CHƯƠNG 153: KHÔNG YÊU THÌ LÀM SAO CÓ HẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin thay đổi hẳn cách nhìn về cô gái trước mặt. Hắn không ngờ một cô gái có vẻ bề ngoài yếu đuối lại có một trái tim kiên cường như vậy, hẳn đây là nguyên nhân để cô có thể chống đỡ được cô nhi viện trong nhiều năm qua.

"Nói như vậy thì cô cũng biết hung thủ giết cha mình rồi sao?". Jimin trực tiếp hỏi.

Lisa gật đầu: "Tôi biết, hung thủ giết cha tôi chính là cha nuôi của Yuju, bởi vì...". Cô đột nhiên nhắm hai mắt lại, cảnh tượng đầy máu kia đột nhiên hiện lên trong kí ức của cô.

"Vì hôm cha bị giết, tôi đang trốn ở một góc xa, tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc".

Sau khi nói những lời này ra, cả người cô hơi run lên.

Jimin không hề biết chuyện này, ánh mắt sắc bén của hắn thoáng sững sờ. Lát sau, hắn mở miệng nói: "Nhưng nhiều năm qua cô vẫn không nói với Yuju ?"

Lisa cười: "Tôi không muốn Yuju tự trách bản thân. Tôi biết nếu Yuju biết chuyện này sẽ nghĩ mọi chuyện là do cậu ấy gây ra. Còn nữa, nếu cậu ấy biết Hoshi là hung thủ thì sẽ rất khó xử, thậm chí còn đau khổ nữa. Vì Yuju... vẫn luôn cho rằng cậu ấy yêu Hoshi !"

Bàn tay Jimin đột nhiên nắm chặt lại. Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Lisa nói thẳng ra những suy nghĩ trong lòng Yuju , lòng hắn như rối bời, chẳng biết là đau khổ, cay đắng hay chua xót nữa.

Quả nhiên là cô ấy yêu người đàn ông kia!

Cảm giác ghen tuông dâng lên khắp lồng ngực hắn.

Lisa không khó phát hiện ra sự ghen tuông trong ánh mắt Jimin, cô nhẹ nhàng cười rồi nói tiếp: "Thật ra Yuju rất đơn thuần, cậu ấy căn bản là không rõ ràng tình cảm của bản thân".

Jimin nghe vậy liền nhíu mày nhìn Lisa, không hiểu rõ ý của cô.

Lisa dịu dàng nhìn Yuju , ánh mắt đầy yêu thương: "Tuy Yuju luôn che giấu thân phận trước mặt tôi nhưng mỗi lần nhắc tới người nhận nuôi mình năm đó, cậu ấy sẽ kể về Hoshi. Không khó để nhìn ra sự khát khao của cậu ấy với người đàn ông này. Nhưng... trong mắt cậu ấy đó chỉ là một loại kính yêu và tôn trọng chứ không phải tình yêu. Chỉ là cậu ấy không biết điều đó thôi".

Nói xong, cô lại nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Jimin rồi tiếp lời: "Mãi đến khi cậu ấy gặp anh...".

"Gặp tôi?". Jimin hơi khó hiểu hỏi lại.

"Đúng, gặp anh!". Lisa nhẹ nhàng cười: "Anh biết không, với sự hiểu biết của tôi về Yuju thì cậu ấy là một người cực kì bình tĩnh và kiên nhẫn. Dù lúc nhắc tới Hoshi thì thái độ của cậu ấy vẫn hết sức bình thường. Nhưng từ sau khi gặp anh, nhiều khi cậu ấy lại vô ý oán trách anh trước mặt tôi, nói anh đáng giận đến mức nào, cũng thường hay trầm tư suy nghĩ nữa. Vẻ mặt ấy tôi chưa từng thấy. Chính anh là người khiến cậu ấy có thể cười to, khóc lớn, thậm chí... mất đi sự bình tĩnh và kiên nhẫn vốn có".

Jimin không khỏi cười khổ một cái: "Vậy có thể thấy cô ấy rất hận tôi".

Sao lại có thể không hận được chứ? Chẳng phải chính hắn là người khiến nhiệm vụ của cô cứ thất bại liên tiếp sao? Thậm chí hắn còn hung hãn cướp đi đêm đầu tiên của cô!

Cô hận hắn là lẽ dĩ nhiên, không phải sao?

Đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ cái đêm hôm đó, thậm chí còn nhớ những giọt nước mắt bất lực của cô. Đêm đó hắn điên rồi, tại sao năng lực tự chủ vốn rất tốt mà lại có thể hành hạ cô như thế, một lần rồi lại một lần, mãi đến khi cô không chịu nổi, ngất đi hắn mới buông tha cho cô. Dường như hắn muốn đem toàn bộ tinh lực phát tiết lên người cô vậy!

Nhưng... hắn chưa từng hối hận khi làm vậy. Dù thời gian có quay ngược lại thì hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy!

Lisa than nhẹ một tiếng. Cô không trực tiếp phủ nhận lời hắn nói, chỉ hỏi ngược lại: "Park tiên sinh, nếu Yuju chỉ hận anh thì anh sẽ buông tha cho cậu ấy sao?"

"Buông tha cho cô ấy?"

Jimin lặp lại những lời của Lisa , đôi mắt thâm thúy đầy phức tạp nhìn Yuju đang nằm trên giường. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt đó hoàn toàn thay đổi...

Đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy sự nguy hiểm và khí phách!

"Đúng, anh sẽ buông tha cho cậu ấy sao?". Lisa dò hỏi một lần nữa.

Jimin nhếch đôi môi mỏng, nụ cười đầy lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run...

Hắn đưa mắt sang Lisa , nhìn cô rồi gằn từng tiếng một: "Cô sai rồi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ấy. Cả đời này cô ấy chỉ có thể là người phụ nữ của Jimin tôi, đừng mơ tưởng sẽ chạy thoát!"

Lisa thấy ánh mắt dần lạnh lẽo của Jimin, cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Cô biết rõ đây là một người đàn ông nguy hiểm, hắn giống như một con báo dũng mãnh nhưng lại vẫn có sự dịu dàng, tuyệt đối tuân theo quy tắc của bản thân và không bao giờ làm trái suy nghĩ của mình.

Nghe hắn nói vậy, Lisa biết rõ quyết tâm của người đàn ông này lớn đến mức nào. Cô biết dù có thế nào thì người đàn ông này cũng sẽ che chở bảo vệ cho Yuju, hắn sẽ không để cô ấy bị thương. Tuy thân phận của hai người cực kì đặc biệt, tình yêu của hai người chắc chắn không được thuận lợi như của những người bình thường khác nhưng cô tin người đàn ông trước mặt mình có năng lực giải quyết mọi vấn đề.

Vậy thì cô cũng yên tâm rồi!

Nghĩ tới đây, Lisa cười rồi đứng dậy, nhẹ nhàng nói một câu: "Park tiên sinh, không biết anh đã nghe câu này chưa, trên đời này chẳng bao giờ tự nhiên lại sinh ra thù hận, không yêu thì sao lại hận?"

Nói xong, cô mỉm cười, nhìn Yuju và Jimin rồi rời khỏi phòng bệnh.

"Không yêu thì làm sao lại hận?". Jimin thì thầm những lời này, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gò má Yuju. Đôi mắt vốn lạnh lùng khi nhìn cô lại được thay thế bằng sự dịu dàng mà ngay cả hắn cũng khó phát hiện ra.

"Yuju , em... yêu tôi sao?". Hắn cúi người xuống. Không biết tại sao hắn lại hỏi một câu như vậy, như đang hỏi cô mà cũng như đang hỏi chính bản thân hắn. Giọng nói nhẹ nhàng tình cảm, sự lạnh lùng hoàn toàn tan biến, chỉ còn thâm tình lưu lại.

Jimin nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cúi người xuống, hôn lên trán cô.

----oOo----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net