử này mỗi lần phun ra một đoá băng liên thì sắc mặt cũng tái nhợt đi một phần, mà trong khoảng thời gian ngắn phun ra trên trăm đoá băng liên, quang mang ngoài thân của nữ tử này thậm chí bắt đầu có dấu hiệu lung lay sắp đổ.

Cũng do là Liễu Thuý Nhi mắt thấy Hàn Lập đã đến thì mới có thể duy trì chịu đựng, nếu không thì nga lúc tứ thú dung hợp thành cự thú tứ thủ nàng đã sớm quay đầu bỏ chạy rồi. Lúc này, vừa thấy Hàn Lập và Thạch Côn thật sự chạy đến chỗ nàng thì sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, trong miệng vội vàng quát to:

"Nhị vị đạo hữu, cự thú này thật sự lợi hại, mau thi triển hợp kích bí thuật!"

Nguyên bản Hàn Lập đang định ra tay đối phó với cự thú phía dưới, vừa nghe được lời này thì hơi ngẩn ray nhưng ngay lập tức hướng phía dưới điểm một cái. Một ngọc thủ đen thui bắt đầu bắt quyết, sau lưng mênh mông hôi quang bỗng nhiên phóng lên cao hoá thành một mảnh mênh mông quang mang. Thạch Côn bên kia, sau khi hơi do dự một chút thì cũng đồng dạng mở miệng quát khẽ một tiếng, ngoài thân linh quang chợt biến thành hắc sắc quang mang, mười ngón tay đen như mực hé ra, vô số hôi sắc quang ti bắn ra. Mà Liễu Thuý Nhi hai tay cũng bắt đầu bắt quyết, pháp tướng sau lưng đột nhiên tán loạn biến mất thay vào đó là một vòng hôi sắc quang luân xuất hiện từ từ trồi lên cao.

Hôi sắc quang luân thế xoay cực nhanh, hơn nữa bên trong quang luân có vô số phù văn lớn nhỏ tuôn ra, tấc tấc vỡ vụn, sau đó đám phù văn này tức thì tổ hợp lại thành một phù văn vô danh thật lớn ở trung tâm của quang luân, dần dần hình thành.

Sau khi phù văn thật lớn được hình thành, Liễu Thuý Nhi mục quang loé lên, trong miệng truyền ra một loạt chú ngữ huyền ảo tối nghĩa.

Tứ thủ cự thú vừa thấy cảnh này, tựa hồ đã cảm giác được chút không ổn, lập tức rống lên một tiếng phẫn nộ, đệ tam nhãn trên bốn cái đầu lập tức phun ra các đạo ngân quang thô to hơn so với lúc bình thường không ít, sau khi bay ra một đoạn thì lập tức loé lên mà dung hợp lại một đạo quang trụ nhắm thẳng Liễu Thuý Nhi đánh tới. Đồng thời hơn mười hoá thân đen thui của tứ thú cũng đột nhiên chia ra làm hai hướng hung hăng hướng về phía Hàn Lập và Thạch Côn đánh tới. Đám hoá thân chưa tới gần thì từng đạo quang trụ từ trong miệng hùng hổ phun ra, sau đó đám hoá thân lập tức biến thành một hắc sắc đại võng hướng từ đỉnh đầu hai người mà chụp xuống.

Nhưng bất quá chỉ là hoá thân của đám ngân mục ám thú mà thôi, tự nhiên không được Hàn Lập để vào trong mắt. Cười lạnh một tiếng, một đoàn ngân sắc hoả diễm từ trên người hắn tự hành bay ra, sau khi quay cuồng một trận liền cuồn trướng lên biến thành một ngân sắc hoả cầu tầm một trượng. Hoả câu này xoay tròn một cái liền bạo liệt bắn ra vô số ngân sắc hoả cầu lớn nhỏ bắn ra bốn phương tám hướng. Hắc võng do đám hắc sắc quang trụ hình thành đang bay thẳng về phía Hàn Lập thì bỗng nhiên một tấm thuỷ tinh thuẫn hiện lên chặn lại, sau đó chợt loé lên mà tách ra hướng bên cạnh hắn mà qua.

Cự võng còn lại chưa kịp chụp xuống thì đã bị một đám ngân sắc hoả cầu đánh tới. Kết quả liền bị ngân sắc hoả diễm bao vào bên trong, lát sau đã biến thành một đám hắc khí nhẹ nhàng tán vào trong không khí.

Về phần Thạch Côn bên cạnh, tuy rằng không nhẹ nhàng giống như Hàn Lập dễ dàng giải quyết đối thủ nhưng bỗng nhiên hé miệng phun ra một mặt xích sắc tiểu kính. Kính này hơi run lên, từ bên trong tiểu kính liền phun ra một đám tam sắc quang diễm, quang diễm này chẳng những đem hắc sắc quang trụ dễ dàng đánh tan mà còn có thể ngăn hắc võng không thể hạ xuống được chút nào.

Mà Liễu Thuý Nhi đối mặt với đám ngân sắc quang trụ, sắc mặt hơi đổi nhưng không nói hai lời đơn thủ đánh ra một pháp quyết cổ quái, ngọc thủ còn lại hướng về phía ngân sắc quang trụ mà điểm ra một chỉ. Hôi sắc quang luân sau lưng đột nhiên phát ra một tiếng "vù vù", sau đó trực tiếp bay ra đánh thẳng về phía ngân sắc quang trụ. Ngân sắc quang trụ hơi chớp động một cái liền hung hăn đánh thẳng vào cự đại phù văn ở trung tâm của quang luân.

Cự đại phù văn trong quang luân cấp tốc chuyển động, cuối cùng trở nên mơ hồ rồi biến mất.

Một chuyện quỷ dị xảy ra!

Quang trụ sau khi đánh vào phù văn ở giữa quang luân phảng phất như một đi không trở lại, chợt loé liền biến mất. Mà một khắc sau, ngay phía trước người cự thú quang hà chợt loé lên, tiếp theo là một cự sắc phù văn hiện ra, mặt ngoài phù văn đại phóng quang mang, một ngân sắc quang trụ thô to từ trong đó bắn thẳng đến cự thú.

Mới vừa rồi Liễu Thuý Nhi đã thi triển một loại thần thông khó thể tin được, trực tiếp xé rách hư không hút quang trụ vào rồi sau đó đưa nó chui ra theo hướng ngược lại.

Bất quá công pháp này hiển nhiên tiêu hao rất nhiều pháp lực, nguyên bổn khuôn mặt tái nhợt của Liễu Thuý Nhi lúc này hiện ra một tia đỏ tươi không bình thường nhưng thân hình vẫn vững vàng đứng vững.

Hơn nữa tia đỏ tươi này chỉ chợt loé liền biến mất.

Cự thú mắt thấy công kích của mình bị phản ngược lại, sau khi ngẩn ngơ một chút liền trở nên vô cùng kinh sợ nhưng lúc này đã trễ, ngân quang trong mắt chợt loé liền phát ra bốn đạo quang trụ bắn thẳng về cự đại ngân sắc quang trụ.

"Ầm" một tiếng, hai cổ ngân quang đụng vào nhau, một đoàn quang mang bạo liệt ra, cự đại ngân lãng tán đi khắp nơi làm cho không gian gần đó có chút vặn vẹo, đồng thời phát ra tiếng xé gió không ngừng.

Nhưng chỉ một chút thời gian này, Liễu Thuý Nhi lại búng ra mười ngón tay. Từng đạo pháp quyết màu sắc khác nhau bắn ra, sau khi chớp động một cái liền chui vào trong tầng hôi sắc quang mang không thấy bóng dáng.

"Đi!"

Liễu Thuý Nhi quát khẽ một tiếng, ngón tay lại điểm một cái lên hôi sắc quang luân trước người. Quang luân chợt run lên, ở giữa chợt hiện ra phù văn hoá thành một đạo hôi sắc quang trụ bắn ra. Mà lúc này vẻ mặt của Thạch Côn và Hàn Lập cũng không chút thay đổi, đồng dạng thúc dục pháp quyết. Hôi sắc quang hà cùng hôi sắc ti quang thuấn di bắn về đỉnh đầu cự thú.

Ba người chợt loé liền đứng gần lại, hợp sức tạo thành một ngân quang cầu đường kính hơn mười trượng, hôi quang chớp động, bề ngoài hiện ra vô số hành văn lớn nhỏ, chớp động quang mang chói mắt. Tiếp theo là một tiếng nổ vang lên, quang cầu bỗng nhiên vỡ vụn ra, phù văn từ bên trong giống như thuỷ triều tràn ra.

Ba người Hàn Lập vừa thấy cảnh này thì lập tức bắt quyết một cách thuần thục, trong miệng niệm chú.

Phía bên trên cao xuất hiện một màn quỷ dị.

Phù văn trong quang cầu chớp động, lập tức bắn xuống cự thú phía dưới như mưa rào. Mỗi một phù văn đều mang theo khí thế bất phàm. Cự thú bên dưới hiển nhiên cũng có thể cảm ứng được lực lượng to lớn trong phù văn, nó gầm lên giận dữ, bốn cái đầu đột nhiên mở to, toả ra hắc quang. Trong hắc quang một cự thú so với trước còn giữ tợn hơn hiện ra.

Con thú này chẳng những trên đầu có hai cái sừng giống như sừng của sơn lộc mà còn có thêm hai cái răng nanh rất dài, hàn quang lập loè giống như hai cự nhận. Nhưng càng làm người ta hoảng sợ chính là trên trán con thú này bất ngờ có đến bốn con mắt đặt song song, không ngừng quét về bốn phía.

Đối với phù văn trên không, bốn con mắt trên trán nó đồng thời nhìn lên, ngân sắc quang mang trong mắt lưu chuyển lập tức từ trên đỉnh đầu hiện ra vô số ngân sắc quang cầu, mỗi một khối chỉ vừa hiện ra lên đã lập tức hoá thành vô số ngân mang bắn lên trên không. Đồng thời con thú này hít một cái, lập tức há miệng phun ra một quang cầu đen như mực.

Quang cầu này vừa xuất hiện liền lập tức cuồng trướng hoá thành một hắc sắc quang mạc đem thân hình nó bao vào trong.

Quang mạc dày đặc như thực chất, đồng thời mặt ngoài chớp động ám mang không ngừng, có vẻ quỷ dị.

Hàn Lập đang đứng trên không, thấy cảnh này hai mắt không khỏi híp lại, một đoàn hàn mang bắn ra.

Mà lúc này, ngân mang và phù văn đã va chạm trên không, sau đó đều tự bạo liệt tan biến.

Trong lúc nhất thời nguyên khí gần đó trở nên hỗn loạn, linh ám kích động hình thành một cơn lốc cao hơn trăm trượng, điên cuồng khuếch tán về bốn phía, phảng phất như muốn thôn phệ tất cả.

Cho dù là Liễu Thuý Nhi hay Thạch Côn thì cũng không khỏi biến sắc, đều bắn ra xa hơn mười trượng, lấy bảo vật phòng ngự ra chắn trước người.

Bất quá lúc này, nguyên bổn Hàn Lập đang lơ lửng trên trời cao đột nhiên hai cánh sau lưng khẽ vỗ một cái, hoá thành một đạo thanh bạch điện hồ biến mất tại chỗ. Sau một khắc, không gian bên dưới hắc sắc quang mạc chợt ba động, Hàn Lập quỷ dị hiện ra.

Trong quang mạc, cự thú gầm nhẹ không ngừng, bốn mắt chớp động quang mang, trên người bắt đầu sinh ra hắc sắc lân phiến, hai bên hông mọc ra hai cái xúc tu thật lớn, hơn nữa cái đuôi nguyên bổn đang nhỏ dài thì lúc này lại biến thành vô cùng to lớn, phảng phất như kỳ lân linh thú.

Hắc quang trong miệng nó chớp động, một khí tức đáng sợ mơ hồ phát ra làm cho người khác nổi da gà. Trong lòng Hàn Lập có chút ngẩn ra nhưng nét mặt không chút biểu tình, đột nhiên thân hình chợt loé kim quang, một hư ảnh ba đầu sáu tay hiện ra. Nhân ảnh vung tay lên, một kim sắc tàn nhận nhẹ nhàng chém một cái về phía hắc sắc quang mạc.

Cách trận chiến của đám người Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, một kim sắc thú ảnh dẫn theo mười mấy con tam mục ám thú đi bay đi, đột nhiên kim quang trên người nó chợt loé, dừng lại trên một nhánh cây, xoay đầu nhìn về phía sau, trong mắt hiện lên một tia kinh nghi.

Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc

Chương 1686:Truy sát

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đánh máy: Samus - LSB

Bấm vào đây để xem nội dung.

Ngay sau đó, đầu Ám thú vương này quay đầu lại nhìn về phía một đầu Tam mục ám thú phía sau, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ có vẻ tức giận.

Con Tam mục ám thú này lập tức gầm nhẹ một tiếng đáp lại, cung kính lui ra sau, thân hình vừa động liền bắn nhanh về phía sau. Sau vài lần chớp động, nó liền biến mất vào trong bóng đêm, Ám thú vương thấy vậy thì mới quay đầu tiếp tục phi đi.

Đối với nó mà nói những người từ bên ngoài xông vào Ám Thú sâm lâm hiển nhiên cực kỳ đáng giận nhưng so với việc truy đuổi mục tiêu thì không quan trọng bằng. Cho nên mặc dù cảm ứng được có vài đầu ngân mục ám thú đã bị trảm sát nhưng nó vẫn truyền lệnh, bố trí một đầu Tam mục ám thú quay lại còn bản thân thì không có chút ý tứ quay về.

Trở lại trận chiến bên kia.

Mới vừa rồi bởi vì thanh thế do nguyên từ hợp kích bí thuật và ngân mang do cự thú thả ra tạo thành quá lớn, cộng thêm việc Hàn Lập mới vừa rồi thuấn di quá nhanh cho nên hai người Thạch Côn không thể thấy được Hàn Lập đã ra tay giải quyết cự thú trước mắt như thế nào, chỉ có thể mơ hồ thấy có một đạo kim quang chợt loé lên, tiếp theo ngay cả hắc sắc quang mạc hộ thân của cự thú cũng không thể ngăn cản được kim quang, bị chém thành hai nửa mà chết. Khí tức của cự thú này cơ hồ không dưới thánh tộc sơ giai, bị chém chết như vậy thì không khỏi rất khó tin!

Hơn nữa mới vừa rồi trong phút chốc kim quang chớp lên, hai người cảm ứng được thiên địa nguyên khí gần đó phảng phất như bị cự lực gì đó xé rách, tất cả đều tuôn về phía kim quang, tiếp theo cùng với kim quang biến mất.

Điều này làm cho hai người trong lòng không khỏi hoảng sợ một trân.

Có thể điều động được thiên địa nguyên khí thì cũng không phải là việc đáng ngạc nhiên gì nhưng ngay cả khi những tồn tại như bọn họ mà muốn điều động thiên địa nguyên khí thì phải bắt buộc phải bắt quyết một lúc thì mới có thể miễn cưỡng làm được, thậm chí còn có thể thất bại. Nhưng sự thật thì đối phương lại dễ dàng làm được, giống như là ăn cơm vậy. Chẳng lẽ thần thông của đối phương lớn đến mức có thể so sánh với sư phụ của bọn họ? Nếu thật sự là như vậy thì không tránh khỏi quá nghịch thiên a. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn đều tự định giá trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập không khỏi có chút mất tự nhiên nhưng Hàn Lập thì lại thản nhiên, nét mặt không chút dị sắc nào. Mới vừa rồi hắn điều động pháp tướng dùng Huyền Thiên tàn nhận chém chết cự thú thì đã nhanh tay thu lại pháp tướng, căn bản không để cho hai người nhìn thấy chút gì. Hàn Lập sỡ dĩ không tiếc tổn hao một chút pháp lực đề dùng Huyền Thiên tàn nhận là vì sau khi tinh luyện pháp tướng, hắn muốn thử xem uy lực khi dùng tàn nhận này như thế nào.

Không biết Huyền Thiên tàn nhận tiêu hao ít hay là vì pháp tướng có thể khống chế pháp lực tiêu hao mà thiên địa nguyên khí thu nạp để chém chết cự thú này chẳng những dễ dàng hơn trước mấy lần mà tiêu hao lại chưa tới một phần ba lúc trước.

Mặc dù trong quá trình này hắn cố ý khống chế uy lực của Huyền Thiên tàn nhận còn một nửa nhưng kết quả vẫn làm Hàn Lập hài lòng không thôi. Bởi vì lần trước vận dụng Huyền Thiên quả thực một lần đã khiến cho pháp lực hắn tổn hao không ít, nếu không phải mất mấy năm khôi phục thì không thể khôi phục được, nếu không phải rơi vào hiểm cảnh thì cũng không dám tuỳ tiện sử dụng.

Tâm niệm Hàn Lập chuyển động nhanh chóng, bàn tay trảo về phía thi thể của cự thú một cái, nhất thời một phiến hôi quang bay ra, đem thi thể kia quét sạch không còn một mảnh chỉ chừa lại bốn viên ngân châu thật lớn.

Đúng là nội đan của Tam mục ám thú.

Hàn Lập nhíu mày, đang muốn thu nội đan lại thì từ trong tay áo truyền đến một tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn.

Hắn có chút ngẩn ra nhưng sau đó tay áo liền run lên. Một đạo kim ảnh hoá thành mấy đạo tàn ảnh từ trong tay áo bay ra, sau đó hợp lại hiện ra một đầu tiểu thú ngoài thân trải rộng kim văn.

Đúng là Báo Lân thú!

Con thú này từ sau khi tiến giai lên Hoá Thần Kỳ thì một mực ở trong túi linh thú của Hàn Lập khổ tu, cùng với việc ăn vô số linh đan diệu dược thì nó dã sớm tiến lên Hoá Thần trung kỳ, thậm chí đã gần đạt đến Hoá Thần hậu kỳ. Bất quá ngay cả như vậy, lấy thần thông hiện tại của nó thì cũng không giúp được Hàn Lập bao nhiêu.

Những trận tranh đấu gần đây hắn vẫn không gọi nó ra nhưng hiện tại nó lại hưng phấn như thế, Hàn Lập hiển nhiên thả nó ra.

Báo Lân thú sau khi hiện thân thì lập tức bay đi, chỉ thấy tàn ảnh hiện ra liền nuốt trọn bốn khoả nội đan của Tam nhãn ám thú vào trong bụng, sau đó xoay người bay vụt trở về rơi xuống bên cạnh Hàn Lập, sau đó nó dùng lông mao trên đầu nhẹ nhẹ cạ vào Hàn Lập vài cái, khẽ kêu lên có vẻ cực kỳ thân thiết đối với Hàn Lập.

Hàn Lập thấy cảnh này, thần sắc vừa động, bàn tay lật lại, ngân quang chợt loé, trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC