CHƯƠNG 379

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch : Autumnnolove

Chương 379

Lạc Dực Thừa lẳng lặng nhìn ba mình, "Con gái của tôi ở đâu? Có phải nó đã lên đảo rồi không?".

Mấy năm trước Lạc Dực Thừa nghe được tin người ta tìm thấy san hô đỏ ở vùng biển thuộc một hòn đảo, cho nên lập tức tới đó. Nào ngờ lại bị trúng kế, trên hòn đảo kia hoàn toàn không có san hô đỏ, mà là một cái bẫy. Lúc đó ông ấy tránh được âm mưu nhưng lại bị thương nhẹ, vốn dĩ muốn chạy về nhà, nhưng chạy được nửa đường tình cờ gặp phải tàu của Lạc gia trên biển. Sau đó ông ấy bị nhận ra, còn bị trưởng lão gia tộc cưỡng chế đưa về Lạc gia.

Ba mẹ bức bách ông ấy có con với chị dâu, ngay cả khi họ biết rằng ông ấy đã có vợ con ngoài đảo, họ vẫn khăng khăng ép buộc ông ấy cưới cho bằng được. Ông ấy không chịu, cho nên bị giam cầm ở cấm địa.

Lúc đó Lạc Dực Thừa gần như phát điên, ông ấy rất nhớ vợ con của mình. Nhưng lần này ba mẹ đã hạ quyết tâm rồi, chỉ cần ông ấy không đồng ý có con với chị dâu thì sẽ không cho ông ấy ra ngoài.

Ban đầu ông ấy vô cùng nôn nóng và bất an, trong lòng cũng có chút hy vọng, nghĩ rằng có lẽ ba mẹ sẽ nhanh chóng hiểu được ông ấy vô cùng kiên định, rồi họ sẽ thả ông ấy ra. Nhưng ông ấy đã xem thường quyết tâm và tư tưởng độc đoán độc tài của đôi cha mẹ này. Họ hoàn toàn không để ý đến nguyện vọng của ông ấy, nếu ông ấy không đồng ý thì sẽ nhốt lại cả đời. Ông ấy bắt đầu thất vọng hoàn toàn về ba mẹ của mình. Vốn dĩ đã bỏ trốn khỏi nhà hơn hai mươi năm, vả lại thuở nhỏ ba mẹ chỉ dồn hết tình yêu thương và quan tâm bồi dưỡng lên người anh cả, ông ấy và em gái được bà nội nuôi lớn. Cho nên một chút tình thân còn sót lại này cũng tan biến sạch sẽ sau khi ông ấy bị giam cầm.

Ông ấy không thể chấp nhận chuyện này, biết rõ ông ấy đã có vợ con mà cha mẹ và các trưởng lão còn ép buộc ông ấy sinh con để nối dõi hai nhà. Bắt đầu từ lúc đó, ông ấy cũng đã hiểu ra, trông chờ người khác chi bằng dựa vào chính mình. Nếu họ đã không muốn thả ông ra khỏi cấm địa, vậy thì ông ấy sẽ tự mình phá vỡ cấm chế và bước ra ngoài bằng chính thực lực của mình.

Cho nên ông ấy nỗ lực kiềm chế những cảm xúc của mình, lao đầu vào tu luyện. Thời gian trôi qua, nỗi nhớ vợ con trong lòng ông ấy không những không hề thuyên giảm, mà càng ngày càng trở nên da diết. Ông ấy càng hạ quyết tâm muốn dựa vào bản thân phá vỡ cấm chế của toà nhà này để thoát ra ngoài. Một khi ông ấy rời khỏi nơi đây, từ nay về sau ông ấy và Lạc gia ân đoạn nghĩa tuyệt. Nhưng đúng là không nghĩ tới, ba mình sẽ nhắc đến con gái mình, chuyện này khiến cho tâm tình vốn dĩ bình lặng của ông ấy không khỏi gợn sóng.

Gia chủ Lạc gia nhìn thấy con trai nôn nóng sốt ruột, cảm thấy hết sức chua xót. Lúc nãy nhắc tới mẹ nó, mẹ nó bị bệnh, con trai hoàn toàn không hề lo lắng hay quan tâm. Trước kia mỗi lần mẹ bị bệnh, con trai sẽ hết lòng chăm sóc và chu toàn chữ hiếu.

"Nó không bị làm sao cả, con gái cưng của Lâu gia đưa nó đến Lâu gia chơi rồi".

Lạc Dực Thừa nghe xong đã biết con gái ông ấy không có việc gì, cả người cũng khoan khoái hơn, "Con gái của tôi luôn được người ta yêu thích".

Gia chủ Lạc gia tức giận nói tiếp: "Mẹ mày bị bệnh cũng chẳng thấy mày quan tâm được như thế!".

Giọng điệu Lạc Dực Thừa có chút châm biếm, đáp lại: "Ô hay, có phải lần đầu bà ta bệnh hoạn hay té xỉu gì đâu, chỉ cần bà ta không hài lòng chuyện gì hoặc ai đó không theo ý bà ta là bà ta lại bệnh".

"Ông càng già càng lú lẫn nhỉ, tôi không tin ông không nhìn ra được bà ta đang diễn xiếc".

"Ông thích giả vờ câm điếc cưng chiều bà ta thế nào tôi không có ý kiến, dù sao đó cũng là vợ ông, ông muốn làm gì thì làm".

"Nhưng đừng can thiệp vào chuyện của người khác".

"Mà nói đi cũng phải nói lại, trước kia tôi cũng thật lòng lo lắng cho bà ta, chưa từng thấy bà ta quan tâm tới tôi".

"Ồ không...nếu tôi bằng lòng làm con rối của bà ta, nghe lời bà ta răm rắp, nói không chừng bà ta sẽ bố thí cho tôi một chút tình thương nhỉ?".

Ở giai đoạn thiếu niên, ông ấy đã không chờ được tình thương của mẹ, bây giờ đến tuổi này rồi, không có cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Nói rằng suy nghĩ cho Lạc gia cơ đấy, muốn ông ấy sinh ra một đứa con có căn cơ tốt cơ đấy, còn không phải đang biện hộ cho những dục vọng của cá nhân bà ta hay sao, Lạc Dực Thừa đã nhìn thấu từ rất lâu rồi.

Bị con trai nói huỵch toẹt ra như thế, gia chủ Lạc gia lập tức nhịn không được nữa.

"Mất dạy, mày đang nói cái gì thế?".

"Trước giờ sức khoẻ của mẹ mày vốn dĩ không tốt sẵn rồi, nhất là sau khi anh hai của mày qua đời, bà ấy vẫn không thể gượng dậy được".

"Mày không thể nhường bà ấy một chút sao?".

"Có ai bảo mày bỏ vợ bỏ con đâu, chẳng qua chỉ yêu cầu mày sinh một đứa con nối dõi cho anh hai mày thôi. Chờ sau khi đứa bé ra đời rồi, mày muốn thế nào cũng được, sao có thể làm con rối giống như mày nghĩ chứ?".

Lạc Dực Thừa tiếp tục mỉa mai, "Đứa trẻ sinh ra thật sự là con của anh hai à? Mấy người đưa nó đi làm xét nghiệm ADN thử xem có thể giám định được nó là con của anh hai không?".

"Tôi nghĩ mãi cũng không ra, mấy người đã từng yêu thương anh hai đến nhường nào, vì sao vẫn luôn muốn tôi làm chuyện phản bội anh ấy?".

"Còn có người chị dâu luôn miệng nói rằng rất yêu anh hai, một hai muốn cắm lên đầu anh hai một cặp sừng. Muốn cùng tôi sinh con cho anh hai, luận điệu ngớ ngẩn gì thế này, đảm bảo ai nghe thấy cũng phải cười đến rụng răng".

Ông ấy kiên định nói: "Chẳng qua mấy người muốn thoả mãn ham muốn ích kỷ và tính độc đoán của mình là thôi, ép tôi bỏ vợ bỏ con à, mơ cũng đừng hòng".

Gia chủ Lạc gia phẫn nộ nói, "Một nam thừa tự hai phòng đã tồn tại từ bao đời nay rồi, tới lượt mày lại trở thành cắm sừng anh hai mày, đúng là miệng chó không phun nổi ngà voi".

Lạc Dực Thừa trợn trắng mắt, "Ba, ba mới thấy ghê đó, ba nhổ một cái ngà voi ra cho tôi xem thử?".

Đối với ba mẹ, từ sau khi cảm thấy hết hy vọng về họ, Lạc Dực Thừa cũng tự do thả lỏng. Dù sao ngày nào ông ấy còn chưa lấy chị dâu thì ngày đó ông ấy còn mang tiếng bất hiếu thôi, thôi thì bất hiếu cho trót.

Gia chủ Lạc gia không ngờ con trai nói xiên nói xỏ tới mình, ông ấy vung tay lên và chỉ thẳng vào mặt Lạc Dực Thừa, "Mày...Thứ con bất hiếu".

Lạc Dực Thừa bày ra vẻ mặt hết sức ngán ngẩm, "Lời này mấy người đã nói rất nhiều lần rồi, có cái gì mới mẻ hơn không? Quý vị không thấy chán chứ lỗ tai tôi cũng sắp mọc kén đến nơi rồi đây".

"Mày...", Gia chủ Lạc gia thật sự muốn phun máu ngay tại chỗ này.

Từ nhỏ đến lớn, đứa con trai này không phải là kiểu vô tích sự. Lạc Dực Thừa cố ý che giấu tài năng của mình, không thoả thuận được lập tức bỏ nhà ra đi, nói tới chuyện không hài lòng lại độc mồm độc miệng làm tổn thương người khác, quả thực khiến ông lão tức chết.

Cả khuôn mặt gia chủ Lạc gia tràn ngập cơn giận, "Biết trước mày là thứ này, lúc sinh mày ra tao nên ném mày vào bồn cầu".

Lạc Dực Thừa nhún vai, "Bây giờ hối hận cũng đã quá muộn rồi, sau này nếu ông sinh thêm được đứa nữa thì đúng là có thể thử ném thẳng nó vào bồn cầu xem thế nào".

"Tiền đề chính là...hai vị có thể sinh tiếp được hay không", Lạc Dực Thừa nói thêm một câu.

Gia chủ Lạc gia thật sự không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, ông ấy e rằng bản thân sẽ tức giận sinh bệnh tim mất.

"Dòng thứ bất hiếu, tao thấy mấy năm qua nhốt mày trong cấm địa không thể khiến mày tỉnh ra mà còn u mê hơn nữa, vậy thì mày tiếp tục ngây ngốc ở đây đi".

Lạc Dực Thừa cười nhạo: "Ngày nào tôi còn chưa chấp nhận yêu cầu một nam thừa tự hai phòng của mấy người thì cũng không thể ra được, cần gì phải nói lời hoa mỹ như thế".

"Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao bản thân lại không biết xấu hổ như thế, bây giờ mới chợt nhận ra thì ra là được di truyền từ ba mẹ của tôi. Nhưng mà so với hai vị thì tôi còn kém hơn nhiều".

"Xem ra tôi còn phải tiếp tục nỗ lực luyện tập kỹ năng không biết xấu hổ này thêm mới được".

Ông lão họ Lạc bị chọc đi từ cơn giận này đến cơn giận khác, sao ông ấy có thể sinh ra một đứa con ngỗ nghịch như vậy chứ, "Mày...mày...".

Ông ấy còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thâm hốt hoảng của một người làm, "Phu nhân...phu nhân...phu nhân bị làm sao vậy?".

"Phu nhân ngất xỉu rồi, nhanh vào trong báo cho gia chủ biết!".

Lạc Dực Thừa vừa nghe đã biết, mẹ của ông ấy đi theo ba đến đây và đứng ở bên ngoài nghe lén, sau đó bị những lời ông ấy nói làm cho "tức đến chết ngất". Ông ấy nhìn sang ba mình đầy vẻ bỡn cột, nói: "Vợ ông lại ngất xỉu nữa rồi, nhanh đi dỗ dành bà ta đi, nếu không tối nay cho ông quỳ bàn tính đấy".

Gia chủ Lạc gia thật sự rất muốn tát đứa con khốn nạn này một bạt tai, "Bất hiếu, mày tiếp tục sám hối đi, nếu không cả đời này mày cứ sống ở cấm địa cho tao, đừng hòng bước chân ra ngoài".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net