823-827

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 823

Xem ra, trong mắt những người này, dù Đế quân và Phượng gia chủ có nói thế nào thì Thời Sênh cũng sẽ không nhúc nhích.

Cuối cùng, Phượng gia chủ phất tay áo rời đi, đại khái là cảm thấy Thời Sênh quá mức nhẫn tâm, không để ý tới tình thân.

Thời Sênh cũng không ở lại Hoàng cung mà theo Ngân Vi trở về phủ Quốc sư.

Phủ Quốc sư vẫn không khác gì lúc rời đi, sương mù mênh mông, nhìn xa không rõ lắm.

Đi vào trong phủ, Ngân Vi liền cảm giác miếng ngọc trên người càng lúc càng lạnh, từng chút một thẩm thấu vào da thịt hắn, cướp đoạt hơi ấm trên người hắn.

"Tiểu Chi." Ngân Vi túm lấy tay Thời Sênh.

"Hửm?" Thời Sênh quay đầu, sương mù lưu chuyển giữa hai người so với lúc mới tiến vào nồng đậm hơn rất nhiều.

"Ta cảm thấy không khỏe." Ngân Vi lấy miếng ngọc đen ra, cũng không hề có ý giấu giếm Thời Sênh.

Thời Sênh liếc nhìn miếng ngọc, cau mày, bỗng nhiên nói, "Song tu một chút là tốt ngay."

Ngân Vi: "..."

Lúc nào rồi mà còn nói đùa được chứ, chẳng vui tí nào.

"Tiểu Chi." Ngân Vi bất đắc dĩ.

Thời Sênh tỏ ra rất thật, "Ta không nói đùa mà, ta nói thật đấy, song tu cái là tốt ngay."

Ngân Vi lắc đầu, buông tay cô ra, đi về phía thư phòng.

"A, đừng có đi, chàng cũng chưa thử thì làm sao biết ta nói thật hay đùa." Thời Sênh đuổi theo. "Thử chút đi mà."

Ngân Vi đi rất nhanh, chỉ một chút nữa sẽ vào tới thư phòng thì đột nhiên thân thể cứng đờ.

Sương mù bốn phía bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt trời tối sầm lại, rồi mau chóng tối đen tới mức giơ bàn tay cũng không nhìn rõ năm ngón.

Thời Sênh nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, lần mò hôn hắn. Bị Thời Sênh chạm vào, Ngân Vi có cảm giác thân thể cứng đờ của mình chậm rãi ấm lên.

Bóng tối cũng chầm chậm rút lui, từng đợt khí đen bị hút vào trong khối ngọc.

Trong không khí hình như có tiếng gầm gừ nhè nhẹ, tiếng rít chói tai, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ phất động nhánh cây nghe sàn sạt.

Thời Sênh liếm liếm khóe môi Ngân Vi, "Đã nói là song tu thì sẽ tốt mà chàng lại không tin ta?"

Ngân Vi giành lại quyền khống chế, ôm chặt lấy Thời Sênh, hắn chẳng nói gì, chỉ siết lấy cô giống như lần trước ở phủ Quốc sư vậy.

...

Thời Sênh chồng cằm, nhìn trời bên ngoài càng lúc càng tối. Cô cúi người, dịch ra khỏi vòng tay của Ngân Vi, lấy miếng ngọc đen trên bàn tới.

Cô nhìn trong chốc lát, cầm miếng ngọc và đứng dậy, xuống giường, đi ra cửa.

Đứng ở bên ngoài, cô lấy một con dao nhỏ, cắt ngón tay mình rồi nhỏ máu lên miếng ngọc.

Giọt máu đầu tiên rơi lên mặt ngọc nhanh chóng bị hút vào, sắc mặt Thời Sênh trắng một chút. Cô chuẩn bị nhỏ giọt thứ hai thì một bàn tay vươn ra, giọt máu đỏ tươi rơi vào lòng bàn tay trắng nõn của hắn.

Ngân Vi từ phía sau vòng tới, xiêm y rối loạn không che nổi phong cảnh say lòng người bên trong, nhưng sắc mặt hắn cực kỳ kém, giống như Thời Sênh đã làm ra chuyện gì có lỗi với hắn lắm ấy.

"Nàng dám lấy máu nuôi nó?"

Cái gì mà song tu chứ, toàn là lừa hắn hết.

"Lãng phí." Thời Sênh nhìn giọt máu trong lòng bàn tay hắn, thở dài.

"Phượng Chi Âm!" Ngân Vi gằn giọng.

Hắn không muốn cô làm thế vì mình.

"Đừng hung dữ thế." Thời Sênh đưa ngón tay ra trước mặt hắn, "Giúp ta thổi đi, đau quá!"

"Giờ nàng mới biết đau?" Ngân Vi trừng mắt nhìn cô, sau đó đưa ngón tay cô lên miệng.

Đến khi máu không chảy nữa, Ngân Vi mới buông tay cô ra, cẩn thận ôm cô đi vào trong phòng.

Đặt cô xuống giường, Ngân Vi đứng trước mặt cô, nghiêm túc nói. "Rốt cuộc nàng đang làm gì?"

Thời Sênh đưa tay kéo quần áo của Ngân Vi ra, bàn tay nhỏ bé chui vào trong, sờ soạng eo hắn hai cái.

Ngân Vi tức giận kéo tay cô ra, "Trả lời câu hỏi của ta."

Thời Sênh ngượng ngùng thu tay lại, "Thì... là cho nó uống máu đó."

Ánh mắt Ngân Vi nhìn cô sắc lẻm.

Thời Sênh bị nhìn tới mất hết tự nhìn, lăn lên giường, cuốn chăn lại thành một cái kén to đùng.

Khóe miệng Ngân Vi giật giật, lần đầu tiên hắn thấy cô trốn tránh vấn đề như thế.

Trước kia, hễ gặp phải chuyện gì, hoặc là cô sẽ thẳng thắn đối diện, hoặc sẽ lập tức bỏ qua, chưa từng trốn tránh như bây giờ.

Ngân Vi leo lên giường, kéo chăn để đầu của cô lộ ra, dịu giọng hỏi, "Tiểu Chi, nói cho ta biết, nàng muốn làm gì?"

"Không phải ta nói với chàng rồi sao?"

Bản cô nương chưa từng nói dối mà, chính là cho nó uống máu đó.

Ngân Vi nhìn cô, Thời Sênh lại rúc vào chăn, cái này là muốn trốn cũng không trốn được.

Hai người nhìn nhau trong yên lặng.

Ngân Vi đầu hàng trước, quay người xuống giường: "Phân phòng ngủ."

Thời Sênh: "..."

Mẹ kiếp!

Còn dám chơi trò này?

Thời Sênh hất tung chăn ra, kéo Ngân Vi về, xoay người đè hắn xuống, "Ta nói cho chàng là được chứ gì, chàng đừng có kích động, cũng đừng nổi giận với ta, ta rất rõ mình đang làm gì. Chuyện mà ta không có năng lực làm được hoặc làm mà không nắm chắc thì ta sẽ không bao giờ làm."

Ngân Vi im lặng ba giây, sau đó gật đầu.

Thời Sênh cúi người, khẽ chạm lên môi Ngân Vi một chút, sau đó cô xuống giường cầm miếng ngọc lại.

"Ma lấy lực lượng tà ác để nuôi lớn mình. Khối ngọc này xuất phát từ Thần giới, có được lực lượng thuần khiết và cực kỳ ôn hòa, có thể làm nó tiêu hao lực lượng. Nhưng nó và chàng có quan hệ với nhau, ta không thể để nó chết đi, cho nên mới dùng máu nuôi nó để đảm bảo an toàn cho chàng."

Đợi đến khi thời cơ thích hợp, cô mới có thể làm cho thứ trong này tự động đầu hàng, đến lúc đó phong ấn sẽ không còn tác dụng gì với hắn nữa.

Sau một hồi lâu, Ngân Vi mới phun ra một câu, "Thế giới này thực sự có Thần giới à?"

Thời Sênh: "..."


Cho nên trọng điểm của chàng là Thần giới à?

Có thật sự nghe ta nói chuyện không vậy hả???

Lúc Thời Sênh chuẩn bị tức giận, Ngân Vi liền kéo cô vào lòng, "Làm thế vì ta có đáng không?"

Lúc này Ngân Vi chỉ cảm thấy rất đau lòng, đau vô cùng, như có vô số người đang đâm liên tiếp vào trái tim hắn vậy.

"Không đáng."

Nếu tính toán lợi ích thì Thời Sênh cảm thấy thật không đáng.

Bởi vì đây chỉ là thế giới ảo, dù cô có làm gì thì cuối cùng vẫn tan vào hư không.

Hết thảy đều uổng phí.

Ngân Vi sửng sốt, hắn đang định buông Thời Sênh ra, kết quả Thời Sênh lại đè hắn xuống, thô lỗ kéo quần áo hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nhưng mà... ta tình nguyện làm thế."

Thời Sênh vừa lột đồ của hắn, vừa oán hận mắng, "Có đôi khi chỉ hận không thể giết chết chàng."

Ngân Vi mặc kệ cô lột đồ của mình, trong đáy mắt ngập tràn ý cười, "Nàng không nỡ."

"Đúng thế, ông đây không nỡ." Thời Sênh kéo chăn trùm lên hai người, "Cho nên món nợ này phải đòi cho bằng hết ở trên giường."

"Có phải kiếp trước chúng ta đã ở bên nhau không?"

"Không, chàng đừng có lộn xộn, nằm yên."

"Vì sao ta lại thấy nàng quen thuộc như thế? Kiếp trước chúng ta thật sự không ở bên nhau à?"

"Không hề!"

"Nàng có tin vào duyên phận không?"

"Không tin!"

"Nàng..."

"Chàng câm miệng, có thể chuyên tâm chút không hả? A... Ngân Vi, tên bại não này, ông đây muốn nằm trên."

"Nàng hãy để ta chuyên tâm một chút..."

Chương 824

Ngày hôm sau, rõ ràng tinh thần của Thời Sênh không đủ, không ngừng ngáp vặt.

"Đại lục này phải xử lý sao đây?" Ngân Vi vừa giúp cô mặc đồ vừa hỏi.

"Tặng cho chàng." Thời Sênh nâng tay lên, "Sau đó cưới ta."

Ngân Vi liếc nhìn cô một cái, "Lấy đại lục làm đồ cưới?"

"Không." Thời Sênh kéo vạt áo, nâng cằm Ngân Vi theo tác phong của tổng tài bá đạo, "Lấy đại lục làm sính lễ."

"Sau đó thì sao?"

Thời Sênh chớp mắt, "Sau đó cái gì nữa?"

"Ai làm chủ đại lục này?" Ngân Vi nhấc cằm ra khỏi tay cô, nhéo nhéo mặt Thời Sênh, một chút rụt rè của thiếu nữ cũng chẳng có.

Thời Sênh day day trán, "Chàng làm không?"

Ngân Vi ghé sát vào Thời Sênh, hơi thở phả lên tai cô, "Hiện tại ta chỉ muốn để nàng làm chủ."

Cho đến bây giờ hắn chưa từng có ý định tạo phản, cũng không có ý muốn thống nhất đại lục.

Hắn phát triển thế lực chỉ là để tìm cô.

Tìm được người không ngừng xuất hiện trong mộng của hắn, làm cho hắn cả ngày cả đêm chỉ nghĩ tới một người này.

Giờ thì tốt rồi, thiên hạ đã đánh xong nhưng lại không ai thèm quản lý.

Thời Sênh đành phải thả Đế quân ra, tiếp tục để ông ta làm Đế quân.

"Nàng đã không muốn đứng đầu đại lục này, sao phải phí hết tâm tư giành lấy nó?" Ngân Vi khó hiểu hỏi.

Thời Sênh bĩu môi, "Vì để đưa cho chàng đó!"

Ngân Vi mê man, "Nhưng mà ta cũng không cần."

Hắn vẫn nghĩ cô hao hết tâm tư công chiếm đại lục này là vì muốn tự xưng vương.

Thời Sênh không muốn giải thích, thiếu nữ chìm vào tình yêu đều luôn mù quáng trước vấn đề này.


"Ta có nàng là đủ rồi." Ngân Vi tiếp tục bổ thêm một đao.

"Ngừng ngừng ngừng ngừng, không có việc gì thì đừng có thả thính ta nữa." Thời Sênh ngắt lời Ngân Vi, "Tán tỉnh ta là phải phụ trách."

Bản cô nương đây là để anh không có việc gì liền trêu chọc à?

Ngân Vi cầm tay cô, tươi cười nói, "Ta sẽ chịu trách nhiệm đời đời kiếp kiếp."

Thời Sênh: "..." Không được rồi!

Bản cô nương không chịu nổi lúc Phượng Từ tán tỉnh.

Thời Sênh làm mặt lạnh, đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Ngân Vi ngồi nguyên tại chỗ, vẻ mặt mê man, hắn nói sai cái gì rồi ư?

Thời Sênh nói vọng vào từ bên ngoài, "Đuổi theo, còn muốn ông đây ôm ngươi à?"

Ngân Vi lập tức đứng dậy, "Ta có thể ôm nàng."

Thời Sênh tiếp tục làm mặt lạnh.

Lại thả thính bản cô nương lần nữa xem?

Lúc ăn sáng, Ngân Vi lại chọc ghẹo theo thói quen. Thời Sênh khẽ cắn môi, buông đũa, túm áo Ngân Vi, nhào qua cắn một ngụm.

Hương vị cháo quẩn quanh trong khoang miệng hai người, đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị lui lại thì Ngân Vi lại giữ chặt gáy cô, càng hôn sâu hơn.

Cuối cùng còn nói một cách mờ ám: "Xem ra tối qua ta chưa cố gắng hết sức rồi, Tiểu Chi yên tâm, về sau ta sẽ càng cố gắng hơn."

Cố gắng ông nội nhà anh!

Anh mà còn cố gắng nữa là bại não thật đó!

Bình tĩnh!

Không cần phải so bì với bọn bại não.


Thời Sênh kéo tay Ngân Vi ra, trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục ăn cháo.

Toàn bộ bữa ăn sau đó, Ngân Vi đều nhìn cô.

"Nhìn ta liền no rồi hả?"

"Tiểu Chi tú sắc khả xan*."

*Tú sắc khả xan: Cái đẹp có thể mài ra ăn được thay cơm.

Lạnh lùng.

Lạnh lùng mở ngặc kép thêm in đậm.

Ngân Vi cảm giác mình bị tổn thương, càng trêu chọc Thời Sênh không kiêng nể gì.

Tên não tàn này thật sự có thể lên trời làm thượng thần rồi, ở trước mặt Thời Sênh mà còn...

Thượng thần?

Mẹ nó, chính là cái loại não tàn khó chơi.

Ấy thế mà cô lại thích.

Không thể nhịn được.

Trình độ khó chơi của hắn, Thời Sênh đã từng trải qua rồi, cho nên sau khi bị trêu chọc thêm vài lần, Thời Sênh liền ra tay đánh người.

Mỗi lần lúc Thời Sênh muốn ra tay, Ngân Vi lại bày ra biểu tình cực kỳ tủi thân, ban đầu biểu tình này còn hơi cứng ngắc, nhìn có vẻ quái dị.

Nhưng sau khi thử vài lần, hắn phát hiện Thời Sênh hoàn toàn không có sức chống cự với loại biểu hiện này nên luôn ra sức luyện tập, hiện tại đã sử dụng được tới mức cực kỳ nhuần nhuyễn.

Chỉ cần Thời Sênh tức giận hắn liền giả vờ vô tội, giả vờ đơn thuần, giả vờ tủi thân.

...

Huyền thú đã rời khỏi đại lục, trở về Ma Diễm Lĩnh. Thời Sênh từ chối nhận Đế quân làm cha, sau khi thành thân với Ngân Vi liền rời khỏi đây.

Tới Ma Diễm Lĩnh hoàn thành điều kiện giao dịch cuối cùng, hiện tại con người sẽ không thể đi vào Ma Diễm Lĩnh được nữa.

Đương nhiên cái này cũng không thể tồn tại vĩnh viễn, Thời Sênh tự nhận mình còn chưa trâu bò tới trình độ ấy.

Về phần có thể chống đỡ được bao lâu thì cô cũng không nắm chắc.

Dù sao trước đó cô cũng đã nói rõ ràng rồi, hai bên đều nhất trí với tình huống này.

Hiện tại cũng chỉ cần giải quyết vấn đề của nam nữ chính nữa.

Thời Sênh bảo Hệ thống định vị vị trí của nữ chính.

Tuy rằng Hệ thống rất không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn không thể không giao địa điểm ra.

Nữ chính đang ở trong một tòa thành trì cách Ma Diễm Lĩnh không xa.

Đội Thần Vệ của Ngân Vi xuất quỷ nhập thần. Thời Sênh và Ngân Vi vừa xuất hiện trên đường thì đã có người mang xe tới.

"Đại nhân, phu nhân."

Xe ngựa này chính là cái mà lần đầu Thời Sênh gặp Ngân Vi, gió nhẹ thổi qua, lụa mỏng tung bay, tiếng chuông gió lanh canh lan truyền.

Thời Sênh nhìn một cái chuông gió, hỏi: "Chàng treo cái đồ chơi này làm gì?"

Nghe hay à?

Có phải thiếu nữ đâu!

"Phu nhân, đây chính là thần khí!" Đội Thần Vệ trả lời thay Ngân Vi.

Thời Sênh: "..."

Thần khí mà đem treo trên xe ngựa!

Sang chảnh max cấp!

Ngân Vi đỡ Thời Sênh lên xe. Vào trong xe rồi cô mới nhận ra không gian trong này nhìn lớn hơn bên ngoài rất nhiều.

Cô lăn lộn chán chê ở trong này cũng được.

"Ngày đó chàng ở bên trong đúng không?" Thời Sênh ngồi bên chân Ngân Vi, đầu tựa lên đùi hắn, ngửa mặt hỏi.

Ngân Vi cúi đầu, "Ừ."

"Vì sao không gặp ta?"

Đầu ngón tay Ngân Vi cuốn cuốn lọn tóc của Thời Sênh rồi lại sờ đến sau tai cô, "Lúc đó, ta đã rời khỏi phủ Quốc sư rất lâu, ta không muốn dùng bộ dạng đó gặp nàng."

"Ta cũng có chê chàng bẩn đâu." Thời Sênh thì thầm một câu.

Ngân Vi mỉm cười, "Nhưng ta để ý."

Hắn lấy chút sức lực cuối cùng để xuất hiện trước mặt cô với phương thức oai hùng như thế đã là cực hạn rồi.

Giờ hắn có thể xuất hiện trước mắt cô với bộ dáng chật vật nhất, nhưng lúc đó hắn không dám.

Lần đầu tiên gặp mặt, cô đàng hoàng, tự tin như thế.

Hắn sợ mình xuất hiện với tư thái nhếch nhác thì sẽ không xứng đáng với cô.

Cô gái ghé vào đùi hắn, biểu tình im lặng, ngoan ngoãn, đầu ngón tay Ngân Vi nhẹ nhàng lướt trên làn da tinh tế của cô. Tiếng chuông gió bên ngoài du dương trong gió như tiếng triệu hoán từ một di tích cổ xưa nào đó.

...

Đế quốc Xích Viêm đã không còn tồn tại. Hiện trên đại lục chỉ có duy nhất đế quốc Thương Lam mà thôi.

Hách Liên Dục cảm thấy những chuyện xảy ra gần đây với mình chẳng khác nào chuyện đùa.

Tất cả những gì hắn chuẩn bị đều không có tác dụng gì khi tình huống xảy ra.

Một người ngồi xuống trước mặt hắn, Hách Liên Dục cảnh giác nhìn người kia.

"Muốn lấy lại đồ của mình không?" Gã đàn ông ngồi ở đối diện cất giọng ôn hòa, mang thêm vài phần dụ hoặc, "Ta có thể giúp ngươi."

Hách Liên Dục nhíu mày, "Đông Phương Hợi?"

Mộ Bạch tươi cười, vừa nhìn liền thấy hắn đúng là kiểu công tử thế gia.

Hách Liên Dục đầy vẻ đề phòng hắn, "Vì sao ngươi muốn giúp ta?"

Mộ Bạch cười khẽ, "Vì chúng ta có chung kẻ thù."

"Phượng Chi Âm?"

Mộ Bạch gật gật đầu, chính là em gái này.

Hách Liên Dục đảo mắt, "Ta nhớ ngươi là vị hôn phu của ả, sao, bị thê tử cắm sừng à?"

Mộ Bạch: "..." Ngươi mới bị thê tử cắm sừng, cả nhà ngươi mới bị thê tử cắm sừng.

Còn lâu hắn mới thích cô em đó.

Chương 825

Xe ngựa tiến vào trong thành. Am thanh ồn ào, náo nhiệt trong thành đã đánh thức Thời Sênh.

Cô duỗi lưng vặn người, từ trong lòng Ngân Vi đứng lên, xốc màn xe nhìn ra bên ngoài.

Rất nhiều người.

Thời Sênh không vội đi tìm Phượng Khuynh Khuynh mà cùng Ngân Vi dạo chơi trong thành nửa ngày.

Cuối cùng đưa hắn tới nơi tổ chức bán đấu giá.

Nơi này rất lớn, ở đại sảnh không thiếu hàng triển lãm. Ánh mắt Thời Sênh lướt qua những mặt hàng này, sau đó xoay người ôm lấy cánh tay Ngân Vi: "Đại nhân, ngài trả tiền mua cho ta nha?"

Ngân Vi mỉm cười, "Vậy nàng dùng cái gì để đổi?"

Thời Sênh trừng mắt: "Sao bảo thứ gì của chàng đều là của ta cơ mà?"

"Nói khi nào nhỉ?" Ngân Vi tỏ ra mê man, hắn không nhớ mình đã nói mấy lời này.

Thời Sênh nghiêm túc nói: "Hiện tại."

Khóe miệng Ngân Vi giật giật, "Nghe lời ta thì ta sẽ mua cho nàng."

"Vì sao?" Thời Sênh không phục.

Ông đây mới là tổng tài bá đạo, tại sao phải nghe lời vợ chứ?

Vợ là để yêu!

"Bởi vì..." Ngân Vi hơi cúi người, môi dán lên tai cô, ái muội nói, "Ta là tướng công của nàng, chẳng lẽ nàng không nên nghe lời ta?"

Thời Sênh đẩy Ngân Vi ra, vẻ mặt của hắn lập tức biến thành đau khổ, "Nương tử..."

Thời Sênh: "..." Ôi tên bại não này, chỉ biết đánh vào điểm yếu của cô.

Bản cô nương không thèm tiền của ngươi.


Quan trọng nhất, tuyệt đối không thể nghe lời hắn!

Cho nên Ngân Vi liền thấy Thời Sênh chạy đi nói với quản sự mấy câu, quản sự liền nhanh chóng mời họ lên lầu hai.

Chờ đến khi từ trong hội đấu giá đi ra, Ngân Vi vẫn còn ngẩn ngơ.

Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn hắn, "Ngoan ngoãn nghe lời ta, chàng muốn gì ta sẽ cho chàng cái đó."

"Ta chỉ muốn nàng." Ngân Vi thốt ra, đôi con ngươi màu đen thâm thúy nhìn đầy vẻ thật tình.

Thân ảnh cô in ngược trong đó, rõ ràng tới mức có thể thấy được từng biểu tình nhỏ trên mặt cô.

Người đi lại xung quanh như bị hắn bỏ hết đi, hoàn toàn không có ảnh ngược trong đó.

Trong thế giới đó của hắn chỉ có một mình cô.

Thời Sênh mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, bên trong có chút gợn sóng như hồ nước mùa xuân, "Đi, ta đưa chàng tới tiệm ăn."

Ngân Vi: "..." Vì sao tự nhiên lại nhảy tới tiệm ăn rồi?

...

Thời Sênh tới đây để tìm Phượng Khuynh Khuynh, nên cùng Ngân Vi dạo chơi một vòng xong thì phải quay về làm chính sự thôi.

Nhưng cô còn chưa đi tìm Phượng Khuynh Khuynh thì đã có một cuộc chạm mặt đầy lãng mạn và bất ngờ với nàng ta.

Phi!

Không thể buông tha!

Nàng ta vẫn vận nam trang, đứng trong đám người, không ít tiểu cô nương liếc mắt đưa tình với nàng ta.

Bên cạnh Phượng Khuynh Khuynh là Vạn Quyền hồi lâu không gặp, không thấy Hách Liên Dục.

Biểu tình của Vạn Quyền hơi phức tạp. Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc ở Phượng gia đã nói gì với Thời Sênh.

Giờ đúng là vẽ mặt.

"Phượng Chi Âm." Phượng Khuynh Khuynh vừa thấy Thời Sênh liền nổi điên, "Sao ngươi lại ở đây?"

"Vì sao ta không thể ở đây?" Bản cô nương đây tới tìm ngươi mà nữ chính đại nhân!

Phượng Khuynh Khuynh rít qua kẽ răng, "Sao ngươi lại cứ như âm hồn không tan vậy?"

Dù nàng ta tới đâu cũng gặp phải?

Lần nào gặp cũng xui xẻo!

"Nói đạo lý nha, thành này của ngươi à mà ngươi không cho ta tới đây?" Đường lên trời, đường ai nấy đi, ông đây ở đâu liên quan rắm gì tới cô?

Ánh mắt Phượng Khuynh Khuynh nhìn sang Ngân Vi bên cạnh, hình như cũng hơi kiêng kị, "Lần này ngươi muốn gì?"

"Ta không động vào ngươi, ngươi lo lắng làm gì?"

Ngân Vi cào cào lòng bàn tay Thời Sênh, loại lời này mà cô ấy có thể nói với người ngoài sao? Ở nhà nói cho hắn nghe thì tốt rồi, hừ!

Thời Sênh cào lại, còn không quên trừng mắt với hắn một cái.

Ông đang làm chính sự, anh cào cái gì? Có bệnh à?

Trước mặt mình mà còn liếc mắt đưa tình với nhau, Phượng Khuynh Khuynh tức nổ phổi: "Phượng Chi Âm, ta muốn quyết đầu với ngươi."

Thời Sênh quay đầu, "Quyết đấu? Chỉ bằng ngươi?" Tựa hồ hơi khinh thường, lại tựa như bình tĩnh xác nhận.

"Chỉ bằng ta." Phượng Chi Âm nhất định phải chết.

Thực lực hiện tại của nàng ta không thể nói là lợi hại nhất đại lục này, nhưng nhất định là lợi hại nhất trong những người cùng tuổi.

Nàng ta còn nhiều đan dược như thế, không tin không đánh thắng nổi Phượng Chi Âm.

[...] Nữ chính mà nghĩ như thế này tức là xong đời rồi, không cần phải nói chuyện nữa.

Nữ chính lại muốn đánh nhau với ông đây á?

Ôi mẹ của con ơi, kích động quá!

Đây là nữ chính ra tay trước nha, bản cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net