Chap 216: Ảnh hậu nhỏ nhất lịch sử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bữa ăn, Mục Kinh Trập hơi lơ đãng không vui nổi, đám Thiệu Đông còn tưởng rằng đã dọa đến Mục Kinh Trập, cho nên biến thành những áo bông nhỏ, ân cần hỏi han từng thứ, hỏi làm sao để trở thành đứa con ngoan ngoãn nghe lời của mẹ.

Thiệu Kỳ Hải nhìn bọn trẻ như hai con người khác nhau với lúc buổi trưa, còn tưởng rằng Thiệu Đông và những người khác bởi vì khó chịu với hắn nên muốn chỉnh hắn một trận, nhưng hắn lại không biết đám trẻ Thiệu Đông nhìn thấy Mục Kinh Trập ủ rũ không có tinh thần, âm thầm hạ quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh.

Giống như những gì Thiệu Tây đã nói trước đây, đôi khi ta không thể ngăn cản được sự xuất sắc, Ông Trời giống như đang đứng đối nghịch với bọn chúng, Thiệu Kỳ Hải vừa thở dài nhẹ nhõm được một ngày, bọn trẻ đang muốn tiếp tục áp dụng kế sách nghịch ngợm như lúc đầu thì một tin tức tốt lại truyền đến, sự chói lóa không thể che dấu mãi được nữa.

Đầu tiên, cuốn sách của Thiệu Tây sẽ được phát hành vào năm sau, một số bản mẫu được gửi đến Thiệu Tây, giáo viên và hiệu trưởng của trường đã biết chuyện này từ lâu, sau khi nhận được sách, bọn họ đã khởi xướng một hoạt động cho toàn trường học cùng nhau.

Mọi người trong thôn đều biết Thiệu Tây không chỉ được đăng báo tạp chí mà còn sắp xuất bản sách, rất có lợi hại, ai cũng khen ngợi.

Mặt khác, chương trình mà Thiệu Nam tham gia vẫn tiếp tục phát sóng, hơn nữa nó còn được phát sóng đến giai đoạn cậu bắt đầu thể hiện tài năng của mình, cái tên Thiệu Nam đã được rất nhiều người biết đến, hiệu trưởng rất coi trọng tiết mục này. Bữa tối ông ấy vừa xem chương trình xong, buổi sáng thậm chí còn chuyển tv đến trường, phát lại chương trình để các giáo viên và học sinh tập trung lại xem, có thể học tập thêm chút ít.

Còn để Thiệu Nam đứng lên chia sẻ những kinh nghiệm tâm đắc và hiểu biết sâu rộng của mình, người trong thôn thấy Thiệu Nam biết nhiều, chuyện gì cũng sẽ đến hỏi cậu, đôi khi chỉ là thuận miệng, nhưng đôi khi lại là nghiêm túc, đặc biệt là các vấn đề về pháp luật.

Câu trả lời của Thiệu Nam thực sự đã giúp một người trong thôn lấy lại được tiền lương, vốn dĩ ông chủ bắt nạt hắn là người mù chữ không biết gì, còn muốn khất nợ tiền lương của hắn, cuối cùng bởi vì có Thiệu Nam nên không dám.

Người đó cố ý đưa một món đồ đến thay lời cảm ơn, mọi người trong thôn đều nói Thiệu Nam rất có tương lai.

Thiệu Tây và Thiệu Nam rất vui và tự hào, nhưng đồng thời cũng phiền muốn chết, may là vẫn còn một tin tức tốt khác truyền đến.

Tin tức nội bộ đến từ đạo diễn Lục rằng bộ phim của Thiệu Bắc có khả năng rất lớn sẽ có giật giải trong Liên Hoan Phim và Thiệu Bắc cũng có khả năng sẽ trở thành ảnh hậu nhỏ tuổi nhất trong lịch sử nước nhà, mặc dù ở nước ngoài không có giải, nhưng bởi vì số tuổi của Thiệu Bắc, nhất định sẽ đưa đến một làn sóng dư luận.

Cái tên Thiệu Bắc ngay lập tức trở thành tiêu điểm chú ý trong vòng, vốn dĩ đã đủ làm cho người ta kinh ngạc, không ngờ Thiệu Trung còn khiến người ta khiếp sợ hơn.

Thiệu Trung cũng trở nên nổi tiếng, sức nóng bắt đầu từ nước ngoài đổ vào, mặc dù bộ phim không giành được bất kỳ giải thưởng nào, nhưng âm nhạc của cậu bé được đánh giá rất cao, được gọi là thứ âm nhạc khiến người ta rung động nhất.

Một đạo diễn nổi tiếng thế giới và một nhạc sĩ nổi tiếng thế giới đã công khai ca ngợi âm nhạc của Thiệu Trung, bọn họ nói rằng chính mình cũng vừa khóc vừa cười, đã nhiều năm rồi bọn họ chưa gặp phải thứ âm nhạc gây chấn động như vậy, cho nên rất muốn giao lưu và hợp tác với cậu bé, sau đó ngoài ý muốn biết được tuổi thật của Thiệu Trung.

Thiệu Trung năm nay mới bốn tuổi, mà lúc sáng tác ra nó mới được ba tuổi, đây là cái khái niệm gì?

Đạo diễn Lục che giấu tuổi của Thiệu Trung, cuối cùng đã gây sốc cho nhạc sĩ và đạo diễn kia một cách bất ngờ, điều này khiến Thiệu Trung càng trở nên nổi tiếng ở nước ngoài.

Thiệu Bắc và Thiệu Trung bất ngờ trở nên nổi tiếng, đặc biệt khi biết cậu bé là em trai của Thiệu Bắc, mọi người đổ xô đưa tin.

Mặc dù không giành được giải thưởng nhưng Thiệu Bắc và Thiệu Trung đã dành được hết mọi ánh nhìn và sự chú ý của mọi người.

Các phương tiện truyền thông trong nước vội vã đưa tin về cơn bão lớn do Thiệu Trung gây ra ở nước ngoài, đến lúc tin tức được truyền về, đó là thời điểm Thiệu Bắc và Thiệu Trung tham dự lễ trao giải.

Chiếc váy mà Mục Kinh Trập làm cuối cùng cũng phát huy được tác dụng, cả gia đình đều chỉnh tề đến lễ trao giải như đã thống nhất từ ​​trước.

Thiệu Kỳ Hải ngoài ý muốn trở lại, cũng mặt dày đi theo cùng, sau đó hắn được chứng kiến sự tài năng của Thiệu Bắc và Thiệu Trung.

Thiệu Bắc thực sự đã giành được giải thưởng và trở thành ảnh hậu nhỏ tuổi nhất, khi cô bé đứng trên bục nhận giải, ngay cả người dẫn chương trình cũng ngồi xổm xuống để phỏng vấn cô bé, toàn bộ khán đài đều vỗ tay và tự hào về Thiệu Bắc.

Nhưng trong mắt Thiệu Bắc chỉ có mỗi Mục Kinh Trập, cô bé luôn nhìn về phía mẹ. Khi người dẫn chương trình hỏi tại sao cô bé tuổi nhỏ như vậy lại có thể diễn vai một người khiếm thính một cách hoàn hảo vậy, Thiệu Bắc đã nghiêm túc trả lời.

"Là do con từng suýt bị bỏng tai. May mắn thay, mẹ con đã phát hiện kịp thời và đưa con đến bệnh viện ngay trong đêm, con mới có thể thoát nạn, nhưng con mãi mãi không thể quên được sự hốt hoảng của mẹ ngay lúc đó."

Thiệu Bắc nói như thể cô bé không phải là người bỏ qua và phớt lờ Mục Kinh Trập năm đó, Mục Kinh Trập nghe xong cũng bật cười, mà Thiệu Bắc lại nhân cơ hội này bày tỏ tình cảm của mình: "Mẹ, con yêu mẹ!"

Mục Kinh Trập không có gì làm, cô khua tay múa chân làm đủ loại cử chỉ trái tim hướng lên phía sân khấu, giữa tiếng cười của mọi người, Thiệu Bắc nhận cúp từ người dẫn chương trình, sau đó làm một loạt trái tim, trả lại cho Mục Kinh Trập.

Ai có thể chịu được một Thiệu Bắc dễ thương như vậy, mọi người có mặt đều cười như nhặt được vàng, Mục Kinh Trập kích động đến muốn nhảy dựng lên, ở bên dưới điên cuồng hét lên: "Tiểu Bắc, mẹ cũng yêu con!"

Cuối cùng là lúc Thiệu Bắc phát biểu cảm nghĩ: "Nhờ có mẹ mà con mới có được ngày hôm nay, con hy vọng cả đời sau có thể mãi mãi ở bên mẹ."

Thiệu Bắc vẫn chưa hiểu thế nào là tạo đà, chỉ dùng những lời lẽ chân thật nhất để nói ra tình cảm của mình.

Sau khi bước xuống sân khấu, Thiệu Bắc mang theo từng bước chân nhỏ nhắn lao vào vòng tay của Mục Kinh Trập, trao cúp cho Mục Kinh Trập, cảnh tượng này được cánh truyền thông điên cuồng chụp lại.

Sau ảnh nhỏ tuổi nhất, Thiệu Trung cũng lên sân khấu, nhưng bởi vì còn quá nhỏ, đạo diễn Lục phải dẫn cậu bé lên.

Người dẫn chương trình lại ngồi xổm xuống khen chị em cậu rất lợi hại, Thiệu Trung xấu hổ nói: "Tất cả là vì mẹ rất tốt, nếu không con cũng không biết, là mẹ cho con đi học."

"Xem ra hai bạn nhỏ Thiệu Bắc và Thiệu Trung rất yêu mẹ của mình." Người dẫn chương trình khen một câu, nhưng đó chỉ là ngẫu nhiên, cuộc phỏng vấn vẫn tiếp tục, mà Thiệu Trung ngoài ý muốn đột nhiên gật đầu và trả lời: "Đúng vậy, đúng vậy, mẹ là người mạnh mẽ và xinh đẹp nhất, con yêu mẹ nhất."

Thiệu Trung nhút nhát nói đến Mục Kinh Trập thì không ngại mở miệng, cúi người nói vào micro: "Người tốt nhất trên đời này chính là mẹ, nếu không có mẹ có lẽ con cũng không thể nói chuyện được, con yêu mẹ!"

Sau đó, lại làm hình trái tim điên cuồng, cái miệng nhỏ còn cong lên chụt một cái, tay chân ngắn tủn cũng không ngăn được sự đáng yêu.

Người dẫn chương trình nở nụ cười bất lực, trẻ con lên sân khấu rất dễ mất kiểm soát, anh ta đã chuẩn bị rất nhiều nhưng không ngờ hai đứa trẻ không chạy lung tung, không nói bậy mà chỉ mất kiểm soát bộc lộ tình cảm liên tục với mẹ.

Sau khi Thiệu Trung kết thúc lời thổ lộ điên cuồng của mình, mới xấu hổ vùi đầu vào lồng ngực của đạo diễn Lục, nhỏ giọng nói muốn đi xuống.

Đạo diễn Lục cười cười, cùng người dẫn chương trình nói đùa: "Đứa nhỏ này đang muốn đi xuống, tôi nghi rằng nó chỉ muốn lên đây khoe mẹ, sau đó nói với mẹ rằng nó yêu mẹ mà thôi."

Đạo diễn Lục chỉ muốn chọc ghẹo một chút, không nghĩ đến Thiệu Trung trong vòng tay ông lại thành thật gật đầu, người dẫn chương trình và đạo diễn Lục cũng không còn cách nào, nhún vai biểu thị rằng đã cố hết sức cứu vãn tình hình, nhưng hiện tại cũng không thể làm gì.

Mục Kinh Trập gần như bị tan chảy bởi sự dễ thương của Thiệu Trung, sau khi cậu bé đi xuống đã nhào thẳng vào vòng tay của Mục Kinh Trập, đồng thời trao cho Mục Kinh Trập chiếc cúp chỉ có thể nâng bằng cả hai tay.

Mục Kinh Trập bế cậu bé lên, bên trái là Thiệu Bắc, bên phải là Thiệu Trung, bên cạnh còn có Thiệu Đông, Thiệu Tây, Thiệu Nam, giống như một kẻ thắng cuộc trong cuộc sống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net