Chap 229: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ không nói với Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập vì bọn họ sợ rằng tin tức sẽ kích thích đến hai người, vả lại cũng không thể xác định đó cùng là một nhóm người, chỉ có thể cố hết sức cứu người.

Thiệu Kỳ Hải nói với Mục Kinh Trập tất cả những tin tức nghe lén: "Tôi không thể chờ đợi thêm nữa, phải cứu bọn trẻ trước khi đến thời gian giao tiền, nếu không thì sẽ quá muộn."

Sau khi nhận được tiền chuộc, bọn hắn có thể giết người diệt khẩu, nhưng nếu đến trước một bước có thể vẫn còn hi vọng.

"Nhưng vấn đề là tìm ở đâu, cứu ở đâu." Mục Kinh Trập vốn đã sốt ruột, miệng phồng lên vì gấp gáp, nghe được tin này lại càng lo lắng.

Mục Kinh Trập ôm đầu: "Không được, tôi phải bình tĩnh suy nghĩ xem có manh mối ở đâu mới được."

Khắp các địa điểm gần đó cô đã kiểm tra qua, cảnh sát cũng chụp ảnh và thông tin xe để hỏi mọi người khắp nơi, nhưng không có thông tin gì cả.

Mục Kinh Trập cố gắng hết sức để bình tĩnh để tìm ra manh mối, nhưng cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, Thiệu Tây, Thiệu Bắc và Thiệu Trung cũng đã đến, cùng nhau nghĩ cách: "Nếu có thể, anh cả và Tiểu Nam sẽ cố gắng để để lại manh mối mới đúng, nhưng chúng ta lại không tìm thấy bất cứ manh mối nào."

Mục Kinh Trập nghe thấy bọn trẻ nói, trong lòng khẽ động, cẩn thận xem lại những bức ảnh do bọn bắt cóc gửi đến, một nữ cảnh sát thấy Mục Kinh Trập liên tục nhìn vào bức ảnh, nhịn không được thuyết phục nói: "Chúng tôi đều đã xem qua, không có manh mối nào cả, bọn chúng rất có kinh nghiệm, không để lại bất cứ thông tin hữu dụng nào, bên ngoài cửa sổ cũng không có gì."

"Tôi biết, tôi chỉ muốn xem lại." Những lời của Thiệu Tây đã truyền cảm hứng cho Mục Kinh Trập, có lẽ Thiệu Đông và Thiệu Nam sẽ để lại manh mối gì đó cho cô, chỉ là cô không chú ý đến.

Mục Kinh Trập nhìn bức ảnh không rời một li, đặc biệt là dáng vẻ của Thiệu Đông và Thiệu Nam, nhưng dù nhìn thế nào, dường như cũng không sót lại thứ gì.

Đúng vậy, bọn bắt cóc cũng không phải kẻ ngu, bọn hắn kinh nghiệm dày dặn như vậy, nếu như có ám chỉ rõ ràng, bọn hắn nhất định sẽ nhìn ra, sẽ không đưa ra ngoài.

Ngay lúc Mục Kinh Trập sắp bỏ cuộc, ánh mắt của cô đột nhiên rơi vào cánh tay bị trói của Thiệu Đông và Thiệu Tây, chúng quay lưng lại với nhau, hai bàn tay bị trói chạm vào nhau, lộ ra một ít trong ảnh.

Nhìn qua thì có vẻ bình thường, nhưng khi Mục Kinh Trập nhìn kỹ lại phát hiện ngón tay út của Thiệu Đông và Thiệu Nam được đặt vào nhau, trông có vẻ bình thường, nhưng Mục Kinh Trập lại nhìn thấy ánh mắt của Thiệu Đông, ánh mắt của cậu đang nhìn xuống dưới hướng bàn tay.

Mới nhìn còn tưởng Thiệu Đông đang sợ hãi tránh đi, nhưng khi nhìn tổng thể bộ dáng của Thiệu Đông, Mục Kinh Trập đột nhiên cảm giác được, có lẽ Thiệu Đông và Thiệu Nam thật sự là phát tin tức cho bọn họ.

Hai ngón tay được đặt lại gần nhau, là một ký hiệu, nếu như chuyển đổi ra, nó cũng có thể trở thành chữ thập.

Mục Kinh Trập đã vẽ tất cả các ký hiệu, cố gắng hết sức để tìm ra manh mối này.

Thiệu Kỳ Hải đứng bên cạnh nhìn hình chữ thập: "Chữ thập, là bệnh viện hay bác sĩ?"

"Đều có thể." Mục Kinh Trập cũng tập trung vào hình chữ thập: "Dù sao đây cũng là một manh mối, có lẽ chúng ta có thể tra ra được cái gì đó?"

Mục Kinh Trập vội vàng nói với cảnh sát những gì mà cô đã tìm thấy, cảnh sát cũng không nói nhiều mà ngay lập tức bắt đầu điều tra với Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải.

Các bác sĩ trong huyện cũng như các phòng khám và bệnh viện đều đã kiểm tra.

Dường như cũng không có manh mối gì, trong số các bác sĩ có một xe hơi nhỏ, nhưng không có xe jeep, chạy một vòng cũng không thu hoạch được bao nhiêu.

Thấy thời gian cứ chầm chậm trôi qua, trong lòng càng như lửa đốt.

"Còn gì nữa, còn có thể có gì nữa?" Mục Kinh Trập không còn manh mối nào khác, vẫn tập trung vào ký hiệu, bởi vì cô tin tưởng Thiệu Đông và Thiệu Nam nhất định sẽ cố gắng hết sức truyền lại tin tức.

"Chữ thập... ngoại trừ bệnh viện, còn có... nhà thờ!" Mục Kinh Trập hỏi cảnh sát: "Trong huyện của chúng ta có nhà thờ sao?"

" Không, tôi chưa từng nghe nói qua."

Lúc Mục Kinh Trập đang thất vọng, một bà lão được đưa đến đồn cảnh sát vì lạc đường đột nhiên lên tiếng.

"Nhà thờ, tôi biết nó ở đâu, tôi đã lấy bánh mì chỗ đó."

Hai mắt Mục Kinh Trập sáng lên, vội vàng chạy tới: "Bà ngoại, bà biết nhà thờ ở chỗ nào sao?"

"Đương nhiên, chỗ đó có một cây thánh giá, hồi nhỏ ta cũng từng đi qua, nó nằm ở sườn núi phía tây, nhưng hiện tại không có ai đến đó, người ở trong cũng đi rồi."

Mục Kinh Trập đang muốn tiếp tục nghe ngóng, một anh cảnh sát bên cạnh hơi bất đắc dĩ: "Đừng tin lời bà lão này, bà ấy già rồi nên lãng trí, ngay cả nhà của mình cũng đã lạc."

Mục Kinh Trập nhìn bà lão không có ý định từ bỏ, bà ấy có thể bị mất trí nhớ, nhưng những người già thì luôn có chung một đặc điểm như vậy, những việc gần đây có thể không nhớ được, nhưng những ký ức thời còn bé có thể nhớ một cách rõ ràng.

Vì vậy Mục Kinh Trập tiếp tục hỏi, theo lời bà lão nói, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, Mục Kinh Trập không dám để lọt bất kỳ manh mối nào, lập tức tìm Thiệu Kỳ Hải báo cảnh sát về manh mối này.

Cảnh sát kiểm tra thấy đã năm giờ, manh mối là do một người già cung cấp cho nên bảo Mục Kinh Trập không được đi, giao dịch rất quan trọng, đừng để chậm trễ thời gian, ngọn núi phía tây cây cỏ rậm rạp, không thể lái xe được, chỉ còn cách đi bộ lên.

"Tôi sẽ đi, rồi trở về nhanh nhất có thể."

Mục Kinh Trập không cam lòng từ bỏ manh mối này, sợ đám người Thiệu Đông sau khi trả tiền chuộc sẽ gặp nguy hiểm.

Thiệu Kỳ Hải vậy mà cũng đứng ở bên cạnh Mục Kinh Trập: "Chúng tôi sẽ cùng nhau đi xem một chút, không có vấn đề gì thì đúng sáu giờ nhất định sẽ quay trở về, nếu không trở về nhất định là đã có chuyện, mọi người lúc đó hãy tới."

Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập lên xe, phóng về phía nhà thờ bỏ hoang ở phía tây.

Ở chân núi phía tây, thực sự không thể lái xe lên được, thông thường phải mất nửa giờ mới lên được giữa núi, Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập chỉ mất mười lăm phút để chạy lên: "Quan sát trước, em chờ tôi, tôi đi lên xem trước."

Thiệu Kỳ Hải không có thở hổn hển như Mục Kinh Trập, hắn nín thở từng bước đi lên thăm dò, một lúc sau mới quay lại: "Nơi này có gì đó rất kỳ lạ, bên trong không có động tĩnh gì, hơn nữa còn rất bừa bộn, giống như là không có ai sống ở trong, nhưng cỏ đã bị giẫm lên, còn có cả rác sinh hoạt."

"Vậy tức là vẫn có người!" Mục Kinh Trập kinh ngạc.

"Ừm, không biết là kẻ vô gia cư hay thật sự là bọn bắt cóc." Thiệu Kỳ Hải bảo Mục Kinh Trập chờ một chút: "Tôi đi vào xem trước, em chờ một chút."

"Tôi sẽ đi cùng anh, nếu có gì có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Thiệu Kỳ Hải cầm gậy, Mục Kinh Trập nhặt lấy một cục đá, lần lượt đi về phía nhà thờ, di chuyển từng bước cẩn thận.

Nhưng khi cánh cửa được mở ra, thứ chào đón Thiệu Kỳ Hải là một thanh sắt được phi tới.

Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập rất cẩn thận, nhưng bọn họ vẫn bị phát hiện, Thiệu Kỳ Hải giơ tay lên chặn lại, khẽ rên một tiếng, mặc kệ cơn đau, đánh trả lại.

Mục Kinh Trập cũng giật mình, nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng lần này có lẽ cô đã đánh cược đúng, cô đã đọc chính xác manh mối mà Thiệu Đông và Thiệu Nam để lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net