4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai Tú nãy giờ nhìn cô bước vào với ánh mắt hâm mộ của mỗi người thì không khỏi ghen tức. Đáng lẽ lần quảng bá lần này là do ả đảm nhiệm, ả không hiểu tại sao con cá lớn dâng gần tới miệng rồi cuối cùng lại bị chuyển đi.

Lan Ngọc bước vào đứng ở quầy rượu, tự tay cô cầm một ly rượu trái cây lên uống. Hôm nay cô không thể để mình say xỉn được nên mới uống rượu trái cây này, Lan Ngọc đứng kế bên luôn nhìn cô mà quan sát kĩ.

Mọi người xung quanh thật rất quý cô, tuy không hẳn là 10 người thì 10 người đều quý nhưng cái cách mà cô diễn trên sàn catwalk, thần thái tuyệt vời, không phải đối với ai cũng ngạo mạn. Điều này chỉ những ai thân thiết với cô mới biết được, lời đồn nhảm !

Mai Tú nhìn Ngọc Ánh mặc chiếc đầm màu đen của Chanel thì không khỏi ghen tức. Ả chỉ mặc một chiếc đầm màu trắng được đính vài hột kim cương bình thường, nói thẳng ra không thể so bì với chiếc đầm Ngọc Ánh đang mặc được. Ả không chấp nhận mình bị kém nổi bật so với một tên trợ lí thấp hèn nên liền muốn kiếm sự.

- Ái chà chà, Ninh tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp. _ Mai Tú bước lại chỗ cô đang đứng, giả vờ nói vài lời tốt đẹp cho tên tuổi được thơm lây.

Lan Ngọc nhìn cô ta, không nói gì chỉ có một nụ cười nhạt. Căn bản là không thèm để ý tới Mai Tú, vướng víu.

Hai tay ả nắm chặt vào nhau tức giận, nhưng đây là nơi tiệc tùng, vả lại còn có nhiều quan khách có tiếng tăm. Đương nhiên phải để ý một chút, Mai Tú muốn danh tiếng của mình phải càng đi lên chứ không phải đi xuống.

- Ngọc Ánh, cô mặc chiếc đầm này quả thật đẹp, nhưng một tên trợ lí quèn thì làm sao mua nổi chứ nhỉ ? Có phải đã được đại gia bao nuôi không ? _ Mai Tú buông lời cay nghiệt nói.

- Cô..cô _ Ngọc Ánh định phản pháo lại nhưng bị Lan Ngọc cản lại. Mai Tú biết cô ta không nói lại nên mỉm cười mỉa mai. Lan Ngọc đặt ly rượu đang uống dở xuống bàn, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc giờ còn lạnh thêm.

- Mai Tú, tôi không biết giữa chúng ta ai mới là người được đại gia bao nuôi ? _ Một câu nói của Lan Ngọc đã làm ả khựng lên, thật mất mặt quá. Có vài người đã nghe được nên quay lại xem.

- Còn nữa, chiếc đầm này là của tôi cho Ngọc Ánh mặc. Nói đúng hơn, tủ đồ chật quá nên tôi đã cho trợ lí mặc vài bộ, để nguyên không phải rất phí hay sao ? Đối với tôi mẫu này đã lỗi thời, nếu cô thích thì .. _ Lan Ngọc nói một tràng, tuy nghe không có gì nhưng nó giống như lời phỉ báng.

Xong sau đó quay qua nhìn trợ lí của mình: " Ngọc Ánh, cô ta thích như vậy, em cứ cho cô ta luôn đi, chị mua cho em cái khác. "

Cô thành công chọc giận Mai Tú, ả ta đang ngượng hết sức, chỉ mong rằng ở đây có cái hố sâu cho ả chui xuống. Mai Tú quơ tay định tát vào mặt cô nhưng bị cô chặn lại, tay cô báu vào tay cô ta khiến ả nhăn mặt, Ngọc Ánh do không kịp phản ứng nên đành để tiểu thư ra tay thôi .. Chúc may mắn lần sau ..

- Cô buông tay tôi ra. _ Mai Tú la lớn lên thu hút thêm sự chú ý của tất cả mọi người nhìn chăm chú nhìn vào xem.

- Những thứ đàn bà rẻ tiền như cô, không đáng để tôi chạm vào. Mai Tú, cô nên nhớ cho kĩ, có thể đụng tới ai thì đụng, tuyệt đối đừng kiếm chuyện với tôi. _ Lan Ngọc ánh mắt hừng hực lửa nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống ả vậy. Sau đó cô hất tay một cái, Mai Tú mất đà nên ngã về phía sau trúng ngay một bàn đồ ăn đổ xuống.

Lan Ngọc cùng Ngọc Ánh đi ra khỏi cái nơi ồn ào này, ai cũng nhìn cô mà tán thưởng khen ngợi. Đó giờ ai cũng biết, Lan Ngọc tính khí cực kì khó, khôn hồn thì đừng bao giờ đụng vào, kết cục như Mai Tú đây có thể là nhẹ nhất.

Cô ta đang thật sự rất mất mặt, đồ ăn dính đầy người bốc mùi hôi, mọi người nhìn đều e dè. Tưởng đâu buổi tiệc này có vẻ nhàm chán nhưng e là không, họ đã được rửa mắt với màn Mai Tú chọc giận Lan Ngọc ra sao rồi.

Ý định làm nhục cô không như mong muốn của mình, vả lại còn " gậy ông đập lưng ông " nên ả thật sự tức giận.

Karik, Ngô Kiến Huy cùng Jun Phạm  đứng cách đó không xa nãy giờ đã chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra. 2 người Ngô Kiến Huy cùng Jun Phạm cười thích thú, cô gái nhỏ này khi xù lông thật đáng sợ nha. Chỉ có Karik im lặng đứng nhìn, đôi mày rậm nhíu lại nhìn bóng lưng của Lan Ngọc rời đi khỏi đây, thật sự có chút gì đó rất ..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net