THẾ GIỚI THỰC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[TÌNH CẢM CỦA CHÚNG TA LÀ GÌ? HỪ! ĐÓ CHỈ LÀ MỘT GIẤC MƠ THÔI] Đã đến lúc phải rời khỏi giấc mơ ấy rồi...

Trong màn đêm ấy lại có một luồn sáng xuyên qua, bao trùm cô là một màu trắng rồi... dần dần mọi thứ xung quanh cũng hiện rõ. Căn phòng trước mặt cô đã thay đổi, nhìn qua một lượt rồi...một âm thanh tuy lạ mà quen vang lên...

_Ánh Hân... Trễ giờ phỏng vấn rồi con.

Lúc này nhìn màn hình laptop thì cô đã hiểu, thưa các bạn tối hôm qua cô đã thức cả đêm để đọc truyện "Lớp học mang tên 12A!" của tác giả Selina. Và đây là hậu quả, cô đã mơ một giấc mơ dài ....đang đứng trước nguy cơ trễ giờ đến buổi phỏng vấn đầu tiên.

_Chết rồi.... cho chừa cái tội thức khuya, dạ con xuống ngay....

Cô tất bật chạy ngay vào nhà vệ sinh, 15' sau.... Cô chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng, kết hợp cùng chiếc váy bút chì tôn lên vóc dáng thanh mảnh của cô. Mái tóc xoăn nhẹ được xõa tự nhiên, bồng bềnh, gương mặt điểm tô chút son thuần khiết, nhẹ nhàng. Trên tay cầm chiếc áo vest khoác, cầm tập hồ sơ phỏng vấn.... Cô chạy vội xuống nhà

_Thưa bố mẹ con đi

[Nguyễn Ánh Hân : 23 tuổi con gái duy nhất của tập đoàn thời trang VR.
#Xinh đẹp, tài năng
#Tinh nghịch, vui vẻ, hòa đồng, trái tim ấm áp
#Tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế
#Chăm ngôn "Chỉ dựa vào năng lực, không dựa vào quan hệ "]

_Con không ăn sáng sao?

[Bà Linh (Mẹ) : phu nhân tập đoàn VR
#Hiền lành, tốt bụng
#Hay đến các viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi ]

_Con trễ rồi...

_Để bố đưa con đi cùng... (mẹ)

[Ông Nguyễn (Bố) : chủ tịch tập đoàn VR
#Tài giỏi,có tiếng trong ngành
#Khắc khe, kiên định
#Thương con]

_Con là ko dám đi chung với bố đấy

Cô vừa láy xe đến công ty ,trông lúc vội vàng vì trễ giờ cô đã va phải một chàng trai...

_Tôi xin lỗi

Rồi cô nhanh chóng nhặt bảng vẽ rơi trên đất, một cơn gió thổi qua một mảnh giấy đc thổi bay về phía chàng trai ấy...

_Chỉ có một tờ giấy ,cô có cần đuổi theo vậy không? (anh)

_Đối với anh đó là một tờ giấy, còn đối với tôi nó cả gia tài của con người đấy.

Cô giơ tay lấy lại tờ giấy nhưng so với anh thì cô nhỏ bé hơn nhiều, anh ghé xát vào người cô...

_Vậy nó có quan trọng hơn cô không?

Cô giật lấy tờ giấy trên tay anh rồi....nhặt lấy túi của mình rời đi ,nhưng vẫn không quên tặng anh một câu.

_Đồ biến thái

Anh chỉ biết cười nhìn cô rời đi, có lẽ đây ko phải là lần cuối họ sẽ gặp nhau. Anh nhặt đc quyển sổ cô để rơi, định trả lại thì.....

_Này... Cô...

_Đồ biến thái

_"Đồ biến thái " (anh cười) sẽ gặp lại nhau sớm thôi.

----------------------------------------

VOTE CHO MÌNH NHA!

      Không biết là trở lại sao một thời gian dài ở ẩn ,sẽ lợi hại hay đại bại hơn xưa nữa đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net