Chap 226: Đặt may riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không cần Mục Kinh Trập phải hành động, Lý Chiêu Đệ đã lo liệu đâu ra đó, toàn bộ băng vệ sinh đều được phân phát hết: "Vẫn còn mấy chục cái, nhưng ta đã đưa cho Mạch Miểu."

"Mạch Miểu?"

"Mẹ nó chết rồi, giờ đang sống cùng cha." Lý Chiêu Đệ thở dài: "Nó không có mẹ, cha cũng là một người không thèm đoái hoài, có thể không biết về chuyện của nữ giới hoặc ngại nói với con gái. Ta thấy trên quần của nó dính một ít máu, biết là nó đang đến, cho nên đã đưa cho nó và dạy cách sử dụng, giải thích cho nó mỗi tháng sẽ có."

"Ừm, con sẽ đưa thêm một ít cho em ấy." Mục Kinh Trập gật đầu.

Mạch Miểu biết Mục Kinh Trập mang băng vệ sinh về, nhìn thấy Mục Kinh Trập đi tới, trong lòng có chút ngại ngùng nhưng vẫn nhiệt tình kéo ghế cho cô ngồi.

"Bụng có đau không? Lúc 'bà dì' đến nhất định sẽ rất đau bụng, nhớ kỹ phải uống nhiều nước ấm vào, nếu có đường nâu thì pha uống, trứng gà nấu đường nâu cũng được, nhưng không được uống đồ lạnh, cũng không được làm việc nặng, có biết không?"

Mạch Miểu lần đầu tiên nghe đến 'bà dì', cảm thấy rất thú vị, cô bé gật đầu, đỏ mặt nói: "Hơi đau một chút, nhưng không sao."

"Ừm, nếu đau nặng thì phải đến bệnh viện, đừng ngại, nhớ kỹ lời chị nói với em, bởi vì nó... không chỉ liên quan đến việc kết hôn và sinh con sau này của em, mà còn liên quan đến cơ thể sau này của em."

Cô gái có kinh nguyệt lần đầu, nhất định phải chăm sóc tốt.

Mạch Miểu thậm chí còn đỏ mặt hơn: "Được, em sẽ chú ý, chị Kinh Trập, cảm ơn chị."

"Không cần cảm ơn, băng vệ sinh dùng tốt chứ?"

"Tốt, nhưng em sợ nó dán trên quần sẽ rơi ra."

Mục Kinh Trập nhìn Mạch Miểu, đột nhiên nhận ra cô bé còn không có quần lót.

Điều này ở thời hiện đại căn bản là không thể, nhưng ở nông thôn lúc này lại là chuyện bình thường, lúc này không có đồ lót thật sự, rất nhiều quần áo nhỏ đều là do chính mình may, không phân biệt tuổi tác.

Sau khi Mục Kinh Trập xuyên sách, cũng phải thích ứng mất một thời gian dài.

'Bà dì' của Mạch Miểu đã tới, cơ thể cũng phát triển, bao gồm cả ngực, có lẽ cô bé cảm thấy xấu hổ, cho nên đang khom lưng né tránh ánh nhìn của Mục Kinh Trập.

Nhưng điều này không thể giấu được, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, cho dù muốn thay đổi cũng không thể thay đổi lại được.

Đúng lúc ở nhà vừa mới mua, Mục Kinh Trập chỉ có thể về nhà lấy đồ lót mới cho Mạch Miểu: "Từ nay về sau em mặc cái này đi, cái này mới, chị còn chưa mặc. Đừng sợ người khác nhìn vào sẽ nghĩ xấu hổ, em chỉ đang lớn lên mà thôi."

Mạch Miểu luống cuống không nhận, bởi vì cô bé đã nhận lấy quá nhiều ý tốt: "Em... em sẽ xin tiền cha để mua, chị Kinh Trập, chị không cần cho em. "

"Em muốn mua cũng sẽ tốt một khoảng thời gian, nhưng bây giờ không phải em không có thời gian sao? Cứ cầm đi, không sao đâu." Mục Kinh Trập nhét vào trong tay cô bé: "Em có biết mặc không?"

Hỏi xong, Mạch Miểu còn chưa kịp trả lời, cô đã chỉ trước: "Những thứ này cũng có chia cỡ, nhớ mua cái vừa vặn, hợp với kích cỡ của em."

Mạch Miểu đỏ mặt, nhưng vẫn cẩn thận nghe từng câu: "Cảm ơn chị Kinh Trập, cái này bao nhiêu tiền, em sẽ gửi tiền cho chị."

"Không cần, coi như quà của chị đi, chúc mừng em đã trưởng thành, trở thành một cô gái chính thức."

Trên đường trở về, Mục Kinh Trập cảm thấy rằng mình muốn làm thêm một chuyện nữa - đồ lót.

So với thế hệ sau, kiến ​​thức sinh lý ai cũng biết, cha mẹ không còn né tránh những điều cấm kỵ, nhưng mà cha mẹ bây giờ, đặc biệt là ở nông thôn rất ít dạy những điều này.

Mục Kinh Trập đang suy nghĩ xem có nên làm ngành này hay không, mà Mạch Miểu bên kia đang dựa theo lời của Mục Kinh Trập mặc vào.

Sau khi mặc xong, lần đầu tiên Mạch Miểu có cảm giác an tâm, không còn sợ bị lộ và rơi ra bất cứ lúc nào, thậm chí có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực mà đi mà không lo bị lộ hay lắc khi bước đi, khiến người dân trong thôn phải dõi theo.

Mạch Miểu leo ​​lên mái nhà, hướng về phía Mục Kinh Trập nói lời cảm ơn.

Sau đó, khi Mạch Miểu biết rằng Mục Kinh Trập đang bắt đầu làm đồ lót, cô bé không hề nghĩ ngợi mà tìm đến cô, muốn học cách làm đồ lót với cô, cô bé cảm thấy đây là sự tự tin của một cô gái, muốn làm nhiều hơn nữa.

Làm thế nào Mạch Miểu có thể trở thành cánh tay đắc lực là một chuyện khác, nhưng Mục Kinh Trập cũng không bao giờ nghĩ rằng Mạch Miểu sẽ luôn nhớ đến hơi ấm mà cô tình cờ trao đi.

Mặc dù đã nghĩ đến việc bắt đầu kinh doanh đồ lót, nhưng nó sẽ mất nhiều thời gian, Mục Kinh Trập cũng không để tâm đến nữa, đổ dồn sức lực cho những việc khác, chẳng hạn như may váy cho nghệ sĩ, đây có thể coi là đơn đặt hàng riêng.

Trước đó Thiệu Bắc đã được chọn làm khách mời của đoàn phim, cuối tuần Mục Kinh Trập đưa cô bé đi quay phim xong, còn tham gia một buổi lễ khai mạc do đài truyền hình tổ chức, Thiệu Bắc bước trên thảm đỏ trong bộ quần áo do Mục Kinh Trập may.

Mục Kinh Trập ban đầu rất vui, nhưng lại nhìn thấy một cuộc đấu đá trong phòng vệ sinh, hai người phụ nữ đụng độ lẫn nhau, không phải một bộ quần áo nhưng rất giống nhau, một người là người nổi tiếng, người kia là người mới, nữ diễn viên nổi tiếng rất không hài lòng, muốn dạy dỗ cho người mới một trận.

Từ giọng điệu của bọn họ, có vẻ như là người cùng đoàn phim và cùng một công ty, nữ diễn viên ngay tại chỗ dặn dò trợ lý, không cho phép công ty cung cấp trang phục cho người mới.

Nữ diễn viên rõ ràng có lai lịch hơn người mới, uy hiếp xong liền bỏ đi, người mới khóc đến mức không thể kìm được.

Mục Kinh Trập không nói nên lời, quả nhiên, chuyện như vậy lần nào cũng xảy ra, cô đã thấy nhiều rồi, vốn định đợi người ở ngoài khóc xong mới rời đi, nhưng không có thời gian chần chừ, đành phải ra ngoài, cô gái kia lập tức quay lưng về phía cô, không để Mục Kinh Trập nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Mục Kinh Trập nhìn thấy cô ấy thì khựng lại, người này cô vừa mới gặp, lúc Thiệu Bắc được phỏng vấn, vì rất được săn đón nên mọi người đã ùa đến chỗ cô bé, trong đó có một người ngã xuống, suýt đè lên người Thiệu Bắc.

Mục Kinh Trập lúc đó ở hơi xa, nhưng may mắn thay cô gái đi trước Thiệu Bắc đã kéo cô bé đi.

Vốn dĩ Mục Kinh Trập muốn cảm ơn, nhưng người nọ vừa xoay người đã biến mất, bây giờ lại đụng mặt ở chỗ này, nhưng mà tình huống có vẻ không ổn lắm.

Cô gái lau mặt định đi ra ngoài, Mục Kinh Trập nói: "Cái kia... mặt của cô còn dính vết bẩn."

Sau khi trang điểm và khóc một hồi, xoa hai cái qua loa như vậy, nhìn vẫn rất thảm.

Bóng lưng cô gái cứng đờ, Mục Kinh Trập lại nói: "Không sao, cô thu dọn đi, tôi không nói ra ngoài, tôi còn chưa biết tên cô, tôi chỉ muốn cảm ơn cô vì đã giúp đỡ Tiểu Bắc."

Cô gái cuối cùng cũng quay đầu lại: "Cô là?"

"Tôi là mẹ của Tiểu Bắc."

"Ồ, xin chào, mẹ của Tiểu Bắc, Tiểu Bắc rất dễ thương." Cô gái dường như rất thích Thiệu Bắc, nói tiếp: "Nhân tiện, tôi tên là Trần Linh."

"Xin chào cô Trần Linh, có thể mạo muội hỏi cô một câu, cô muốn đặt may riêng một chiếc váy không? Tôi có thể giúp cô may, tỉ lệ thân hình của cô rất đẹp, lại thêm chiếc cổ thiên nga, mặc quần áo gì cũng đẹp, tôi muốn giúp cô may một chiếc để thay lời cảm ơn, nếu cô thích, cô có thể mặc nó trong lễ bế mạc."

Cô gái nghe thấy điều này, làm sao có thể không biết Mục Kinh Trập đang muốn giúp mình: "Quá.... quá làm phiền cô rồi."

Cô ấy biết việc đặt may riêng một chiếc váy có ý nghĩa gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net