Chap 209: Quà sinh nhật tuyệt nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Bắc và các anh em trai chạy vào phòng, vài phút sau, Thiệu Kỳ Dương bảo Mục Kinh Trập ra ngoài sân, nhìn thấy năm đứa nhỏ lao ra khỏi phòng xếp thành hàng mặc bộ đồ ngủ búp bê mà Thiệu Kỳ Hải chưa từng thấy bao giờ.

Khi Thiệu Kỳ Dương nhấn công tắc máy ghi âm, năm đứa trẻ bắt đầu hát và nhảy: "Chúc mừng sinh nhật mẹ..."

Giai điệu vui tươi và đơn giản, các động tác nhảy cũng không phức tạp, mà vẫn có sự thay đổi đội hình, năm đứa nhỏ nhảy bên này qua bên khác, thật dễ thương.

Mục Kinh Trập bị sự đáng yêu tấn công, suýt chút nữa rơi nước mắt, đây là sinh nhật đầu tiên trong hai đời của cô, làm náo nhiệt như vậy, như thể đang bù đắp cho hàng chục sinh nhật bị bỏ lỡ cùng một lúc.

Trong số năm đứa trẻ, Thiệu Bắc đương nhiên là người nhảy giỏi nhất và cởi mở nhất, cô bé đứng giữa trung tâm, dễ thương muốn nổ tung, người nhảy giỏi thứ hai là Thiệu Nam, là một sự sao chép hoàn hảo từ Thiệu Bắc, ngay cả nụ cười cũng giống nhau như đúc, mà Thiệu Trung tay với chân đều ngắn tũn, cậu bé đại khái sẽ phụ trách dễ thương.

Thiệu Tây và Thiệu Đông nhảy nghiêm túc nhất, Thiệu Tây còn tạm ổn, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rất dùng sức, hoặc nên nói là từng nét mặt của cậu còn mạnh mẽ hơn cả chuyển động của cơ thể.

Thiệu Đông là người vụng về nhất trong số bọn trẻ, cậu bình thường là người điềm tĩnh nhất, cảm thấy bản thân học gì cũng rất nhanh, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra những thiếu sót trong cuộc đời mình chính là ca hát và nhảy múa.

Động tác gộp lại một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy vụng về và buồn cười, đặc biệt là sau khi mặc bộ đồ ngủ búp bê thì hoàn toàn trở nên hơi ngốc nghếch.

Cuối cùng khi điệu nhảy kết thúc, vẻ mặt nhẹ nhõm của Thiệu Đông từ từ xuất hiện.

Sau khi nhảy xong, Thiệu Bắc tung tăng đến chỗ Mục Kinh Trập: "Mẹ thấy thế nào? Mẹ có thích không? Mẹ có ngạc nhiên không?"

Thiệu Nam ở bên cạnh bất đắc dĩ: "Có vậy mà cũng hỏi." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ánh mắt lại lóe sáng nhìn chằm chằm vào Mục Kinh Trập, đợi để nhận lời khen từ mẹ.

"Đương nhiên là thích, thích vô cùng, ta còn không biết các con âm thầm chuẩn bị từ lúc nào."

Thiệu Bắc giơ tay: "Chuyện bắt đầu từ trước, mẹ, đây là ý tưởng của con, con đã nói sẽ nhảy cho mẹ xem, vũ đạo là do con tự biên đạo, dạy cho các anh trai và em trai, nhưng bọn họ đều ngu ngốc, đặc biệt là anh cả"

Thiệu Đông : "..."

Cậu sờ sờ mũi: "Đây là lần đầu tiên con hát và nhảy."

"Không, Tiểu Đông nhảy rất tốt, rất tốt, rất đáng yêu."

"Mẹ, mẹ cũng khen con đi, nhạc là do con viết đó. "Thiệu Trung gấp gáp.

"Được, được, Tiểu Trung là giỏi nhất, ngoan nhất."

Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Nam và Thiệu Tây: "Chắc hẳn hai con cũng đã nghĩ ra ý tưởng này phải không? Để ta đoán xem, có phải ý tưởng của Tiểu Tây là học nhiều ngoại ngữ? Nếu ta đoán không sai thì vừa rồi có đến sáu bản chúc mừng sinh nhật đúng không nào?

Thiệu Tây ưỡn ngực hừ một tiếng, nói: "Đúng thế. "

Cậu không muốn tự khen mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười hí hí nói: "Chúng con cố ý học nhiều phiên bản chúc mừng sinh nhật mẹ, cuối cùng kết hợp thành một bài hát để chúc mừng sinh nhật mẹ."

"Quá sáng tạo!" Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Nam: "Bây giờ xem ra quần áo là ý tưởng của con, lúc trước ta còn đang tự hỏi tại sao con lại muốn kiểu áo ngủ như vậy."

Lấy cảm hứng từ quần áo gia đình, Mục Kinh Trập chợt nhớ đến áo ngủ búp bê ở hiện đại là thứ dễ thương nhất cho trẻ em mặc, Mục Kinh Trập rất hào hứng, vì vậy cô đã vẽ chúng ra, sau khi nhìn thấy chúng, Thiệu Nam nói rằng cậu muốn mặc chúng và nhờ Mục Kinh Trập làm cho bọn cậu.

Mục Kinh Trập tận dụng thời gian ban đêm để may đồ ngủ búp bê cho bọn trẻ, nghĩ rằng khi bọn trẻ còn nhỏ, phải để chúng mặc để thể hiện hết sự đáng yêu của chúng.

Sau khi Mục Kinh Trập làm xong tất cả, nóng lòng muốn bọn trẻ mặc nó vào, còn chuẩn bị máy ảnh để chụp ảnh, nhưng sau khi bọn trẻ nhận được nó, cũng không mặc vào, luôn tìm đủ mọi lí do để trốn tránh.

Mục Kinh Trập vẫn rất thất vọng, nghĩ rằng bọn trẻ không thích nó, nhưng cuối cùng cô lại được thấy một màn này.

"Mẹ rất thích?" Thiệu Nam hỏi một câu, nhưng giọng điệu lại là khẳng định, Thiệu Nam biết Mục Kinh Trập không thể cưỡng lại sự đáng yêu, cho nên có thể mạnh dạn khẳng định là cô rất thích nó.

"Ta thích, đương nhiên là thích."

Mục Kinh Trập thích thú ôm lần lượt từng đứa trẻ, phấn khích đến mức không nhìn thấy người trong thôn đang đứng hóng hớt ngoài cửa.

Người trong thôn nghe thấy động tĩnh cũng tò mò kéo đến xem, sau khi nhìn thấy món quà lớn mà mấy đứa trẻ chuẩn bị cho Mục Kinh Trập, đều cảm động vì sự đáng yêu của chúng, sau đó lại nhìn con của mình, bất kể là lớn hay nhỏ cũng thấy không vừa mắt nữa.

Vào ngày này, rất nhiều đứa trẻ trong thôn gặp bất hạnh, vô cớ bị mắng mỏ là vô lương tâm và bất hiếu, mà đây chỉ là đợt đầu tiên, bởi vì năm đứa nhỏ không chỉ chuẩn bị mỗi hát nhảy.

Sau khi nhảy, năm đứa nhỏ giống như làm ảo thuật, lôi từ đâu ra các món quà, lần lượt trao quà sinh nhật mà chúng đã chuẩn bị, ngay cả Thiệu Kỳ Dương cũng do dự một lúc, cuối cùng vẫn tặng chiếc dây chuyền mà anh ấy đã chuẩn bị từ lâu.

Vốn dĩ thấy Thiệu Kỳ Hải trở lại, Thiệu Kỳ Dương cảm thấy mình nên từ bỏ suy nghĩ của bản thân, nhưng cuối cùng anh vẫn không muốn từ bỏ.

Đây có lẽ là lần cuối cùng anh ấy tặng quà với tâm thế như vậy, nên hãy cứ tặng như lần cuối cùng anh ấy dũng cảm.

Quà của Thiệu Kỳ Dương không quá nổi bật trong những món quà của năm đứa nhỏ, Mục Kinh Trập cũng không biết đó là dây chuyền nên chỉ nói cảm ơn, sau khi cảm ơn xong liền bị mấy đứa nhỏ kéo đi đeo vào.

Thiệu Kỳ Hải: "..."

Bọn nhỏ đều tặng quà, ngay cả Thiệu Kỳ Dương cũng có, mỗi người mỗi thứ khác nhau, mà hắn không có chuẩn bị chút nào, cái gì cũng không tặng.

Ngay lúc này, Thiệu Kỳ Hải cảm thấy xấu hổ.

Sự phấn khích đã kết thúc, món quà sinh nhật bất ngờ cũng đã tặng, bọn trẻ miễn cưỡng đi thay quần áo, Thiệu Kỳ Hải đuổi theo chúng, lơ đãng khen chúng thật tuyệt vời.

Bài hát mừng sinh nhật thực sự rất tuyệt vời, ngoại trừ câu đầu tiên ngoài ý muốn nghe hiểu được, mấy câu sau một chút cũng nghe không hiểu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Thiệu Kỳ Hải tự hào về các con của mình: "Quá lợi hại!"

Trong lòng hắn đang nghĩ đến việc mình sẽ bù đắp quà sinh nhật như thế nào, không phát hiện năm đứa bé vừa sững người trong giây lát.

Năm đứa trẻ ngoan ngoãn đến trường, trên đường đi nghĩ đến lời khen ngợi của Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Tây thở dài: "Lại vô tình thể hiện bản thân rồi."

Thiệu Đông lắc đầu: "Thì... thì cứ thể hiện ra đã, chờ cho qua sinh nhật của mẹ, bây giờ ưu tiên làm mẹ vui vẻ trước. "

"Đúng phải. "

Thiệu Kỳ Hải thấy bọn trẻ đến trường, muốn nói vài câu với Mục Kinh Trập, nhưng trong nhà đã có người tới, Mục Kinh Trập bị mọi người vây quanh, không có chỗ trống nào cho hắn chen vào.

Các cô gái đến làm việc đều biết rằng hôm nay là sinh nhật của Kinh Trập, sau khi đến đều tặng quà cho cô.

Nào là lót giày tự làm, nào là giày vải tự làm, nói là đi trong nhà là mềm nhất, thoải mái nhất, có người tặng khăn tay thêu hai chữ 'Kinh Trập', có người cho trứng gà luộc, bảo là vào ngày sinh nhật vẫn nên ăn trứng luộc.

Chúng không phải là những món quà lớn, nhưng tất cả đều là tấm lòng của mỗi người, Mục Kinh Trập rất cảm động.

Bởi vì bọn trẻ gây tiếng động, mọi người trong thôn đều biết hôm nay là ngày sinh nhật của Mục Kinh Trập, Lý Chiêu Đệ vốn dĩ đã chuẩn bị mì và trứng, nhưng sau khi nghe mọi người nói, biết con gái mình đã ăn rồi, suy nghĩ một chút, quyết định không bưng đến cho Mục Kinh Trập nữa, giữ lại cẩn thận ăn hết trong một lần ăn, miệng vừa lẩm bẩm 'Kinh Trập sống lâu trăm tuổi'.

Ăn xong không bao lâu, Mục Kinh Trập đã tới, cầm bát của bà đi rửa, còn nói hôm nay Lý Chiêu Đệ không được vất vả rửa bát, nên nghỉ ngơi thật tốt.

"Hôm nay là sinh nhật của con, con cũng không được rửa." Lý Chiêu Đệ cũng đau lòng cho Mục Kinh Trập.

Cuối cùng, Mục Đằng không nói một lời đi rửa chén: "Hai người không cần rửa, tôi sẽ rửa."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net