CHƯƠNG 355

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch : Autumnnolove

CHƯƠNG 355

Cảm giác của Lục Tuân cũng khá nhạy bén, khi Lạc Ninh ra hiệu, anh biết ngay có chuyện không ổn. Anh nâng cao cảnh giác trong lòng, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trước đó hai người họ lặn hơi sâu, tới lúc bơi lên được mặt biển đã là chuyện của hai mươi phút sau. Vừa ngoi lên mặt nước, Lạc Ninh lập tức phát hiện ra có điều khác thường. Mặt biển trở nên vô cùng yên ả, đám cá bơi lội tung tăng xung quanh lúc nãy chẳng thấy đâu nữa, hơn nữa du thuyền hai người họ lái tới đây cũng biến mất.

Hai người họ gỡ mặt nạ lặn biển xuống, Lạc Ninh nhìn thấy hòn đảo nhỏ cách đó không xa. Cô híp mắt và nói: "Chúng ta bị người ta đánh dấu rồi, có vẻ như đang muốn ép chúng ta phải lên đảo!".

Lạc Ninh và Luân Tuân đã tới nơi này lặn và câu cá rất nhiều lần, bởi vì nơi này có một hòn đảo hoang nhỏ, họ có thể lên đảo nướng hải sản. Bây giờ hòn đảo này trở thành nơi người khác âm mưu hãm hại họ.

Ánh mắt Lục Tuân tối sầm, anh nhìn hòn đảo và duỗi tay bắt lấy tay Lạc Ninh, "Nếu đã như vậy, chúng ta cứ đối mặt với họ đi".

Có người lén lút lái du thuyền của họ đi mất, ở đây lại là vùng biển có mực nước sâu, họ không thể quay lại bờ biển, cũng chỉ còn một lựa chọn duy nhất chính là lên đảo.

Lạc Ninh cũng nghĩ như thế, "Được!".

Hai người họ nhanh chóng bơi về phía hòn đảo. Sau khi đặt chân lên đảo thì cởi quần áo lặn ra, Lạc Ninh tháo con dao găm sát khí cột ở bắp chân ra và cầm trên tay. Hôm nay trước lúc đi lặn, cô nhìn thấy con dao găm mang theo trong túi xách và rất muốn mang nó theo, cho nên cô cũng mang nó theo thật. Ai ngờ lúc này có chuyện cần dùng tới.

Lạc Ninh và Lục Tuân không hề do dự, cùng nhau đi về phía trước. Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, giống như đang tiến vào một khu nghĩa trang, bốn phía đều là mồ mả, trông có vẻ âm u và rất đáng sợ.

Lạc Ninh nhướng mày, "Quả nhiên là bố trí loại trận pháp âm sát này".

Vừa mới đặt chân lên đảo, cô đã biết có người bố trí trận pháp, nhưng không đáng ngại nên mới trực tiếp xông vào cùng với Lục Tuân.

Lục Tuân cũng không có bị cảnh tượng trước mắt làm cho mông lung, "Thuật sĩ đứng sau thật sự có một chút bản lĩnh".

"Ừm, tiếc là không dùng vào chuyện tốt", ánh mắt Lạc Ninh lạnh lẽo. Có thể bố trí ra được trận pháp âm sát như vậy, chắc chắn đối phương là người thuộc tà giáo, không biết đã dính bao nhiêu máu người trên tay rồi.

Lục Tuân thấp giọng hỏi: "Phá trận trước sao?".

Lạc Ninh gật đầu, "Ừm, vẫn phải phá trận trước thôi, đấu pháp với người ta một chút".

Dựa trên trận pháp, Lạc Ninh nhận ra thực lực của đối phương không mạnh bằng cô. Vả lại trùng hợp là cô có mang theo con dao găm sát khí này, phá trận không khó. Cô chỉ vào một thứ, "Anh qua đó dọn hòn đá kia ra chỗ khác đi".

"Được".

Lục Tuân bước nhanh qua chỗ hòn đá kia, Lạc Ninh thì đi đến một hướng khác, đứng trước một trong số những ngôi mộ. Trên ngôi mộ này mọc lên một bông hoa nhỏ màu vàng nổi bật, Lạc Ninh biết đây chính là mắt trận. Vì thế đâm con dao găm sát khí vào ngôi mộ trước, sau đó duỗi tay hái bông hoa nhỏ màu vàng. Phải tốn chút sức lực mới có thể hái được nó. Đột nhiên, một luồng sát khí nhanh chóng chui tọt vào trong cơ thể Lạc Ninh. Điều này còn nằm trong phạm vi kiểm soát của Lạc Ninh, cũng là chuyện tất yếu khi phá trận. Bởi vì cô lợi dụng dao găm sát khí hấp thụ rất nhiều âm sát trong mộ, cho nên âm sát chui vào trong cơ thể cô trở nên yếu ớt hơn, trong phạm vi cơ thể có thể tiếp thu. Lạc Ninh sử dụng sức mạnh linh lực luyện hóa số lượng âm sát chui vào cơ thể. Nào ngờ đầu óc đột nhiên nóng lên, cả người cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Giống như có thứ gì đó muốn từ dưới đất chui lên. Lạc Ninh biết đây không phải là hiện tượng bị âm sát công kích, mà âm sát xâm nhập đã đánh thức thứ gì đó trong người cô. Đầu óc của cô càng lúc càng mơ hồ, hoàn toàn không khống chế được trước mắt tối sầm. Trước khi ngất đi, cô còn nhìn thấy Lục Tuân hoảng hốt chạy về phía mình. Lạc Ninh nở một nụ cười trấn an, sau đó cả người té xỉu nằm trên mặt đất. Tuy đã ngất đi, nhưng không hiểu vì sao Lạc Ninh lại có cảm giác cứ như từng lớp bụi bao phủ đang rơi lả tả xuống đất.

--Editor: Autumnnolove—

Chẳng biết đã ngủ bao lâu rồi, Lạc Ninh từ từ mở mắt ra. Cảm giác được độ ấm bao bọc quanh người, vừa nhấc mí mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Lục Tuân hiện ra trước mắt, sau đó là lộ ra vui mừng.

"Em tỉnh rồi, có bị gì không?", Lục Tuân ôm chặt Lạc Ninh, duỗi tay xoa đầu cô.

Lạc Ninh nhìn chằm chằm Lục Tuân bằng ánh mắt mềm mại, "Em không sao rồi".

"Đã giải quyết xong người đó rồi sao?", cô nghiêng đầu quan sát tình hình xung quanh, lúc này họ đang ở sau một tảng đá lớn, sát khí nồng đậm trên đảo đã tản ra.

Lục Tuân gật đầu, "Ừm, đã bị anh xử rồi". Anh hỏi: "Sao đột nhiên em lại ngất đi?".

Lúc nãy Lạc Ninh bất thình lình ngất xỉu, thật sự đã dọa anh chết khiếp. Anh lập tức chạy tới đỡ Lạc Ninh, trận pháp cũng tự động vỡ vụn. Sau đó, một người đàn ông trung niên tu luyện tà giáo xuất hiện, muốn dùng thuật pháp giết chết hai người họ. Lục Tuân có thể ngồi ở vị trí cục trưởng Cục đặc biệt hoàn toàn không phải dựa vào quan hệ, mà là bởi vì năng lực của anh. Vì vậy trong lúc đối phương còn chưa chấp nhận được sự thật, anh đã trực tiếp thủ tiêu ông ta. Rồi lập tức phát tín hiệu cầu cứu lên bầu trời, anh bế Lạc Ninh tới sau tảng đá lớn này để tránh ánh nắng chói chang. Hơn một tiếng đồng hồ mà Lạc Ninh còn hôn mê, anh càng lúc càng sốt ruột. Bây giờ thấy cô đã tỉnh lại, trái tim của anh vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, sợ Lạc Ninh lại xảy ra chuyện.

Lạc Ninh nhìn anh, trả lời: "Lúc nảy trúng âm sát, sau đó kích hoạt những thứ bị khóa lại trong tiềm thức".

Lục Tuân sửng sốt, sau đó nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt nóng rực, "Nhớ ra rồi sao?".

Lạc Ninh đưa tay sờ vào khuôn mặt đẹp trai của Lục Tuân, "Đã nhớ ra rồi".

Trước kia cô luôn cảm thấy sau khi sống lại, dường như bản thân đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Nhưng sau khi cô quyết tâm tháo gỡ trói buộc hệ thống, hệ thống đã biến mất hoàn toàn, cô cũng không có cơ sở tìm tòi nghiên cứu. Mãi đến hôm nay, trong lúc tình cờ âm sát đã chạm tới phong ấn trong tiềm thức, ký ức phủ đầy bụi bặm nhờ đó mà thức tỉnh. Cuối cùng cô đã nhận ra bản thân quên mất chuyện gì.

Bàn tay của cô vẫn đặt trên mặt Lục Tuân, nói: "Có phải anh vẫn luôn nhớ hay không?".

Ánh mắt Lục Tuân lộ vẻ mừng rỡ, "Ừm, anh nhớ tất cả mọi thứ".

"Lạc Lạc, cuối cùng em cũng nhớ ra anh!", anh biết ngay vợ mình đã tìm lại được những ký ức kia rồi.

Lạc Ninh mỉm cười và gật đầu, "Đúng vậy, Lục già, em nhớ lại tất cả rồi".

Lục Tuân nhìn ánh mắt Lạc Ninh dịu dàng và tình cảm hơn trước kia, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi môi của cô. Ai cũng biết anh muốn làm chuyện này từ tám trăm năm trước rồi, nhưng vẫn luôn kiềm chế.

Lạc Ninh cảm nhận được độ ấm quen thuộc từ giữa môi truyền đến, chủ động ôm choàng lấy cổ Lục Tuân, nhiệt tình đáp lại anh. Cô không ngờ bản thân đã đi đến nhiều thế giới như vậy, thật ra vẫn luôn có một người đàn ông duy nhất làm bạn. Từ lúc mới quen cho tới lúc định chuyện chung thân, rồi lại không ngừng luân hồi ở các thế giới khác nhau, sau đó lại tiếp tục yêu nhau.

Trước khi trở lại thế giới ban đầu, cô cảm thấy Lục Tuân sẽ không biến mất ở thế giới của mình. Bởi vì mỗi lần luân hồi và xuyên đến các thế giới khác, cô đều giữ được tình cảm và ký ức cũ, còn Lục Tuân thì không nhớ gì cả. Cô đã phạm một sai lầm nhỏ, cô bảo hệ thống khóa chặt tình cảm và ký ức của mình, để lần này Lục Tuân phải đi tìm cô. Quả nhiên, Lục tuân đã tìm được cô rồi. Lần này ký ức của Lục Tuân còn thức tỉnh từ rất sớm, anh vẫn luôn chờ đợi bên cạnh.

Trở về thế giới ban đầu, còn có Lục Tuân ở đó, rất đáng! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net