CHƯƠNG 337

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch : Autumnnolove

🍉🍉🍉🍉🍉

CHƯƠNG 337

Lạc Ninh nghe những lời Lạc Doanh mới vừa nói xong, trong lòng nảy sinh vài phần ác cảm đối với ông bà nội còn chưa từng gặp mặt. Ba của cô cưới vợ sinh con ở ngoài thì có làm sao? Ai lại đi tức giận, còn tức giận đến sinh bệnh, buồn cười!

Lạc Ninh nhịn không được bèn hói: “Vì sao ông bà ngoại của em lại ra sức phản đối chuyện ba của chị cưới vợ sinh con ở ngoài?”.

Lạc Doanh cũng không giấu giếm, “Bởi vì bà ngoại của em vẫn luôn muốn cậu ba lấy mợ hai”.  

“Ông ngoại của em lại là một người cuồng vợ, vì vậy cứ làm theo những gì bà ngoại mong muốn”. Cô bé cẩn thận quan sát Lạc Ninh, lại nói thêm một câu, “Ông ngoại của em còn là ông già gia trưởng phong kiến cổ hủ, tư tưởng bài xích người ngoài”.  

“Ông ngoại cho rằng con cái của ông ấy không nên kết hôn với người thường bên ngoài, mà nên liên hôn với một thế gia phong thủy cổ xưa khác”.

“Cho nên sau khi biết được sự tồn tại của mọi người từ miệng cậu ba, ông ấy mới tức giận như vậy”.  

“Không chỉ mỗi mình Lạc gia như vậy, những gia tộc phong thủy cổ cũng như thế. Họ liên hôn với nhau, nhằm đảm bảo huyết thống của những thế hệ tương lai đều có thiên phú phong thủy huyền thuật”.

Nhắc tới chuyện này, trên mặt cô bé không khỏi lộ ra mấy phần tức giận, “Mẹ của em chính là vật hy sinh của một vụ liên hôn như thế đó”.

“Năm đó người cha hèn hạ của em đã có người trong lòng rồi, là một cô gái ngoài đảo, thậm chí họ còn lén lút qua lại với nhau nữa cơ. Nhưng bởi vì muốn có được vị trí người kế thừa gia tộc, ông ấy vẫn cưới mẹ em”.

“Sau này người cha hèn hạ của em dẫn con trai riêng và người phụ nữ từ bên ngoài trở về, mẹ em mới biết được chuyện này”. Cô bé thở dài, nói tiếp: “Trước kia mối quan hệ giữa Lôi gia và Lạc gia rất thân thiết, mẹ em muốn ly hôn, nhưng những trưởng lão Lạc gia lại không đồng ý. Vả lại từ khi sinh ra em, mẹ em vẫn luôn chịu nhiều thiệt thòi ở Lôi gia”.

“Mặc dù ông ngoại của em cũng ra mặt chống lưng cho mẹ em, làm Lôi gia và người cha hèn hạ không dám công khai ngược đãi mẹ con em, nhưng lại không đưa người đi”.

“Nhưng không hành hạ vẫn có thể bạo lực lạnh, em mãi mãi cũng không thể quên được ông ấy phân biệt đối xử và thờ ơ với em”.

“Cho đến mấy năm trước, cậu ba được tìm trở về, sau đó cậu ba chủ động chạy tới Lôi gia và đưa mẹ con em đi, cậu ba còn mạnh mẽ tuyên bố từ đó về sau em sẽ sửa thành họ Lạc. Nhờ vậy mà em và mẹ mới có thể hoan hỉ rời khỏi cơn lốc xoáy Lôi gia”. Cô bé nhìn Lạc Ninh và nói: “Chuyện của hai mẹ con em, cộng với chuyện cậu ba có vợ con ở ngoài mà không muốn nghe lời bà ngoại cưới mợ hai, cho nên mới làm ông nội tức giận tới mức thẳng tay ném cậu ba vào cấm địa của gia tộc để tự suy xét bản thân”.

Lạc Ninh nhíu mày, “Họ muốn ba chị cưới chị dâu, làm như thế cũng quá lộn xộn rồi. Đây chẳng phải loạn luân sao?”.

“Chẳng lẽ người phụ nữ kia không còn ai để lấy ngoài ba chị?”.

“Hơn nữa ba chị cũng đã cưới vợ sinh con rồi, ông bà ngoại em còn ép ông ấy cưới người phụ nữ kia nữa, không phải trùng hôn sao? Người phụ nữ kia cũng đồng ý à?”.

Cô hỏi lại từng nghi vấn ở trong lòng. 

Lạc Doanh giải thích: "Cậu hai đã từng là kỳ lân tống tử* của Lạc gia, từ lúc lọt lòng đã được ông bà ngoại và gia tộc coi trọng và bồi dưỡng". 

(*Kỳ lân tống tử: Trong văn hoá Trung Quốc, kì lân không chỉ được dùng để ví với nhân vật siêu quần, mà đặc biệt còn chỉ nam nhi cứng cõi đại tài có chí hướng lớn.)

"Vị hôn thê của cậu hai chính là cháu gái bà con xa bên nhà mẹ của bà ngoại, từ nhỏ cũng đã được Lạc gia bồi dưỡng, cũng xem như thanh mai trúc mã cùng lớn lên với cậu hai". 

"Cậu hai chết bất đắc kỳ tử, bà ngoại và người phụ nữ đó đều không thể chấp nhận sự thật này". 

"Từ nhỏ người phụ nữ kia đã sống ở Lạc gia, vẫn luôn được bà ngoại nuôi nấng bên người, tình cảm chẳng khác gì mẹ con ruột thịt". 

"Trước khi bà ấy chuyển đến Lạc gia, bà ấy đã là bé gái mồ côi cả cha lẫn mẹ. Cho nên sau khi cậu hai vào cõi tạm, bà ấy cũng không trở về gia tộc của bà ấy nữa". 

"Còn cử hành âm hôn với cậu hai, sau đó chính thức trở thành con dâu trưởng của Lạc gia". 

"Bà ngoại hết mực thương yêu bà ta, còn đưa đứa cháu gái của bà ta trở về, nhận làm con nuôi của bà ta và cậu hai để bầu bạn với bà ta, cũng chính là Lạc Nguyệt Phượng bây giờ". 

"Bởi vì Lạc Nguyệt Phượng rất có thiên phú, còn được bà ngoại và mợ hai coi trọng trông nom, cho nên Lạc gia tập trung bồi dưỡng bà ta trở thành con dê đầu đàn trẻ tuổi". Cô bé ngừng một chút, nói: "Ép buộc cậu ba cưới mợ hai, ý của bà ngoại là muốn một mình cậu ba nối dõi tông đường cho cả hai anh em. Sau này đứa trẻ đầu tiên được sinh ra sẽ kế thừa hương hỏa của cậu hai, đứa trẻ tiếp theo sẽ kế thừa hương hỏa của cậu ba". 

"Hình thức một nam sinh con nối dõi cho hai nhà rất được ủng hộ trong những thế gia phong thủy cổ ở đảo bên kia". 

"Nghe nói người phụ nữ kia rất yêu cậu hai, bởi vì cậu ba có ngoại hình rất giống cậu hai cho nên bà ta cũng đồng ý với lời đề nghị của bà ngoại". 

"Năm đó mọi người đều cảm thấy chuyện này rất được, cậu ba lại không đồng ý những tư tưởng loạn luân này, còn bởi vì chuyện này mà cãi nhau với ông bà ngoại một trận". 

"Sau đó bị ông ngoại uy hiếp bằng cách hủy bỏ tư cách thừa kế, cậu ba rất kiên quyết trực tiếp bỏ nhà đi". 

"Lần đó bị thương và được đưa về, bà ngoại vẫn muốn ép buộc cậu ba duy trì hương hoả cho cả hai anh em, cưới mợ hai". 

"Tất nhiên cậu ba vẫn không đồng ý, sau đó nói rằng đã có vợ có con bên ngoài rồi, tuyệt đối không có khả năng cưới người khác nữa". 

"Sau đó người phụ nữ kia đứng ra nói rằng bà ta chỉ muốn có một mụn con mang dòng máu Lạc gia mà thôi, sau này sẽ tự mình nuôi nấng đứa trẻ". 

"Chỉ cần bà ta sinh ra con trai nối dõi cho cậu hai, cậu ba có thể đón vợ con bên ngoài lên đảo, xem như người ở chi thứ". 

"Bà ta cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa cậu ba và vợ con". 

"Nghe có vẻ như bà ta rộng rãi vô bờ bến, rất có phong thái làm chủ gia tộc". 

"Quan trọng là chẳng những được bà ngoại ủng hộ, mà còn được những trưởng lão trong gia tộc tán thành". Lạc Doanh bĩu môi: "Dù sao thì em cũng không thể nào thích mợ hai cho được, cảm thấy bà ta hết sức thảo mai. Nói không chừng sau lưng không ít lần chơi bài tình cảm, để bà ngoại kiên quyết ép buộc cậu ba phải cưới bà ta". 

–Editor: Autumnnolove–

Sau khi cô bé trở về Lạc gia, mối quan hệ với những người Lạc gia cũng thường thường, chỉ thân thiết với một mình cậu ba, nên tất nhiên sẽ đứng về phía cậu ba. Hơn nữa cô bé chưa bao giờ cho rằng tư tưởng một con trai duy trì hương hoả hai nhà là đúng đắn. Cậu ba đã có gia đình, trong nhà còn muốn ép buộc cậu ba lấy mợ hai để sinh ra con nối dòng cho hai nhà, vốn dĩ là sai trái. Mẹ của cô bé cũng nghĩ thế, cho nên ra sức ủng hộ cậu ba. Nhưng ý kiến của hai mẹ con cô bé hoàn toàn không có ích gì ở Lạc gia.  

Sau khi Lạc Ninh nghe xong, ngoại trừ cạn lời chính là buồn nôn và bài xích. 

"Triều đại phong kiến đã diệt vong từ lâu rồi, gia tộc cổ xưa Lạc gia này vẫn còn ăn mày quá khứ sao? Một con trai duy trì hương hoả của cả hai nhà, thật sự cho rằng họ vẫn còn là gia tộc lớn thời phong kiến cổ đại à?". Cô nói thẳng ra: "Thì ra gia tộc truyền thừa ngàn năm lại là loại này, đúng là được mở rộng tầm mắt, quá buồn nôn rồi!". 

Lạc Doanh tán thành gật đầu, "Em cũng cảm thấy tởm lợm". 

Vì vậy cô bé vẫn luôn không thích mợ hai và Lạc Nguyệt Phượng, không gần gũi với hai người họ, cuối cùng bị bài xích trong gia tộc.

Lạc Nguyệt Phượng và mợ hai giống nhau, là kiểu người đẹp lạnh lùng trong gia tộc, thanh cao ngạo mạn, cứ như khinh thường không thèm chấp cô bé. Nhưng vì sao cô bé lại bị bài xích, thậm chí trở thành mục tiêu sinh sự của loại chó săn như Lạc Xuân Nhi, còn không phải do người phụ nữ giả vờ thanh cao kia dung túng hay sao. Cô bé đã chứng kiến nhiều chuyện xấu xa như vậy ở Lôi gia rồi, cô bé cũng không phải đứa ngốc. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net