Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được, anh đồng ý với em, bà xã, anh muốn."

Lúc này Ngải Tuyết mới chịu kéo chân ra, bày tỏ vẻ mặt thắng lợi thấy rõ.

*

Bên trong phòng làm việc, Kiệt đối mặt với đống tài liệu thỉnh thoảng cau mày. Ngải Tuyết cứ trân trân nhìn anh như vậy khiến anh nhíu mày sâu hơn, Ngải Tuyết muốn san bằng anh à.

Rốt cuộc nhìn anh cau có miết không nhịn được, cô chạy đến bên anh, nhẹ nhàng nâng mặt anh hôn ngọt ngào.

"Ông xã, nếu mệt chúng ta nghỉ ngơi nha?"

Kiệt trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Bà xã, ngày mai là sinh nhật của em, em muốn quà gì?"

"Sinh nhật của em hình như đâu phải tháng này." Ngải Tuyết kinh ngạc, đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu mới trả lời.

"Ngày mai là sinh nhật của em đó đồ ngốc." Kiệt hun hun mũi nhìn cô cưng chiều nói.

Bỗng anh lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngăn kéo ra.

"Là Quý Hằng tặng em."

Ngải Tuyết ngây ngốc cầm cái hộp, bên trên có viết dòng chữ sinh nhật vui vẻ, vừa mở ra là một quyển album.

"Bảo bối, mau mở ra xem thử." Kiệt cũng bị cuốn hút theo.

Mở cuốn album, hiện lên bốn người đứng kề bên nhau, lật từng tờ một, bên trong từng bức ảnh đều là khoảng khắc rất hạnh phúc.

"Không nghĩ tới, cậu còn giữ những cái này, nhìn qua cuốn album còn rất mới rất sạch, hẳn là rất quý trọng nó." Kiệt đưa mắt nhìn cô đầy thâm tình.

Ngải Tuyết không nói lời nào, lỗ mũi chua xót ê ẩm.

"Vậy anh tặng em quà gì?"

"Bí mật!" Kiệt nhướng mi, chỉ nói hai chữ gọn gàng xúc tích.

"Thôi đi, ở đó còn bí mật, nhưng em sẽ đợi quà của anh."

Sống đến hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên có một buổi sinh nhật chân chính dành cho mình, có phải rất đáng buồn không?

Ngày sinh nhật, Ngải Tuyết cố ý căn dặn không được quá phô trương cầu kì, cô chỉ hi vọng mọi người quay quần bên nhau ăn bữa cơm gia đình là vui rồi.

Ngải Tuyết đuổi người giúp việc ra khỏi phòng bếp, cô muốn tự tay làm thức ăn chiêu đãi mọi người.

Món ăn hơi đặc biệt, có món cay Tứ Xuyên, còn có bò bít tết nướng, với suy nghĩ của cô mà nói Trung – Tây kết hợp.

Kiệt, Kỳ Hạo, Tử Mặc, Lãnh Băng, Trương Thiên, Tử Hiên và Lương Đình nhìn bàn ăn toàn màu đỏ trông rất kinh khủng.

Ngải Tuyết đem món thịt bò lên, Trương Thiên luôn có cảm giác Ngải Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt rất gian tà.

Đâu cần quản nhiều làm gì, mặc kệ vùi đầu ăn hết dĩa thịt bò là được, woa, không nghĩ tới cô không chỉ có tài lái xe, mà cả tài nấu nướng rất ngon, đại ca nhặt được bảo bối thần kì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net