Chương 213: Nhân sinh lỡ nhau một lần ở giao điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầm mắt của Cố Bắc Thần trong nháy mắt trở nên thâm thúy, chỉ thấy hắn môi mỏng khẽ mở chậm rãi nói: "Có phải là Giản Mạt hay không?"

Năm chữ, nghe phảng phất như hỏi tùy ý, nhưng là, không có người nào có thể hiểu được Cố Bắc Thần giờ phút này có bao nhiêu khẩn trương...

Có tức giận, có tự trách, có áy náy... Càng nhiều hơn, là tình cảm đang cuộn trào mãnh liệt!

Long Kiêu hơi trầm ngâm một chút, mở miệng yếu ớt: "Đây là tin tức lấy được từ một tiểu huynh đệ bên cạnh Trầm Hạo, hẳn là có thể tin cậy..." Dừng một chút, hắn nói tiếp, "Giản Hành hai năm trước bởi vì nợ cá cược cho nên lợi dụng Giản Mạt, cho cô ấy uống thuốc kích dục, vốn là muốn tặng cho Trầm Hạo để trả nợ..."

"Nhưng mà, lúc đó bác hai gấp gáp muốn khiến mình thân bại danh liệt..." Cố Bắc Thần âm thanh trầm lãnh chậm rãi mở miệng, "Mà Giản Mạt đúng lúc đó đang bị hôn mê, cho nên dùng cô ấy làm mồi nhử, sau đó tìm ký giả trắng trợn vu oan cho mình tội cưỡng hiếp."

"Ừ..." Long Kiêu đáp một tiếng.

Thật ra thì, ban đầu cái kết quả này mọi người cũng đã biết, chẳng qua là, người định không bằng trời định...

Giản Hành đoán chừng trong lòng rốt cuộc đối với Giản Mạt áy náy, bỏ thuốc không có nặng như vậy, thế cho nên cuối cùng Giản Mạt tỉnh sớm hơn dự định, sau đó bỏ đi!

Cuối cùng, gian kế của Cố Mặc Hoài không có được như ý...

"Dường như, Giản Mạt vẫn cho là nam nhân đêm đó là Trầm Hạo!" Long Kiêu nói ra nghi ngờ, "Ngay cả Giản Hành cũng cho là như vậy."

Cố Bắc Thần tay đã nắm chặt thành quyền, bởi vì quá mức dùng sức, khớp xương phát ra âm thanh 'Cạc cạc' vang vọng lớn như vậy trong không gian, lộ ra trầm lệ xuống quỷ quyệt.

Đêm đó hắn bởi vì bị hạ thuốc, căn bản không biết là ai... Chẳng qua là bằng bản năng.

Mạt nhi đêm đó nhất định bị dọa sợ chứ?

Cô còn nhỏ như vậy, đang trong thời điểm thanh xuân ngời ngời... Gặp phải chuyện như vậy, chỉ có thể sợ hãi rời đi, làm sao sẽ đi xem rốt cục là ai?

Hắn hỏi cô, cô thậm chí kháng cự nói lần đầu tiên là lúc nào... Tình nguyện hắn hiểu lầm cô và Tử Tiêu, cũng không nguyện ý nói ra chân tướng sự thật.

Có thể tưởng tượng được... Một đêm kia, đã tạo thành thương tổn lớn thế nào với cô!

Cố Bắc Thần đột nhiên chán ghét chính mình... Mặc dù, đêm đó không phải hắn thỏa nguyện!

Long Kiêu cảm thấy Cố Bắc Thần đè nén cùng ẩn nhẫn, chậm rãi mở miệng: "Cậu định làm gì?"

Làm gì?

Cố Bắc Thần nhắm mắt lại, vô lực nói: "Mình không biết..."

Nếu như, nếu như biết sớm một chút, nữ nhân đêm đó chính là Giản Mạt, hắn có phải hay không sẽ đối với cô tốt hơn một chút?

Nếu như đã sớm biết, cô bởi vì chuyện này mà bị Giản Hành uy hiếp... Hắn có phải sẽ giúp cô xử lý sạch sẽ, sẽ không để cho cô bởi vì chuyện này mà sợ hãi?

Nếu như...

Nhưng là, không có nếu như!

Hắn và cô là ngẫu nhiên có sai sót... Rõ ràng là từng có giao điểm, nhưng là, hai người ở điểm giao nhau đó, phân nhánh càng ngày càng xa!

"Long lão đại, mình không biết..." Cố Bắc Thần vô lực mở miệng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Long Kiêu cau lại mày kiếm, cho dù năm đó khó khăn như vậy, thế nhưng hắn cũng không có vô lực như vậy...

"Suy nghĩ mọi chuyện cho thật kỹ" Long Kiêu lời nói thành khẩn nói, "Muốn đuổi theo hay là buông tay, cậu yêu cô ấy như vậy, có lẽ...đều là kết quả tốt!"

Hắn nói xong, đáy mắt dần dần tràn ra một cảm xúc ai cũng nhìn không hiểu...

Cố Bắc Thần từ từ mở mắt, hắn biết rõ, chuyện tình cảm, không có ai có thể giúp mình, cũng không có ai có thể cho mình quyết định... Hết thảy, đều chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng là, hắn có thể làm sao?

Nhìn Mạt nhi cùng Tô Quân Ly ở cùng nhau hắn không làm được, nhưng là, cưỡng ép giữ Mạt nhi ở bên cạnh hắn, không để ý cô có vui hay không, hắn cũng làm không được...

Có phải đây chính là yêu cùng không yêu có sự khác nhau hay không?

Lúc trước, Thẩm Sơ đi, hắn tức giận, nhưng là, cũng không quấn quít!

Bây giờ, Mạt nhi rời đi rồi, hắn quấn quít, hắn khổ sở, hắn do dự không biết phải làm sao...

Hắn nghĩ cô vui vẻ, nhưng là, hắn lại muốn đưa cô trói ở bên người...

Cố Bắc Thần đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn sắc trời Lạc Thành dần dần tối xuống, lạnh lùng như điêu trên mặt có đến tận bây giờ, chưa bao giờ có mờ mịt...cùng luống cuống!

Một ly trà sữa, một phần mousse bánh ngọt, một chút ánh nắng buổi trưa...

Giản Mạt thích thú hưởng thụ thời gian rảnh rỗi ở London, đồng thời cảm thụ cảm giác ấm áp, cầm bút vẽ trong tay, cô vẽ lên trang giấy bên ngoài...

Bởi vì có Du Tử Quân trước thời hạn cùng đạo sư của hắn chào hỏi, Giản Mạt không những có thể trước thời hạn dự thính chương trình học, thậm chí còn có học sinh nhà trọ sắp xếp.

Chỉ bất quá...

Giản Mạt có chút dở khóc dở cười.

Bởi vì nước ngoài có tính chất tương đối cởi mở, cộng thêm vì nghênh hợp các loại điều kiện học sinh, nam và nữ có thể ở chung một căn hộ nhỏ với nhau... Cái này hoàn toàn thuận lợi cho Tô Quân Ly.

Tô Quân Ly thuyết pháp chính là, Giản Mạt đang có thai, ở cái loại nhà trọ nhỏ hẹp sẽ không tốt cho sức khỏe của thai nhi.

Huống chi, hắn bây giờ đã trở thành giáo sư âm nhạc, đãi ngộ của trường học vô cùng tốt, anh được cấp một căn hộ, mà nó hoàn toàn miễn phí!

Đã có miễn phí, Giản Mạt tự nhiên không muốn lãng phí tiền về vấn đề này... Huống chi, cô cũng không muốn Tô Quân Ly phải khó xử.

Giống như hắn nói... Thuận theo tự nhiên đi!

Mượn cớ cô là phụ nữ có thai, Tô Quân Ly toàn quyền đi xử lý vấn đề nhà ở... Giản Mạt ở chỗ này hưởng thụ ánh mặt trời, tiếp tục hưởng thụ cuộc sống.

Một cây bút vẽ ra cuộc sống tương lai, Giản Mạt nhìn hình thức ban đầu trên trang giấy, khóe miệng hơi gợi lên nụ cười nhàn nhạt...

Một ngôi nhà, một cái sân nhỏ, có hoa có cỏ, còn có những thức ăn ngon...

Hai cây, một cái xích đu, một cái đứa trẻ... Cái này, chính là cuộc sống lý tưởng của cô bây giờ.

"Con là bé trai hay là bé gái vậy?" Giản Mạt nhẹ tay thoa lên trên bụng, khóe miệng cong lên nụ cười nói, "Mommy không đi siêu âm, cứ để tự nhiên như vậy, chờ mong con sinh ra, được không?"

Giản Mạt nói xong, ánh mắt đều cong thành hình trăng non... Cái loại cảm giác hạnh phúc này, để cho cô cảm thụ được thời gian hạnh phúc của người mẹ đang trong thời kì mang thai.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa chiếu lên người Giản Mạt, xung quanh cơ thể cô được bao bọc bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt...

Giản Mạt dáng dấp vốn là hết sức xinh đẹp, giờ phút này hạnh phúc cùng tràn đầy mong đợi cười, càng là mê người.

Andy cầm trong tay cái khay, mặc quần áo của người phục vụ, đứng tại cây cột trước mặt mà nhìn Giản Mạt...

Một đôi mắt thuần túy xanh thẳm như nước biển dần tràn ra sự vui mừng, giống như vừa phát hiện ra một kho báu.

"Ồ, trời ạ..." Andy thán phục một tiếng, "Thật là quá đẹp!"

Giản Mạt không biết có một ánh mắt đang nhìn cô chăm chú, đúng lúc di động vang lên, cô nhận máy "Quân Ly, chuẩn bị xong rồi sao?"

"Ừ, tốt rồi, bây giờ anh qua đón em đi ăn cơm..." Tô Quân Ly mở miệng.

Giản Mạt cười đáp một tiếng, "Được, en chờ anh!". Cô cúp điện thoại, sau đó đi ra ngoài.

Andy vẫn nhìn Giản Mạt, tóc dài chẳng qua là tùy ý buộc thành chùm đuôi ngựa, giờ phút này bị gió thổi một cái, hơi hơi giơ lên...

Khóe miệng cô vẫn cong lên nụ cười, cười như vậy, thật giống như có thể làm tan chảy mọi thứ!

"Tôi muốn đuổi theo cô bé này..." Andy mở miệng.

Ông chủ trung niên bên cạnh cười nói: "Phụ nữ phương Đông xinh đẹp như vậy, chỉ sợ sớm có bạn trai rồi!"

"Đông phương có câu nói: Tình yêu vĩ đại đến từ cái xà beng!" Andy ngửa đầu, "Đói với văn hóa phương Đông, tôi rất có hiểu biết..."

Ông chủ trung niên nghe xong, có chút không hiểu...

Đúng lúc, Tô Quân Ly đi tới, mỉm cười nói với Giản Mạt hai câu, sau đó hai người song song rời đi...

Andy tâm nhất thời cảm thấy có chút đau, thậm chí, hắn còn có thể nghe được 'Loảng xoảng' một tiếng, đó là thanh âm tan nát cõi lòng.

Ông chủ liếc nhìn Andy cười đùa nói: "Xem ra, cậu có thể dùng đến cái xà beng rồi đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net