CHƯƠNG 375

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch : Autumnnolove

Chương 375

Trưởng lão Lâu gia nói xong, còn nhìn sang bà lão, "Trưởng lão Lạc Bát, sao còn chưa mời Lạc tiểu thư của các vị lên tàu?".

Đừng để hai con nhỏ chết tiệt này có cơ hội hống hách và làm chuyện đáng xấu hổ nữa.

Trưởng lão Lạc Bát cũng cảm thấy lúc nãy Lạc Ninh thật đáng xấu hổ, thể mà lại đứng ra nói chuyện thay cho Lâu Nhiễm Nhiễm, đầu óc có bệnh à? Chỉ bằng Lạc Ninh cũng có tư cách đứng ra làm chủ cho tiểu thư Lâu gia sao? Quả nhiên đúng như đại phu nhân nói, con hoang bên ngoài không biết phép tắc không cư xử ở chốn đông người được. Sau khi lên đảo cần phải dạy cho một khóa phép tắc đạo đức mới được, nếu không thật sự mất mặt Lạc gia.

Bà ta lạnh mặt, giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn, ra lệnh: "Lạc Ninh, theo tôi trở về".

Lúc này Lạc Ninh mới nhìn tới bà lão: "Ngoại là cái quần què gì nữa mà muốn ra lệnh cho tôi nhỉ? Ngoại có tư cách đó không?".

Lạc gia đúng là nực cười, muốn đưa cô về đảo mà còn đưa tới một bà già khú đế khiến cô khó chịu. Bà già này thoạt nhìn đã biết là loại người phong kiến cổ hủ, mới bước chân ra ngoài đã đeo lên mình phong thái mẹ thiên hạ, không biết lượng sức mình. Nhưng có lẽ địa vị ở Lạc gia không thấp, Bát trưởng lão cơ mà. Về phần bà ngoại này do ai xúi tới, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là bà quả phụ giả.

Đang định ra oai phủ đầu với cô sao?

Xin lỗi, cô cảm thấy đây hoàn toàn là tự đưa mặt tới cho cô chà đạp.

Trưởng lão Lạc Bát không ngờ Lạc Ninh kiêu căng và cả gan đến thế, sắc mặt bà ta càng lạnh lẽo hơn, "Thật là lớn gan!".

"Quả nhiên không có giáo dục, sau khi trở về, cần phải học cho giỏi phép tắc rồi tính tiếp".

Bà ta muốn tự mình dạy Lạc Ninh biết thế nào là quy củ, để con nhỏ chết tiệt này biết hậu quả của việc không tôn trọng trưởng bối, đừng có thèm khát những thứ không thuộc về mình.

Ngay từ lúc đầu, bà ta đã đừng về phía đại phu nhân rồi, bà ta cho rằng đại phu nhân mới là đương gia chủ mẫu tiếp theo thừa kế Lạc gia. Bà ta cũng hết sức ủng hộ chuyện một nam thừa tự hai nhà, đứa bé do đại phu nhân sinh ra chắc chắn ưu tú và mang dòng máu thuần hơn đứa con rơi bên ngoài. Cho nên trưởng lão Lạc Bát không thích Lạc Ninh kể cả khi chưa gặp mặt, nhất là sau khi nghe kể những chuyện Lạc Ninh gây ra ở Hương Cảng, bà ta càng chán ghét Lạc Ninh hơn bao giờ hết. Hôm nay gặp mặt, lời qua tiếng lại một hồi, bà ta thậm chí còn đi từ chán ghét này tới chán ghét nọ. Con hoang không biết xấu hổ, còn không được dạy dỗ, nên bị ném vào biệt viện, đóng cửa ăn năn cả đời đừng đi ra ngoài làm chuyện mất mặt.

Bà ta càng nghĩ càng thấy rất được, sau khi đưa Lạc Ninh về, bà ta sẽ xin với gia chủ phu nhân để được tự mình dạy dỗ con nhỏ chết tiệt Lạc Ninh này. Rồi bà ta sẽ ném nó vào biệt viện, không cho nó trở ra nữa, khỏi phải ảnh hưởng tới tiếng tăm của Lạc gia.

Bà lão không hề che giấu sự chán ghét trong mắt, khiến Lâu Nhiễm Nhiễm cũng phải trợn trắng mắt. Bà ngoại này thật dễ làm cho người ta chán ghét, rõ ràng bản thân bà ta tâm tư thâm độc, còn một hai giả vờ chính nghĩa nói chuyện đạo lý.

Cô ấy nói với Lạc Ninh: "Bà ngoại này tràn trề ác ý sâu đậm với cô luôn đó".

Lạc Ninh cười cười, tỏ vẻ tức giận và nhìn cô ấy, "Tôi có mắt mà, tôi nhìn ra được".

"Ngoại à, trước kia tôi hay nghe người ta nói người xấu xí hay làm chuyện để ý lắm, nhưng mà tôi đâu có tin".

Cô nhìn bà lão một cách dò xét, "Hôm nay tôi tin rồi".

"Phì!". Bên cạnh có người nhịn không nổi mà bật cười. Cô Lạc Ninh này ác mồm ghê, nhưng mặt mũi của vị trưởng lão Lạc gia ở đây đúng là hơi khó coi thật.

"Phải chăng Bát trưởng lão còn chưa lập gia đình?", cô quay đầu hỏi Lâu Nhiễm Nhiễm.

Lâu Nhiễm Nhiễm thoải mái cười tới rối tinh rồi mù, "Đúng rồi, còn chưa lập gia đình đâu".

"Có phải cô muốn nói rằng, thoạt nhìn dáng vẻ xấu quá nên không ai muốn lấy đúng không?", cô ấy hỏi lại.

Anh Ninh quả là anh Ninh, cô ấy thích sự độc mồm độc miệng này.

Phụ nữ có ai mà không để ý đến ngoại hình của mình đâu chứ? Cho dù là phụ nữ đã có tuổi, chắc chắn cũng không thích người khác chê mình xấu, huống hồ gì còn ở trước mặt rất nhiều người thế này.

Lạc Ninh khẽ cười, nói: "Ngoài chuyện này ra, tôi còn muốn nói, bản thân bà ta xấu xí không có người đàn ông nào muốn lấy, cho nên khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp như chúng ta lập tức không khỏi ghen tị và đố kỵ".

"Khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp như chúng ta thế này cả đời bà ta cũng không có được".

"Ác ý nồng đậm thế này người ta gọi là ghen tị đấy".

"Tâm sinh tướng mà, người xấu tâm cũng xấu, cho nên càng nhìn càng thấy xấu". Sau đó lại sờ mặt của mình, "Ngoại hình xinh đẹp quá cũng áp lực lắm, haizzz!".

Lạc Ninh chính là người có lòng dạ hẹp hòi, chủ động trêu chọc và ức hiếp cô thì không có cửa đâu. Nếu đã chủ động đưa tới cửa thì cô cũng chiều lòng rắc muối lên miệng vết thương giúp họ, cô thích nhìn thấy miệng vết thương của đối thủ nhiễm trùng đấy.

Lâu Nhiễm Nhiễm cũng sờ mặt mình, trừng mắt nhìn Lạc Ninh, "Nói cái gì mà đúng quá vậy!".

Tất cả mọi người: "...". Đã từng gặp người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như hai người này. Tự khen mình đẹp ở trước mặt mọi người, châm biếm Bát trưởng lão xấu. Mặc dù đây là sự thật, nhưng mà...chậc...chậc!

-Editor: Autumnnolove-

Vẻ mặt trưởng lão Lạc Bát nhăn nhúm hết cỡ, chuyện cả đời này bà ta ghét nhất chính là ai đó nói đến ngoại hình của mình. Bà ta không đẹp, lúc trẻ không có ai chủ động theo đuổi bà ta. Bởi vì bà ta có tài, lại con dòng chính, cho nên ngồi lên được vị trí trưởng lão, nhưng mãi vẫn không lập gia đình. Đây cũng chính là chuyện nuối tiếc và nghẹn khuất nhất trong đời, bây giờ có tuổi rồi còn bị người ta mỉa mai trước mặt mọi người, bà ta tức giận đến mức muốn dùng một tay bóp nát khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Ninh.

Đúng là bà ta rất ghét những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhất là kiểu như Lạc Ninh, cho nên mới nảy sinh thái độ bài xích đến vậy.

"Mất dạy, thật sự rất mất dạy". Bà ta chỉ thẳng vào Lạc Ninh và ra lệnh cho những người phía sau, "Giải đứa con hoang không có giáo dục, không có quy củ này lên tàu!".

Bây giờ không tiện dạy cho con nhỏ chết tiệt này một bài học, dù sao đi nữa cũng là con gái ruột của cậu ba, sau khi trở về bà ta sẽ cho Lạc Ninh biết thế nào là lễ độ.

Hai gã đàn ông cường tráng sau lưng bà ta lập tức tiến lên, muốn trực tiếp tóm lấy Lạc Ninh và kéo lên tàu. Họ cũng cảm thấy mất mặt, để người của Lâu gia nhìn thấy và chê cười.

Người của Lâu gia lúc này cảm thấy hưng phấn vô cùng, Lạc gia bị mất mặt sao có thể không xem. Nhất là trưởng lão Lâu gia, xem đến hai mắt híp lại.

Bà lão xấu xí Lạc gia này tính tình lúc nào cũng khó chịu, còn thường xuyên bày ra dáng vẻ kiêu căng phách lối, như thể những người đàn ông ở đây chẳng có ai lọt được vào cặp mắt xanh của bà ta. Hôm nay bị con cháu Lạc gia châm chọc là xấu xí làm màu, ông ta cảm thấy đáng đời! Trò hay như thế, nên xuất hiện càng nhiều càng tốt.

Nhìn thấy thái độ của ông ta, Lâu Nhiễm Nhiễm còn sợ chưa đủ lớn chuyện, cười nói: "Trưởng lão Lâu Ngũ, nhìn cái ánh mắt sung sướng khi người ta gặp hoạ của ông kìa, phải chăng cũng đang tán thành với những gì Ninh Ninh vừa nói, cũng cảm thấy trưởng lão Lạc Bát xấu đến gai mắt?".

Bà lão lập tức quay đầu nhìn qua với vẻ mặt âm trầm, ném đôi mắt hình viên đạn về phía ông ta, đây là cũng căm hận lây sang ông ta chăng?

Sắc mặt trưởng lão Lâu gia thay đổi: "Mong tiểu thư ăn nói cẩn thận, tôi không có ý này".

Nghiệp chướng Lâu Nhiễm Nhiễm quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, thấy gia tộc của mình bị chê cười, cố ý châm ngòi ly gián, nên bị thiên lôi đánh chết.

Lúc này, hai người muốn bắt Lạc Ninh đã tiến lại gần, Lâu Nhiễm Nhiễm và Lạc Ninh đều đứng yên bất động. Điều này khiến những người ở đây phải đặt câu hỏi, chẳng lẽ hai cô muốn đứng yên chờ chết?

Họ không biết thực lực của Lạc Ninh đến đâu, nhưng lại biết Lâu Nhiễm Nhiễm chính là một cao thủ gây chuyện. Bình tĩnh chịu trói như thế thì không giống phong cách của cô ấy cho lắm!

Nhưng ngay sau đó, họ đã có được câu trả lời.

Lạc Ninh nâng cánh tay lên, đầu ngón tay tùy ý di chuyển, những người muốn tóm cô lập tức bất động tại chỗ. Sau đó hai người họ bất ngờ tát vào mặt nhau.

Trưởng lão Lâu Ngũ nhìn xuống chân của hai người đó, quả nhiên là bị âm sát quấn lấy và khống chế. Sắc mặt ông ta đại biến, Lạc Ninh bố trí âm sát từ bao giờ thế? Thế mà không ai ở đây phát hiện....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net