Chap 231: Trọng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Đông muốn hỏi Thiệu Kỳ Hải tại sao lại cứu cậu, bọn chúng trong thời gian này chưa từng gọi hắn là cha, còn cố ý gây ra những chuyện kia, khiến Thiệu Kỳ Hải chán ghét chúng và quyết định ly hôn với mẹ.

Nhưng tại sao mẹ liều mạng cứu bọn chúng, mà hắn cũng vậy, rõ ràng trước kia hắn đã bỏ rơi bọn chúng, coi như có thể hiểu được tình, nhưng hắn cũng bỏ rơi một lần, chúng không thể tha thứ cho hắn được, bởi vì chúng cảm thấy hắn không đủ yêu thương và trân trọng những đứa con của mình.

Bây giờ, tại sao hắn lại làm như thế?

Thiệu Đông muốn nói nhưng lời không thể thốt ra khỏi miệng, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Thiệu Kỳ Hải đang lo lắng Thiệu Đông bị đập trúng, nhưng không ngờ Thiệu Đông đột nhiên khóc, đây quả thật là đả kích lớn đối với Thiệu Kỳ Hải.

"Đừng khóc." Thiệu Kỳ Hải cắn răng nói, nước mắt cũng sắp tuôn ra, nhưng Thiệu Đông không để ý, bởi vì có một giọt chất lỏng nóng rực rơi trên mặt cậu.

Thiệu Đông sửng sốt một chút, sờ vào liền nhìn thấy đầu ngón tay dính vết máu.

Máu... chảy ra từ cơ thể Thiệu Kỳ Hải...

"Cha!" Thiệu Đông hét lên, vừa khóc vừa sợ hãi.

Cậu từng thề về sau sẽ không nhận người, cũng không gọi một tiếng 'cha', nhưng tình cảm trước đây cũng không hề là giả, Thiệu Kỳ Hải không giống với đám người Triệu Lan. Hơn nữa, trước đó chúng đã trút bớt một phần tức giận, vào giây phút nguy hiểm này, làm sao có thể nhớ được cái âm mưu nhỏ kia.

"Không sao, không sao." Thiệu Kỳ Hải cũng nhìn thấy giọt máu, vội vàng lùi lại một bước, bước chân có chút không vững, nhưng vừa lùi một bước đã có người đỡ.

Là Mục Kinh Trập đã chạy tới, trái tim đã nhảy lên tận cổ, bởi vì cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tường kính đập vào người Thiệu Kỳ Hải, thân thể bằng xương bằng thịt làm sao có thể chống lại được tấm kính sắc bén như vậy.

Không tính những vết thương có kích cỡ khác nhau trên vai và lưng, Mục Kinh Trập nhìn thấy những mảnh thủy tinh găm sâu vào vai của hắn, máu me đầm đìa cả một lưng.

Mục Kinh Trập đỡ Thiệu Kỳ Hải, nhưng nhất thời không biết phải làm gì: "Vai của anh..."

"Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Thiệu Kỳ Hải nghiến răng nghiến lợi nói, mà Thiệu Đông và Thiệu Nam đã nhìn thấy nó rồi.

Nhìn thấy vết thương, huống chi là Thiệu Đông, ngay cả Thiệu Nam cũng không nhịn được rơi từng giọt nước mắt.

Thiệu Kỳ Hải sửng sốt: "Tiểu Đông, Tiểu Nam, đừng khóc, đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu đổ máu chứ không đổ lệ!"

Hắn đã dùng hết sức lực để kiềm chế cơn đau, vậy nên đừng gây thêm rắc rối cho hắn nữa.

Nhưng Thiệu Đông và Thiệu Nam biểu thị không làm được: "Cha, có đau không, phải làm sao đây..."

"Đưa đến bệnh viện để cầm máu!" Mục Kinh Trập lập tức nói.

"Vâng!" Bởi vì Thiệu Đông và Thiệu Nam đang khóc, Thiệu Kỳ Hải không khống chế được nước mắt, khó khăn trả lời, tuy nhiên hắn bị thương quá nặng, không thể bình phục được, cộng thêm vết thương còn đang chảy máu nên mới bước một bước, cả người đã loạng choạng.

"Cẩn thận." Cũng may Mục Kinh Trập vẫn không buông lỏng, cô nhìn bộ dáng Thiệu Kỳ Hải, khua chân múa tay hai cái, cảm thấy hắn không dễ phản kháng hay chống lại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi bế Thiệu Kỳ Hải lên.

"Tiểu Đông, Tiểu Nam, hai con có thể chạy theo không? Mau theo ta." Trong tình huống của Thiệu Kỳ Hải, nhất định phải nhanh chóng cầm máu, Thiệu Đông và Thiệu Nam cũng không thể bỏ lại được, nghĩ đến một tên bắt cóc vẫn còn luẩn quẩn ở đây, Mục Kinh Trập không khỏi lo lắng.

"Chúng con có thể, mẹ, chúng ta đi thôi." Thiệu Đông và Thiệu Nam vội vàng đi theo.

Thiệu Kỳ Hải: "..."

Lúc này hắn mới có phản ứng, tư thế bế của Mục Kinh Trập nhìn rất quen, nó rất dễ nhìn thấy trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh, không phải nam chính ôm nữ chính thì cũng là nam phụ ôm nữ chính.

Điều này cũng bình thường thôi, nhưng bây giờ không phải là hắn ôm Mục Kinh Trập mà là Mục Kinh Trập ôm hắn, mọi chuyện đã đảo ngược.

Thiệu Kỳ Hải cảm thấy vô cùng khó xử, chạm nhẹ vào cánh tay mảnh khảnh nhưng khỏe mạnh của Mục Kinh Trập, nói: "Kinh Trập, hay là để tôi xuống đi."

Mục Kinh Trập nhìn những giọt nước mắt trên mặt Thiệu Kỳ Hải: "Anh đã đau thành như vậy còn cứng đầu cái gì? Tôi bế anh một chút cũng không mất miếng thịt nào cả. Điều quan trọng bây giờ là phải đến bệnh viện!"

Máu của Thiệu Kỳ Hải không ngừng chảy, cũng không biết có phải đã bị thương đến mạch máu hay không, trên vai cũng không có cách nào cầm máu lại, Mục Kinh Trập nhìn một cái, sau đó tăng tốc.

Thiệu Đông và Thiệu Nam đi theo phía sau, nhìn thấy máu của Thiệu Kỳ Hải chảy xuống, bọn chúng càng sợ hãi hơn, nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt: "Cha, người đừng chết."

Bởi vì trước đây bọn trẻ quá chán ghét Thiệu Kỳ Hải nên Thiệu Nam thậm chí còn nói cứ coi như hắn đã chết, lúc trước Thiệu Kỳ Hải bị viết là đã chết, bọn chúng cố tình không sửa, nhưng thật ra cũng không muốn hắn chết lần nữa.

Nhìn thấy bộ dáng của Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Đông và Thiệu Nam đều sợ hãi, sợ tình huống này là do ý nghĩ xấu xa của chính mình gây ra.

Thiệu Đông và Thiệu Nam bám theo phía sau, khóc đến mức Thiệu Kỳ Hải không muốn thấy cũng không được, nước mắt vừa mới ngừng rơi lại không kìm được mà rơi xuống tiếp.

Thiệu Kỳ Hải thực sự muốn chết vào lúc này.

Hắn không ngờ rằng những khuyết điểm mà bản thân đã tìm mọi cách để che giấu lại bị vạch trần mà không hề báo trước.

"Ta sẽ không chết, các con đừng lo lắng, đừng khóc, ta cũng chẳng đâu gì cả..."

Nhưng cả Thiệu Đông, Thiệu Nam và Mục Kinh Trập đều không tin điều đó, nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải đau đến mức chảy nước mắt, Mục Kinh Trập thận trọng nhìn ra ngoài nhà: "Rất đau sao? Cố chịu một chút, tôi sẽ đưa anh đến nơi."

Thiệu Kỳ Hải biết Mục Kinh Trập đã hiểu lầm, hắn có đau, nhưng hắn không khóc vì đau mà là bị lây từ Thiệu Đông, nhưng hắn không thể giải thích được.

Mục Kinh Trập lo lắng, vốn dĩ muốn ngăn bọn cướp chạy ra ngoài, nhưng Thiệu Kỳ Hải như thế này, một mình cô không có cách nào phòng bị.

Đúng lúc Mục Kinh Trập đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan thì bỗng có tiếng hét "không được động", sau đó viên cảnh sát quen thuộc lao tới.

"Cô không sao chứ?"

"Chúng tôi đã bắt được kẻ bắt cóc."

Hóa ra khi nhìn thấy Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải chạy lên núi, bọn họ đã lo lắng đuổi theo. Đáng tiếc, Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập chạy quá nhanh, cho nên bây giờ mới đuổi tới kịp.

Tuy rằng có chút muộn, nhưng may mắn vẫn chưa quá muộn, tình cờ đụng phải tên bắt cóc đang muốn chạy trốn, hắn đã bị bắt lại.

Nhìn thấy Thiệu Đông và Thiệu Nam, mọi người đều rất vui mừng, Mục Kinh Trập cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta đi!" Nhìn thấy Mục Kinh Trập bế Thiệu Kỳ Hải, mọi người đều kinh hãi, hai cảnh sát tiến lên đỡ Thiệu Kỳ Hải đi.

Mục Kinh Trập suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không cần, chạy xuống sẽ nhanh hơn." Sức của cô khỏe hơn, Thiệu Kỳ Hải không làm gì được.

"Mọi người giúp tôi cõng hai đứa trẻ rồi đuổi theo đi." Phải để Thiệu Đông và Thiệu Nam trong tầm mắt mới có thể yên tâm được.

Mục Kinh Trập nói xong liền bế Thiệu Kỳ Hải lao xuống, hai cảnh sát dừng lại một lát, cuối cùng vẫn cắn răng ôm lấy Thiệu Đông và Thiệu Nam lao xuống.

Khi xuống đến chân núi, tất cả lên xe chạy thẳng đến bệnh viện, Thiệu Kỳ Hải cố gắng giữ mình tỉnh táo nhưng khi được đưa đến bệnh viện, hắn đã bất tỉnh do mất máu quá nhiều.

Bác sĩ bắt đầu điều trị khẩn cấp, nhưng vấn đề nhanh chóng xuất hiện, Thiệu Kỳ Hải mất quá nhiều máu mà ngân hàng máu trong bệnh viện lại có hạn.

"Tôi có thể hiến máu, hãy lấy máu của tôi, nhóm máu của tôi là O." Mục Kinh Trập vội vàng nói.

"Con cũng thế!" Thiệu Đông và Thiệu Nam đồng thời nói, Mục Kinh Trập trước đó đã đưa bọn trẻ đi làm kiểm tra sức khỏe, bọn chúng cũng biết nhóm máu của bản thân.

Không cần bác sĩ lên tiếng, Mục Kinh Trập đã kéo Thiệu Đông và Thiệu Nam trở về: "Các con không thể."

"Tại sao không? Trên TV cũng có thể được."

"Nó không đúng, hai người là cha con, nhưng các con còn quá nhỏ để có thể hiến... " Mục Kinh Trập yêu cầu Thiệu Đông và Thiệu Nam ngoan ngoãn ngồi đợi, tự mình đi lấy máu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net