Chap 234: Đứa trẻ to xác mít ướt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì quét dọn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời phủ định: "Thật sự không biết?"

Mục Kinh Trập kiên quyết lắc đầu, người này là ai? Cô không biết, chắc chắn là đã nhìn nhầm, Mục Kinh Trập quay người bước đi, vẻ mặt vẫn có chút đờ đẫn.

Đầu óc đờ đẫn quay mòng mòng, cô lục lại ký ức về lúc chiếu phim trong thôn mấy ngày trước, sau khi so sánh cẩn thận, có thể phát hiện ra tiếng khóc của Thiệu Kỳ Hải giống hệt như tiếng khóc cô nghe được đêm đó.

Vậy ra chiếc ống nhòm thật sự thuộc về Thiệu Kỳ Hải, còn người đêm đó thật sự là Thiệu Kỳ Hải...

Mục Kinh Trập rời đi, dì dọn dẹp gãi đầu, do dự có nên đi lên khuyên nhủ Thiệu Kỳ Hải hay không, đây cũng không phải là một cô gái, dì cũng không biết nên khuyên như thế nào nữa.

Mục Kinh Trập trở lại phòng bệnh, Thiệu Đông và những người khác đã bình tĩnh lại: "Mẹ, cha đâu? Mẹ không tìm thấy cha à? Chúng ta cùng nhau đi tìm."

Mục Kinh Trập lấy lại tinh thần, vội vàng ngăn bọn trẻL "Không, ta tìm được rồi, một lát nữa cha các con sẽ quay lại."

Nhìn bộ dạng chạy trốn của Thiệu Kỳ Hải, chắc chắn hắn không muốn bọn trẻ nhìn thấy mình khóc, sau khi Mục Kinh Trập ngồi xuống lần nữa, không nhịn được vỗ đùi một cái, chẳng trách lúc trước hắn dạy cho bọn trẻ cái gì mà đổ máu chảy mổ hôi chớ không đổ lệ, rất hợp lý với việc hắn không thể nhìn thấy người khác khóc!

Đúng vậy, Mục Kinh Trập đại khái đã đoán được tình huống này là gì, cô từng gặp một số người không tự chủ được nước mắt, có người xúc động không kìm được nước mắt, có người nhìn thấy người khác khóc là không nhịn được.

Mục Kinh Trập may mắn gặp qua một đồng nghiệp nam, anh ấy giống hệt như thế này, vừa khóc vừa có thể làm ra rất nhiều chuyện táo bạo, như là một bên khóc một bên đánh người, một bên khóc một bên độc miệng.

Thiệu Kỳ Hải có lẽ rơi vào loại thứ hai, cho nên mới từ chối đi xem phim với Thiệu Bắc, nhưng lại không nhịn được lén lút cầm ống nhòm đi xem, thậm chí còn bị cô phát hiện ra lúc hắn khóc như chó.

Rồi ngày hôm qua thấy Thiệu Đông khóc, hắn mới bật khóc, còn tưởng rằng hắn rất đau, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

Hơn nữa ngày hôm nay... không cần phải nói cũng biết bằng chứng đã có tính thuyết phục.

Mục Kinh Trập chặc lưỡi hai lần, vẻ mặt kỳ quái, không biết trước đây hắn làm sao sống sót qua khỏi, cũng không biết có bao nhiêu người biết bí mật của hắn.

Nghĩ về cuộc sống trong xã hội này, rất nhiều người sẽ khóc, thậm chí ở nơi mà tất cả những người đàn ông như hắn từng ở, những người đi huấn luyện quân sự cũng sẽ khóc khi nhớ nhà, lúc xuất ngũ càng khóc thành chó hơn, Thiệu Kỳ Hải có nhịn được không?

Hãy tưởng tượng Thiệu Kỳ Hải trốn dưới chăn, trốn trong nhà vệ sinh, trốn ở nhiều góc khác nhau, nơi không có người xung quanh, khóc như một con chó, vừa ôm những người đồng đội đã xuất ngũ của mình vừa khóc ngất đi, cô không khỏi cười khặc khặc

Nói như vậy, có phải hắn sẽ là người nổi danh hay khóc nhất trong quân đội không, tất cả mọi người sẽ biết hắn là người khóc nhiều?

Nghĩ đến một người lạnh lùng như Thiệu Kỳ Hải hóa ra lại là một đứa trẻ to xác hay khóc nhè, Mục Kinh Trập suy nghĩ xong liền cảm thấy vui mừng, trong đầu chợt lóe lên một bài hát khiến cô ấn tượng nhất.

"Gió lạnh thổi lá rơi bồng bềnh, quân đội là một đóa hoa xanh, đồng chí thân mến, đừng nhớ nhà, đừng nhớ mẹ..."

Bài hát bắt tai quá, phía sau không biết hát thế nào, nhưng bài hát phía trước có thể tùy ý hát được, vì vậy Mục Kinh Trập không khỏi hát thành tiếng.

"Mẹ, đây là bài hát gì?" Hai mắt Thiệu Bắc sáng lên, chăm chú lắng nghe.

"Chỉ là bài hát trước kia cha các con hát qua mà thôi." Mục Kinh Trập kiêu ngạo, lần này cô hát rất đúng, lời bài hát chưa bị chỉnh sửa qua: "Các con chưa nghe lần nào sao?"

Đám người Thiệu Bắc lắc đầu, Mục Kinh Trập lúc này mới nhận ra vấn đề, bài hát này được biên soạn và chính thức phát hành từ khi nào? Bây giờ đã có chưa?

Bản cô hát, có lẽ là chưa... Nghĩ đến đây, Mục Kinh Trập vội vàng ngậm miệng lại.

Sau khi bị dì quét dọn đuổi ra ngoài, Thiệu Kỳ Hải bình tĩnh lại một lúc mới quay lại: "..."

Hắn đứng ở cửa che mắt, gần như muốn khóc vì bài hát của Mục Kinh Trập.

Bởi vì hắn đã nhớ lại những khoảng thời gian khó quên đó, nhiều khi cuộc sống trong đội rất vất vả, buồn chán nhưng hắn cũng có được những người đồng đội vô cùng quý giá.

Không giống như đứa trẻ to xác mít ướt Mục Kinh Trập tưởng tượng, Thiệu Kỳ Hải giấu rất giỏi, không ai biết vấn đề của hắn, mọi người chỉ biết hắn không thích người khác khóc, cho nên mọi người đều sẽ kiềm chế bản thân một chút trước mặt hắn.

Khi hắn huấn luyện tân binh, quy tắc đầu tiên là không được phép khóc, nếu khóc sẽ bị phạt chạy, hiệu quả rất tốt.

Nhưng cũng có một lần mất kiểm soát, đó là lúc người anh em thân thiết nhất của hắn xuất ngũ, may thay hôm đó trời mưa, không phân biệt được là nước mưa hay nước mắt, hắn cố kiềm chế bản thân lại. Ở dưới màn mưa, một bên khóc, một bên huấn luyện người.

Cuối cùng hắn cũng vượt qua được, nhưng không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn về nhà, bao nhiêu công sức đã đổ sông đổ bể, bản lĩnh đàn ông mà hắn dạy cho bọn trẻ là 'đổ máu, chảy mồ hôi chớ không đổ lệ' cũng không còn tác dụng nữa.

Thiệu Kỳ Hải trở về với tâm trạng phức tạp, hắn không chú ý đến đôi mắt sáng ngời của Mục Kinh Trập, nhưng lại bắt gặp cô đang nhìn thẳng vào mắt mình, hắn nghĩ chắc là có chút đỏ, sợ cô nhìn ra nên không dám nhìn.

Thiệu Đông và những người khác không để ý tới, chỉ hy vọng Thiệu Kỳ Hải có thể nói cho bọn chúng biết chuyện lúc trước xảy ra, có một số chuyện không thể nói ra, nhưng chuyện hắn phải chịu những vết thương gì thì có thể nói.

Bọn trẻ buồn bã vì không biết gì về Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Hải suy nghĩ về những gì bác sĩ đã nói, sau đó nhìn về phía đám trẻ Thiệu Đông, nói ra những gì có thể nói.

Từ đây, Mục Kinh Trập biết rằng trước đây cô đã từng gặp hắn vài lần: "Thì ra anh chính là lão biến thái đó...à ân nhân cứu mạng của tôi."

Nghe vậy, Thiệu Kỳ Hải cảm thấy xấu hổ: "Thật ra, tôi mới là người gặp phải những chuyện đó, là do tôi nên em mới bị liên lụy, bao gồm cả vụ hỏa hoạn mà em và Tiểu Bắc gặp phải."

Thiệu Kỳ Hải cuối cùng cũng thú nhận: "Tôi đã cố gắng hết sức để em không bị cuốn vào, nhưng không ngờ bọn chúng lại độc ác đến thế, tôi thật sự xin lỗi. "

Mục Kinh Trập không ngờ rằng nguồn gốc của việc cô gặp phải những chuyện này thực chất là do Thiệu Kỳ Hải, nói rằng cô không tức giận sẽ là nói dối, nhưng đây không phải là Thiệu Kỳ Hải tự nguyện, hắn cũng đã nói sau đó hắn có đi theo bảo vệ bọn họ.

Lúc này, nút thắt trong lòng mấy đứa trẻ cuối cùng cũng được gỡ bỏ, thì ra mọi chuyện nguy hiểm đến thế, cho nên Thiệu Kỳ Hải mới cố tình giả chết.

Mục Kinh Trập không ngờ rằng loại chuyện chỉ có trên TV và phim ảnh này lại xảy ra với mình: "Nói như anh thì mạng của tôi cũng quá lớn..."

Thiệu Đông lại nghĩ tới một câu hỏi khác: "Vậy cha, nếu trong quá trình này anh thật sự chết đi, không trở về thì sao?"

Thiệu Kỳ Hải sửng sốt, sau đó cười nói: "Ta không có chết và đã trở về rồi đây, con đừng nghĩ đến đó, nó sẽ không tồn tại..."

"Không, con muốn biết, nếu cha thật sự chết, liệu chúng con có biết không? Hay chúng con sẽ phải luôn nghĩ rằng cha cố tình bỏ rơi chúng con." Thiệu Đông hiếm khi trở nên bướng bỉnh.

Thiệu Kỳ Hải nhìn vào mắt Thiệu Đông, không thể nói dối: "Các con sẽ biết thôi, cho dù bây giờ các con không biết thì sau này cũng sẽ biết, chỉ đến lúc đó các con biết chuyện và tha thứ cho ta là được rồi."

Nhìn bọn vẻ mặt của bọn trẻ Thiệu Đông không ổn lắm, Thiệu Kỳ Hải vội vàng nói: "Tình huống của ta thật ra tốt hơn rất nhiều, so với những anh hùng thầm lặng chân chính kia, cái này chẳng là gì cả."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net