Chap 236: Mẹ ruột của Thiệu Trung...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những kẻ bắt cóc chỉ đơn giản là giả vờ đòi nợ và hỏi Thiệu Kỳ Vân, Thiệu Kỳ Vân không cần bị ép buộc, cô ta đã kể hết mọi chuyện, nhưng khi được hỏi về sự ưu tiên, cô ta nói rằng bốn anh em sinh đôi được ưu ái nhất, không nhắc đến Thiệu Trung, như vậy mục tiêu chính của kẻ bắt cóc lúc đầu là bốn đứa trẻ sinh đôi, và tất nhiên năm đứa trẻ cũng không phải là quá nhiều.

Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng chỉ có hai đứa trẻ bị bắt, số còn lại đã bị xổng đi.

Thiệu Kỳ Hải nằm viện ba ngày, sức khỏe bình phục tốt, có thể xuất viện, mà sau khi xuất viện mới biết được vai trò của Thiệu Kỳ Vân trong đó.

Thiệu Kỳ Hải nói chuyện với cảnh sát và hỏi thăm tình hình một cách cẩn thận, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, hắn đi thẳng đến căn nhà cho thuê nơi Thiệu Kỳ Vân sống ở thị trấn với vẻ mặt đầy sát khí.

Thiệu Kỳ Vân được thả ra, mặc dù chính cô ta là người gây ra chuyện nhưng vì không liên quan, vụ bắt cóc cũng không phải cô ta bày ra.

Thiệu Kỳ Hải không tìm thấy Thiệu Kỳ Vân, cô ta không có ở nhà thuê, nhà thuê đã bị lục tung, đầy hỗn loạn, nhìn thoáng qua có thể thấy Thiệu Kỳ Vân đã bỏ trốn.

Thiệu Kỳ Vân thoát chết bỏ chạy, sợ bọn đòi nợ lại tìm đến cửa nên đêm qua trốn về nhà mình ở thôn Đại Đông.

Cô ta cũng sợ Thiệu Kỳ Hải và Mục Tịnh TriếKinh Trập, nhưng so với bọn đòi nợ, cô vẫn cảm thấy bọn đòi nợ đáng sợ hơn, dù sao bọn họ thật sự sẽ lôi cô ta đi bán, còn Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập thì không.

Tuy nhiên, cô ta cũng sợ bị Mục Kinh Trập đánh gãy chân và bị Thiệu Kỳ Hải xử lý, cho nên đêm qua trong sự cằn nhằn và lo lắng của Triệu Lan, cô ta lại trốn ra ngoài.

Lần này trốn trong một căn nhà nhỏ trên cánh đồng phía sau nhà, căn nhà nhỏ trước đây được xây dựng để chứa lương thực, tránh bị chim và thỏ rừng tới ăn, rất nhỏ và không có gì cả, chỉ đơn giản là một gian nhà tranh.

Nhưng làm gì còn hơi sức quan tâm đến nhà tranh hay nhà gì, Triệu Lan trải chăn cho Thiệu Kỳ Vân, hết lần này đến lần khác dặn dò cô ta, nếu không cần thì đừng xuất hiện, nếu không bà ta sẽ không ngăn cản được Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải.

Triệu Lan rất cẩn thận, bà ta lén lén lút lút, nhưng không thể để Thiệu Kỳ Vân đói bụng, ngay khi tới đưa cơm đã làm lộ mọi chuyện, Thiệu Kỳ Hải đã nhìn thấy.

Thiệu Kỳ Vân không dễ mến, tính tình cũng không tốt, căn bản không có bạn bè, Thiệu Kỳ Hải cũng cũng không tìm kiếm ở bên ngoài, trực tiếp về lại nhà.

Triệu Lan nói rằng Thiệu Kỳ Vân không có trở lại, nhưng Thiệu Kỳ Hải không tin, rất nhanh đã tìm ra sơ hở.

"Cha, cha đang nhìn cái gì thế?" Thiệu Trung đi ra mời Thiệu Kỳ Hải vào ăn, nhìn thấy hắn đang nhìn về phía sau phòng, vội vàng hỏi.

"Không có gì, có chuyện gì vậy Tiểu Trung?" Thiệu Kỳ Hải quỳ xuống ôm lấy Thiệu Trung, nhưng Thiệu Trung lại né ra: "Cha không thể ôm, vết thương của cha còn chưa lành nên không thể ôm con được."

Thiệu Kỳ Hải được lo lắng nên đã lộ ra nụ cười vui vẻ của một người cha già, nếu trước đây bọn trẻ đối với hắn như bão tố thì bây giờ chúng chẳng khác gì gió nhẹ ấm áo, biến thành những chiếc áo bông nhỏ.

"Tiểu Trung thật ngoan, chờ vai của cha lành lại, cha cho con cưỡi được không nào?"

Thiệu Trung gật đầu: "Được ạ, cha đừng vội, mẹ cũng cho tụi con cưỡi qua rồi, mẹ rất khỏe." Thiệu Đông và Thiệu Tây đều đã trưởng thành, không thể cưỡi lên cổ cha mẹ được nữa, cho nên việc này không thể trải nghiệm được.

Tuy nhiên, kể từ khi cho Thiệu Bắc cưỡi, Mục Kinh Trập tuân theo nguyên tắc cân bằng năm bát nước dù không thể san bằng ba bát nước, khi quay lại, cô đã cho Thiệu Nam và Thiệu Trung ngồi cưỡi.

Sắc mặt của Thiệu Nam và Thiệu Trung đỏ bừng, vậy là chúng không cần phải ghen tị với những đứa trẻ trong thôn nữa.

Bây giờ Thiệu Kỳ Hải đã trở lại, bọn họ đã làm hòa, Thiệu Trung càng hài lòng hơn.

Thiệu Kỳ Hải nhìn vẻ mặt của Thiệu Trung, vừa vui vừa bất lực: "Mẹ cũng sẽ mệt, chuyện này là cha nên làm, về sau không nên làm phiền mẹ nữa."

"Được ạ." Thiệu Trung ngoan ngoãn đồng ý.

Thiệu Kỳ Hải chạm vào mái tóc mềm mại của Thiệu Trung, nhìn vẻ ngoài đáng yêu của cậu bé, hắn không nhịn được hôn lên trán Thiệu Trung một cái: "Tiểu Trung ngoan quá."

Mục Kinh Trập và mấy đứa trẻ bình thường lúc chơi vui, hay hôn nhau mấy cái, Thiệu Kỳ Hải lúc trước nhìn thấy ghen tị muốn chết, nhưng nhìn vào ánh mắt của bọn trẻ, hắn không dám động đậy, lần này cuối cùng cũng có cơ hội, hắn làm sao có thể có thể bỏ qua.

Thiệu Trung sờ sờ cái trán của mình, vẻ mặt có chút chán ghét: "Cha, lần sau đừng tùy tiện hôn, muốn hôn thì phải cạo râu trước, đâm rất đau."

"Tay của cha không tiện lắm." Thiệu Kỳ Hải khó xử, đi theo Thiệu Trung vào ăn...

Trên bàn ăn có rất nhiều món bổ máu, trong đó có tiết lợn và gan heo, bởi vì không chỉ Thiệu Kỳ Hải cần bổ sung, mà Mục Kinh Trập cũng cần bổ sung.

Thiệu Đông và Thiệu Tây gắp thức ăn cho Mục Kinh Trập và cả Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Hải ăn đến hài lòng, sau khi hắn về nhà, bọn trẻ chăm sóc hắn rất tận tình, thậm chí còn muốn giúp hắn rửa mặt, bọn trẻ nhớ kỹ lời bác sĩ dặn, không cho hắn làm các công việc nặng nhọc, nước rửa chân cũng bưng tới cho hắn.

Cơm nước xong xuôi, Thiệu Kỳ Hải lặng lẽ đi đến gian nhà tranh nơi mà Thiệu Kỳ Vân đang ở.

Thiệu Kỳ Vân đang cảm thấy buồn chán sau khi ăn xong thì Thiệu Kỳ Hải đã tìm đến trước cửa.

Nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải tới, cả người Thiệu Kỳ Vân run lên, mấy đứa trẻ chính là chiếc vảy ngược của Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Kỳ Vân biết sợ, vì thế không dám nói gì, giả vờ như chính mình không có ở đó.

Cô ta giả vờ rất đạt, nhưng Thiệu Kỳ Hải chưa bao giờ bị lừa, thấy cô ta mãi không mở cửa, trực tiếp nhấc chân lên đạp.

Động tác rất giống với cách Mục Kinh Trập tìm tới cửa, mà cánh cửa gỗ cũng không vững chắc, đạp hai cái đã bị mở tung.

Gian nhà tranh rất nhỏ, cánh cửa bị đạp tung ra, đập thẳng vào Thiệu Kỳ Vân.

"A..." Thiệu Kỳ Vân ôm lấy cánh tay, hét lên: "Anh hai, anh làm cái gì vậy? đau chết mất..."

Thiệu Kỳ Vân nhìn ánh mắt của Thiệu Kỳ Hải, lời tiếp theo không thể thốt ra, chỉ muốn tìm cách trốn đi, nhưng nhìn lại gian nhà tranh thấp bé chật hẹp, không có chỗ nào cho cô ta trốn cả.

"Anh hai, em thật sự không biết bọn trẻ Thiệu Đông sẽ bị bắt cóc, em thật sự không tham gia..."

"Không, em đã tham gia, chỉ mạng sống của mình mà nói ra, em vì sự ích kỷ của bản thân mà làm hại bọn trẻ."

"Nhị ca, bọn trẻ không phải đều ổn sao? Đừng tìm em, em thật sự là vô tội."

"Em cho rằng mình được thả ra thì sẽ vô tội sao? Nếu không phải em chọc tức bọn cho vay nặng lãi, còn lắm miệng như vậy, thì làm sao có thể xảy ra chuyện như ngày hôm nay!"

Thiệu Kỳ Hải nói đến đây thì bật cười: "Bị hỏi đến đứa trẻ nào được yêu thương nhất, em còn biết không nói đến Tiểu Trung."

Thiệu Kỳ Vân nghe vậy, khuôn mặt căng thẳng giật giật, cắn móng tay cái: "Anh hai, sao anh lại nhắc đến nó? Anh đã hứa là ở trước mặt em sẽ không bao giờ nhắc đến nó."

"Là em hết lần này đến lần khác chạm tới giới hạn của người anh này, trước đây mượn tiền không thành lại muốn tìm đến Tiểu Trung mượn tiền, mà đó cũng không là mượn nữa, đó là cướp thì đúng hơn, em làm như vậy không phải coi là Tiểu Trung là do em sinh ra, không cần kiêng dè gì sao?"

"Thiệu Kỳ Vân, anh cảnh cáo em lần cuối, anh đã nói với mọi người bên ngoài là mẹ của Tiểu Trung đã chết, cho nên không muốn chết thì khôn hồn ngậm chặt miệng lại, không được làm ra những chuyện như vậy nữa, cũng đừng động đến một sợi tóc của Tiểu Trung."

"Sau này mặc kệ có bị bọn cho vay nặng lãi đánh chết hay là bị bán đi, một chữ cũng không được nói đến Tiểu Trung. Năm đó em đã dìm chết thằng bé rồi, coi như chưa từng sinh ra, em vĩnh viễn nhớ cho kỹ, đừng mong Tiểu Trung có tiền đồ rồi nhảy ra kể công."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net