CHƯƠNG 407

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SAU KHI CHIA TAY

TÔI Ở GIỚI GIẢI TRÍ BẠO HỒNG

Tác giả: Lam Bạch Cách Tử

Editor: Autumnnolove

Chương 407

Tất cả mọi người ở đây không ngờ Lâu Anh Hoa muốn lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình. Lúc này ai ai cũng cảm thấy Lâu Anh Hoa thật sự đã bị Lạc Ninh vu oan. Nghĩ cũng đúng thôi, một góa phụ bị người ta đồn đãi như thế thì còn gì là trong sạch nữa, sau này làm sao có thể đứng vững ở nhà họ Lạc, thà chết còn hơn. 

Tốc độ của Lâu Anh Hoa quá nhanh, lúc mọi người kịp thời nhận ra thì bà ta đã sắp đụng vào cột rồi. Lần này bà ta quyết định được ăn cả ngã về không, tất nhiên là bà ta sẽ không thật sự tự sát, nhưng vẫn cố ý đâm cho vỡ đầu chảy máu, trông có vẻ như bị thương rất nặng sắp chết đến nơi. Thế thì chẳng những có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân, mà còn có thể làm cho những người có mặt ở đây chán ghét Lạc Ninh, cảm thấy nó đang cậy thế hiếp người quá đáng. Dẫu sao bà ta cũng là người của gia tộc phong thủy cổ, còn Lạc Ninh chẳng qua chỉ là một đứa con hoang không được Lạc gia thừa nhận, xét về thân thế thì tất nhiên bà ta có ưu thế hơn. Và bà ta còn rất sành sỏi trong việc giả vờ sắp chết hay bị thương nghiêm trọng, nhưng thực tế chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. 

–Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad của Autumnnolove, nếu bản edit này xuất hiện ở bất cứ nơi nào khác thì có nghĩa là nó đang bị tự ý sao chép–

Trong lúc bà ta sắp va vào cây cột, cả người đột nhiên bị thứ gì đó quấn lấy, sau đó cuốn lên giữa không trung. Lâu Anh Hoa sửng sốt, ngay sau đó chạm phải một ánh mắt rắn lạnh lẽo, cả người cũng cảm thấy lạnh toát.

Thì ra bà ta đã bị Vua rắn cuốn lên để không thể đâm đầu vào cột tự sát. Lạc Ninh vừa thấy Lâu Anh Hoa đứng dậy, lập tức đoán được ý đồ của bà ta rồi, vì vậy cô lệnh cho Vua rắn ngăn cản bà ta. Cô sẽ không cho bà quả phụ giả được như ý nguyện. 

Lâu Nhiễm Nhiễm nhướng mày, “Ái chà chà, đây không phải là cảnh lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình hay được trình chiếu trên tivi sao?”.

“Mà còn có thể ăn miếng trả miếng”. 

Những thủ đoạn này thường xuyên được diễn trong các bộ phim truyền hình, nhất là phim cung đấu.

Sắc mặt gia chủ Lâu gia không thể nào tối hơn nữa, “Lâu Nhiễm Nhiễm, mày câm miệng cho tao”. 

Lâu Nhiễm Nhiễm liếc nhìn ông ta, “Không lẽ ba đang cảm thấy đau lòng cho bà góa phụ này?”.

“Mày!”, gia chủ Lâu gia tức giận ngã ngửa, “Nghiệt súc! Mày là thứ nghiệt súc!”.

Lúc này ông ta không thể làm gì được con ranh chết tiệt này. Sau khi trở về, ông ta nhất định phải tìm cách tống khứ nó vào cấm địa mới được, nó mà ra ngoài lại tiếp tục gây họa.

Lâu Nhiễm Nhiễm vừa nhìn thấy sắc mặt ông già, lập tức hiểu ra ông ta đang nghĩ chuyện gì. Cô híp mắt lại, xem ra tạm thời không thể trở về Lâu gia trong khoảng thời gian này rồi, nếu không sẽ gặp rắc rối.

Lôi Lệ Phi đã chướng mắt gia chủ Lâu gia này từ rất lâu rồi, thấy gia chủ Lâu gia tức giận, ông ấy bật cười khoái chí: “Lão Lâu này, ông cũng thiệt là tình, đôi co với một đứa con nít thì có gì hay”. 

“Chuyện của đàn bà con gái Lạc gia, ông là đàn ông lại thích xen vào làm gì, không phải thật sự…”, cuối cùng Lôi Lệ Phi không nói hết câu, mà chỉ nháy mắt với gia chủ Lâu gia. 

Gia chủ Lâu gia: “…”, tên khốn này không phải là con người.

Ông ta cười nhạt: “Lôi Lệ Phi, ông đứng có mà quá đáng. Nếu không phải tại ông thì làm sao đại hội giao lưu hôm nay ra nông nỗi này?”.

Nếu không phải tên khốn kiếp này cố tình dẫn Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm tới đây, cũng sẽ không phát sinh những chuyện trước mắt. 

Lạc gia cũng cảm thấy gia chủ Lâu gia nói rất đúng, mọi chuyện hôm nay đều là việc tốt của “gậy thọc cứt” Lôi Lệ Phi này.

Lôi Lệ Phi bày ra vẻ mặt vô tội, “Mắc mớ gì tới tôi chứ?”. Ông ấy lại cười và nói: “Không làm chuyện trái với lương tâm thì không cần phải sợ có quỷ theo sau, hay là mấy người đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm rồi, cho nên bây giờ mới lo lắng như vậy?”. 

“Ông!”. Gia chủ Lâu gia nghẹn ứ, hèn gì tên khốn kiếp này có thể ngồi cùng một thuyền với Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm, cái miệng độc địa chẳng khác gì nhau.

Trong lúc hai người đàn ông đang đấu võ mồm, cũng thu hút ánh mắt của những người có mặt. Cho nên đa phần đều không để ý Lạc Ninh lấy dụng cụ ra vẽ ngay một lá bùa tại chỗ, sau đó dùng nó để lau con dao găm nhiễm âm khí rồi bật lửa. Đến khi lá bùa bị cháy, mọi người mới nhìn qua đó. Đồng thời đặt ra câu hỏi, Lạc Ninh đang muốn làm gì?

Lâu Anh Hoa đang bị vua rắn quấn lấy và không có cách nào thoát ra, thấy vậy thì con ngươi khẽ co giật. Bà ta cảm thấy Lạc Ninh đang làm gì đó nhắm tới bà ta. Bà ta đang định lên tiếng để tìm cơ hội phản công, nhưng lại phát hiện không thể phát ra âm thanh, trong lòng bà ta nảy sinh một loại cảm giác hoảng sợ mà trước giờ chưa từng có. Cho đến khi bà ta bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của vua rắn, bà ta mới nhận ra là vua rắn đang giở trò. Bà ta ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi sự khống chế của vua rắn, nhưng càng vùng vẫy lại càng bị siết chặt hơn.

Lúc này Lạc Ninh đã đốt xong lá bùa rồi, cô chỉ về phía bà quả phụ giả, “Đi!”.

Lá bùa cháy rụi, tức khắc hóa thành một làn khói trắng và bay về phía khuôn mặt của Lâu Anh Hoa. Những người có mặt tròn mắt mà nhìn, chiêu thức của Lạc Ninh hình như là một bí thuật phong thủy thượng cổ (thời kỳ đầu của thời cổ đại) đã bị thất truyền từ lâu. 

Nhìn thấy điều này, Lâu Anh Hoa lắc đầu nguầy nguậy, bà ta muốn tránh thoát làn khói trắng kia, càng muốn phất nó bay đi. Tiếc là tay chân bà ta đều đang bị vua rắn khóa chặt không thể cử động. Lúc này bà ta vô cùng hối hận bởi vì lúc nãy đã quá bốc đồng, không đâm trúng cây cột, trái lại còn để Lạc Ninh tìm được cơ hội ra lệnh cho vua rắn khống chế tay chân của mình. 

Bà ta lắc đầu cũng không có tác dụng gì, làn khói trắng nhanh chóng bao trùm lên khuôn mặt bà ta. Sau đó tác dụng của lá bùa và âm khí trộn lẫn vào nhau, dần dần ăn mòn bí thuật che giấu trên mặt.

Chờ đến khi làn khói trắng tản ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâu Anh Hoa. Nhưng bà ta đang cúi đầu, không ai thấy rõ tướng mạo của bà ta.

Lâu Nhiễm Nhiễm nói: “Cúi đầu làm gì, không phải muốn tự chứng minh bản thân trong sạch hay sao? Nhanh ngẩng đầu lên để chứng minh đi nào!”. 

Tuy bí thuật trên mặt không phải là Lâu Anh Hoa tự mình làm, nhưng sau khi nó bị ăn mòn và biến mất, bà ta vẫn có thể cảm nhận được. Lúc này bà ta chỉ ước gì có thẻ ăn tươi nuốt sống máu thịt của Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm mà thôi, hai thứ tai họa này thật sự đáng chết!

Bây giờ làm sao bà ta dám ngẩng đầu lên, ở đây có tới vài người có tiếng là am hiểu về thuật xem tướng. Nhưng bà ta không ngẩng đầu, không có nghĩa là có thể thoát được lần này. Vua rắn đã có trí tuệ rồi, chẳng những có thể nghe hiểu tiếng người mà còn hết sức thông minh. Nó dùng đuôi siết một cái thật chặt, Lâu Anh Hoa cảm nhận được sự đau đớn và khó thở, bà ta vô thức ngẩng đầu rồi rên một tiếng. Nhờ đó mà mọi người mới nhìn rõ được tướng mạo hiện tại của bà ta.

Cho dù là người không giỏi xem tướng mạo, lúc này nhìn vào Lâu Anh Hoa cũng cảm nhận được khuôn mặt của bà ta không giống trước đây. Lúc trước bà ta trông hết sức dịu dàng, đường nét khuôn mặt mềm mại, mang lại cho người ta cảm giác tương đối dễ chịu. Nhưng vào lúc này, ai cũng cảm nhận được dịu dàng thay bằng sắc bén, rõ ràng là tướng mạo chân thật của Lâu Anh Hoa không phải là loại hiền lành rồi. 

Hai vị gia chủ am hiểu xem tướng và các vị trưởng lão vừa thấy thì trong lòng trầm xuống một nhịp, đúng là không phải xử nữ. Lôi Lệ Phi vẫn luôn để ý hai vị gia chủ này và các vị trưởng lão, thấy vẻ mặt của họ thì biết là Lạc Ninh đã thành công rồi. Vì vậy ông ấy thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên: 

“Ôi, đúng là hồng hạnh xuất tường* này". 

(*Hồng hạnh xuất tường: cụm này được trích từ bài thơ Du viên bất trị (Thăm vườn không gặp) của Diệp Thiệu Ông. "Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai*, một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài, ám chỉ người con gái đi ngoại tình.)

Một câu này đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn sang Lôi Lệ Phi. Lúc này Lôi Lệ Phi mới ngượng ngùng cười: "Xin lỗi, hình như tôi hơi lắm lời rồi, mọi người coi như tôi chưa nói gì nha". 

Mọi người ở đây: "...". Thứ không ra gì này, cho rằng ai cũng là kẻ ngốc sao. 

Bản thân gia chủ Lạc gia cũng biết xem tướng mạo, tuy ông ta không thành thạo như những người còn lại, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn ra được Lâu Anh Hoa không phải xử nữ. Sắc mặt ông ta vừa trầm vừa xám xịt, ông ta thật sự không ngờ con dâu cả lén lút cắm sừng con trai cả của mình. Còn bị biết bao nhiêu người nhìn thấu, hôm nay Lạc gia không còn mặt mũi gì cả. 

Phu nhân Lạc vừa thấy sắc mặt của chồng mình thì biết con dâu cả thật sự làm trò trên gương mặt rồi, đúng là không còn trinh trắng. Bà ta không ngờ đứa con dâu cả mà bà ta luôn luôn chú trọng và xem như con gái lại có thể "hồng hạnh xuất tường", cắm sừng con trai của mình. 

Cắm sừng con trai cả thì thôi đi, nếu nó thành đôi với con trai thứ của bà ta, vậy còn không phải là cắm sừng cả con trai thứ của bà ta hay sao? 

Quan trọng là còn bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người, sau này Lạc gia còn mặt mũi nào. Bà ta thật sự không thể tiếp thu sự thật trước mắt, lần này thật sự không thở nổi mà ngất đi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net