Chap 202: Đứa trẻ bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thôn không có thói quen ngày ba bữa, ai cũng bận công việc, điều kiện sống không mấy tốt, nhiều trẻ em thậm chí còn không được ăn sáng, mỗi ngày không được rửa mặt, mang theo cả ghèn mắt đi đến trường, Kinh Trập đã quen với việc ăn uống, để đảm bảo dinh dưỡng cho bọn trẻ, mỗi ngày đều dành thời gian để nấu nướng.

Ngũ cốc nguyên hạt, rau và trái cây được chế biến theo nhiều cách khác nhau để làm cho bọn trẻ ngon miệng.

Thiệu Đông và những người khác ăn sáng, trong lòng càng quyết tâm đi theo Mục Kinh Trập.

Thiệu Kỳ Hải từ nhỏ cũng chưa từng ăn sáng, sau khi ra ngoài mới quen, nhưng lúc ở một mình thì vẫn lười làm.

Ăn xong bát cháo còn nóng hổi, ​​nhìn các con ăn ngon lành, lòng hắn rưng rưng xúc động.

Thảo nào bọn trẻ trông cao lớn và khỏe mạnh hơn, tất cả đều là công sức của Mục Kinh Trập.

"Ăn no rồi thì ăn thêm chuối xong chúng ta đi."

Thiệu Nam gật đầu nhìn Mục Kinh Trập: "Vâng, mẹ vất vả rồi."

Nói xong, cậu nhìn tay Mục Kinh Trập thở dài: "Tay của phụ nữ con gái rất mềm mại, mẹ phải nấu cơm rửa bát mỗi ngày, tay cũng biến dạng đi không ít, chúng con phải đi học cũng không giúp được gì, haizz..."

Mục Kinh Trập khó hiểu nhìn tay mình, có phải càng ngày càng xấu rồi không? Không phải đã dưỡng rất nhiều sao? Nhớ hồi mới xuyên qua, bàn tay này thật thô ráp, sau một năm dưỡng kĩ càng mới tốt lên.

Mục Kinh Trập vừa định hỏi, lại nghe Thiệu Kỳ Hải nói: "Ta rửa, ta làm, từ nay về sau bát đũa sẽ do ta rửa."

Mục Kinh Trập không thể tiếp tục làm việc vất vả, nhưng cũng không thể để bọn trẻ rửa chén được.

Thấy Thiệu Kỳ Hải đồng ý rửa bát, Mục Kinh Trập nhướng mày nhìn Thiệu Nam, cũng không nói nữa.

Thiệu Nam không nhìn Mục Kinh Trập, lại thở dài nói: "Mẹ, mẹ không cần giặt chăn và quần áo đã thay của chúng con, bình thường mẹ đều bận rộn như vậy, có thời gian thì hãy nghỉ ngơi, đừng bắt chính mình bận rộn, cứ để cho chúng con đi học về tự giặt là được rồi."

"Ta giặt, ta giặt là được rồi, vừa lúc ta cũng không có việc gì bận, cứ để ta giặt cho." Thiệu Kỳ Hải lập tức khéo léo trả lời.

"Vậy thì cảm ơn." Thiệu Nam cười với Thiệu Kỳ Hải.

"Không vất vả, không vất vả, đó là việc ta nên làm."

Mục Kinh Trập nhìn bộ dáng hồ ly ranh mãnh của Thiệu Nam, lại nhìn sang bộ dáng của Thiệu Thất Hải, buồn cười xoay người ra chỗ khác.

Mấy đứa nhỏ tức giận, vậy thì cứ để chúng xả giận một chút, hơn nữa bọn chúng nói không có sai, Thiệu Kỳ Hải phải làm việc, với tư cách là một người cha, đây là việc hắn phải làm.

Ngay cả khi mấy đứa trẻ không nói thì cô cũng sẽ nói, nhưng bây giờ thì không cần cô phải lên tiếng nữa rồi.

Mục Kinh Trập đưa mấy đứa trẻ đi học, Thiệu Kỳ Hải thấy cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, đang định chạy nhanh đi rửa chén xong nói vài câu, nhưng chén còn chưa rửa, mấy người thợ làm việc đã đến.

Bọn họ vừa đến đã nhìn vào trong nhà, nhìn Thiệu Kỳ Hải một cách cẩn thận, còn nhìn xuống bóng của Thiệu Kỳ Hải, xác định rằng hắn thực sự là con người.

Thiệu Kỳ Hải, người đã chết được một năm, đột nhiên quay trở lại đã trở thành tin tức chấn động ở thôn Đại Đông, vào đêm hôm qua người người nhà nhà đều bàn tán về hắn, còn có cả một màn náo loạn của Triệu Lan và anh cả Thiệu.

Dưới sự chứng kiến ​​​​của những cô gái, Thiệu Kỳ Hải mang theo một giỏ chăn, ga trải giường và quần áo, bỏ lại một câu 'tôi đi giặt đồ', sau đó chạy vụt ra ngoài.

Năm bộ quần áo của trẻ em, cộng với ga trải giường và chăn bông, chất đầy một cái giỏ lớn, ngay lập tức mọi người đã có chủ đề mới để bàn tán.

"Kinh Trập, tôi không ngờ anh ấy lại biết giặt quần áo, như vậy cũng tốt. Lão nhà tôi ngay cả một cái áo cũng chưa giặt qua, còn nói giặt giũ nấu cơm không phải là việc của đàn ông."

Có người cũng tò mò kế hoạch trong tương lai của Mục Kinh Trập: "Kinh Trập, em có dự định gì không?"

Mọi người đều đã từng nhìn thấy Quý Bất Vọng, bạch mã hoàng tử Quý Bất Vọng đã làm lay động trái tim của phụ nữ trong thôn, từ già đến trẻ, bọn họ đều cảm thấy rằng Mục Kinh Trập mà không gả cho Quý Bất Vọng là quá lãng phí.

Mặc dù ngoại hình của Thiệu Kỳ Hải không thua kém Quý Bất Vọng, nhưng cả hai không phải là cùng một thế giới, hơn nữa, Thiệu Kỳ Hải là người trong thôn, mọi người nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, hơn nữa hắn còn là cha của năm đứa trẻ, cho nên không cần chọn lọc gì cả, Quý Bất Vọng vẫn là tốt hơn.

Mỗi người một ý, tất cả bọn họ đều thay Mục Kinh Trập mà phiền não.

Mục Kinh Trập lắc đầu: "Trước tiên cứ quan sát đã."

Một chị gái lanh mồm lanh miệng nghe xong liền gấp gáp: "Cái này có gì để xem xét? Thiệu Kỳ Hải đã trở lại, bọn trẻ Thiệu Đông đã có người chăm sóc, nếu mà là chị, chị đã tự đóng gói bản thân gả cho cậu Quý kia rồi."

Vì là cậu của Đường Mặc Linh nên mọi người trong thôn đều gọi Quý Bất Vọng là cậu Quý.

Mục Kinh Trập cười, những người khác cũng nhao nhao nói với cô: "Tôi nghĩ là cô nên gả cho người ta đi."

Bọn họ đang nói đùa, Mục Kinh Trập nhìn ra ngoài cửa và gãi mặt, Quý Bất Vọng... Đúng rồi, Quý Bất Vọng, chắc hẳn cũng nên nói cho anh ấy nghe về sự trở lại của Thiệu Kỳ Hải?

Mọi người nhìn vẻ mặt của Mục Kinh Trập, lần lượt vứt đi lời nói đùa của mình: "Cứ để Kinh Trập suy nghĩ đi, Thiệu Kỳ Hải đã trở lại, Kinh Trập cũng không còn là góa phụ."

"Đúng vậy, lời vừa rồi cũng không ổn lắm, nếu như bọn trẻ Thiệu Đông nghe được, nhất định sẽ không vui."

Nhắc đến đám người Thiệu Đông, mọi người cuối cùng mới tỉnh táo không ít, bắt đầu đi làm việc.

Thiệu Đông và những người khác vừa bị nhắc đến, đã bắt đầu một ngày mới trong khuôn viên trường, còn chưa đến trường học, bọn chúng đã gặp một vài người trong thôn và bạn học, hết người này đến người khác quan tâm hỏi han bọn chúng.

Sau khi đến trường, cả giáo viên và bạn học đều nhìn chúng với ánh mắt quan tâm và phức tạp.

Giữa sự lo lắng của mọi người, Thiệu Đông và những người khác lặng lẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch đã thảo luận tối qua, bước đầu tiên là giả vờ không nghiêm túc trong lớp học.

Đúng vậy, giả vờ, mặc dù vẫn vểnh tai lên nghe những gì giáo viên giảng trên bảng, không từ bỏ việc học tập tiếp thu tri thức, dù sao đây cũng là cần thiết, nhưng sắc mặt đã thay đổi, không còn chủ động trả lời câu trả lời của giáo viên nữa, không chú ý đến giáo viên, ngồi học cũng xiên vẹo.

Dù nhìn thế nào cũng sẽ nhìn ra bộ dáng của học sinh không tập trung nghe giảng, giáo viên thấy tâm trạng của bọn trẻ không tốt lắm, liền gọi bọn chúng đứng lên trả lời câu hỏi, mà bọn chúng lại cố tình nói không biết đáp án.

Bọn trẻ chỉ muốn cứ xử như những học sinh kém, kết quả là làm các giáo viên và bạn học bị sốc toàn tập.

Những vấn đề này bọn chúng không biết? Mặt trời mọc ở đằng tây sao?

Cô giáo nhịn không được liếc ra ngoài cửa sổ xác nhận mặt trời còn mọc ở đằng đông không, sau đó hỏi bọn trẻ có phải tâm trạng không được tốt không?

Sau hai tiết học, các giáo viên dạy năm đứa trẻ đều phát hiện ra vấn đề, trong lúc nghỉ giải lao giữa hai tiết học, ngay cả hiệu trưởng cũng xuống hỏi thăm tình hình của bọn trẻ, còn nói muốn tìm Mục Kinh Trập hỏi một chút.

Mấy đứa bé: "..."

Làm một đứa trẻ bình thường sao lại khó như vậy? Bọn chúng giải thích với giáo viên rằng đừng đến Mục Kinh Trập, nếu sau này bọn chúng có bất kỳ vấn đề gì, hãy đến tìm Thiệu Kỳ Hải.

Loại chuyện phiền phức như thế này, nhất định phải tìm đến Thiệu Kỳ Hải rồi, làm sao chúng có thể làm phiền mẹ mình.

Nửa ngày trôi qua, buổi trưa bọn trẻ trở về ăn cơm, không có thành công, ngược lại nhận được không ít lời quan tâm.

Khi về đến nhà, nhìn thấy quần áo đang phơi trong sân, biết rằng Thiệu Kỳ Hải đã giặt chúng, năm đứa trẻ cuối cùng cũng vui vẻ hơn một chút.

Lúc ăn cơm, Thiệu Bắc, người thường ăn một cách cẩn thận, yêu thích sự sạch sẽ nhất, nhìn sang phía Thiệu Kỳ Hải, mắt đảo một vòng, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra lúc uống canh, cô bé 'a' một tiếng, chén canh đã đổ lên quần áo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net