Chap 245: Em ra tay, tôi canh chừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách anh cả Thiệu nhìn Thiệu Kỳ Hải cũng giống như lúc Thiệu Kỳ Hải đột nhiên quay lại trước đó, thậm chí còn sợ hơn cả nhìn thấy ma, hắn không ngờ rằng người em trai này của mình khi bị khiêu khích lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Chị dâu Thiệu nhìn Thiệu Kỳ Hải, sau đó lắng nghe ồn ào bên trong, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, cô ta muốn trở về nhà mẹ đẻ, hai người này thật đáng sợ, bọn họ thậm chí còn đáng sợ hơn các linh hồn ma quỷ trên TV.

Bởi vì Mục Kinh Trập chưa từng làm chuyện như vậy, thật sự cũng có chút không xác định được thời gian, cô thật ra không muốn dìm chết Thiệu Kỳ Vân, chỉ có thể đếm thời gian, kéo cô ta lên, cho cô ta hít thở một hơi, rồi lại nhấn cô ta xuống lần nữa.

Chờ lúc Thiệu Kỳ Hải đi vào, vấn đề lần này sẽ được giải quyết.

Thiệu Kỳ Hải nhìn thời gian, Mục Kinh Trập đang muốn nhấc lên, hắn lại đưa tay che lại: "Không sao, có thể đợi thêm hai giây nữa, tôi rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, được rồi, lên."

Thiệu Kỳ Vân vốn tưởng rằng Thiệu Kỳ Hải sẽ ngăn cản Mục Kinh Trập, nhưng cô ta không ngờ rằng hắn không những không ngăn cản mà còn giúp Mục Kinh Trập xem thời gian làm cô ta chịu khổ hơn.

"Anh hai, sao anh có thể đối xử như vậy với em!"

"Tại sao không thể? Chỉ trách trước đây không nghĩ ra phương pháp hay ho như này thôi, nếu không anh đã sử dụng nó từ lâu rồi, đến lúc rồi."

Nói xong, hắn dùng tay ấn đầu Thiệu Kỳ Vân xuống, hai người hợp tác, thay phiên nhau mấy lầ, cho đến khi Thiệu Kỳ Vân đạt đến giới hạn giống như chó chết mới bỏ qua.

Mục Kinh Trập nhìn bộ dạng của Thiệu Kỳ Vân thở hì hục, cơn thịnh nộ sôi sục trong lồng ngực cuối cùng cũng tiêu tan không ít, không còn cảm giác sắp nổ tung như trước.

"Đây mới là lần đầu tiên, tôi sẽ cùng cô chơi thêm mấy lần nữa, tôi có thể hả giận, còn cô có thể khắc sâu thêm vào ký ức."

Thiệu Kỳ Vân thở dốc: "Các người... sao các người có thể độc ác như vậy."

Thiệu Kỳ Vân lúc trước cũng sợ Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải, nhưng lúc này nỗi sợ hãi của cô ta đã lên đến đỉnh điểm, cô ta thật sự hối hận, sớm biết đã không tới đòi tiền.

Mạng không giữ được thì quan tâm đến việc trả nợ làm gì?

"Chúng ta mới chỉ bắt đầu, cô đã sợ hãi rồi sao?" Mục Kinh Trập nhìn chằm chằm vào Thiệu Kỳ Vân, khởi động cổ tay: "Chính là đôi tay này suýt nữa đã nhấn chìm Tiểu Trung ngay từ đầu phải không?"

Thiệu Kỳ Vân có cảm giác không lành, Mục Kinh Trập cử động cổ tay: "Nếu không làm gì cả thì tôi sẽ tiếc chết mất, cho nên tay của cô..."

Mục Kinh Trập liếc nhìn Thiệu Kỳ Hải: "Anh muốn làm hay để tôi?

Thiệu Kỳ Vân đang giống như rớt vào vũng bùn, nghe xong bắt đầu giãy giụa: "Mục Kinh Trập sao cô dám? Cô cho rằng mình là ai? Cô không thể làm như vậy với tôi. Anh hai, anh cứ như vậy đứng nhìn Mục Kinh Trập xằng bậy sao? Anh không sợ người trong thôn nghe thấy động tĩnh chạy tới xem sao?"

Thiệu Kỳ Hải khẽ cau mày: "Người làm bậy trước tiên là em, nhưng em nói cũng có lý."

Hắn nhìn Mục Kinh Trập: "Em muốn tự mình làm hay ra ngoài xem?" Có động tĩnh lớn, người trong thôn nhất định sẽ tới xem.

Hắn đã cho Mục Kinh Trập một sự lựa chọn.

"Tôi sẽ tự làm." Chỉ có tự mình làm thì mới bình tĩnh được.

"Được rồi, tôi ra ngoài quan sát, cẩn thận một chút." Thiệu Kỳ Hải gật đầu: "Sức của em lớn thì thuận tiện, nhưng đừng để làm mình bị thương."

Mục Kinh Trập nghe vậy thì nhướng mày, hơi ngạc nhiên khi Thiệu Kỳ Hải lại nói như vậy? Hắn có phải là người như vậy không?

Nhìn thấy bọn họ như vậy, Thiệu Kỳ Vân muốn hộc máu: "Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Hải, hai người đừng đi quá xa." Ngay cả anh hai cũng không gọi, trực tiếp gọi tên hắn.

Thiệu Kỳ Hải không có phản ứng gì, rời đi, Mục Kinh Trập trực tiếp tát cô ta một cái.

"Được rồi, tốt nhất cô nên im lặng, trừ khi cô muốn tuyên bố với cả thế giới rằng Thiệu Trung là con trai của cô."

Mục Kinh Trập và những người khác không muốn thân phận của Thiệu Trung được công bố trước công chúng, mà Thiệu Kỳ Vân thì cũng không muốn nó.

"Không, Mục Kinh Trập, đừng tới đây! Cô không thể làm như vậy với tôi!" Thiệu Kỳ Vân cố gắng thoát ra, lùi về phía góc tường.

"Tại sao tôi không thể?" Mục Kinh Trập cử động cổ tay, bước từng bước một tới.

"Đừng qua đây, đừng qua đây!" Thiệu Kỳ Vân nhìn Mục Kinh Trập, lúc này cô chỉ muốn chạy trốn khỏi tên điên này, nhưng Mục Kinh Trập đã nhìn ra kế hoạch của cô ta, nói thẳng: "Đừng có ý đồ xấu, cũng đừng hòng chạy thoát."

Cô nhìn về phía hai chân của Thiệu Kỳ Vân: "Đôi chân này không thể giữ được, lại còn muốn chạy, tôi nhất định phải làm cho cô không thể chạy."

"Đừng tới đây"

Mục Kinh Trập không để ý đến cô ta la hét và trực tiếp ra tay. Đối với người như Thiệu Kỳ Vân, có thể nói trăm lời cũng không bằng một lần làm cô ta đau, cô ta sẽ nhanh chóng ghi nhớ, cô phải làm như vậy để Thiệu Kỳ Vân triệt để sợ hãi, như vậy mới có thể bảo vệ được Thiệu Trung, không cho cô ta đến quấy rối và sống yên tĩnh suốt quãng đời còn lại.

Mục Kinh Trập nghĩ đến lúc trước Thiệu Trung sợ hãi và khóc lóc, lại nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của cậu bé vừa rồi, dứt khoát bẻ tay chân của Thiệu Kỳ Vân.

Nó không hề bị gãy, chỉ là bị trật khớp, nhưng cơn đau cũng khiến Thiệu Kỳ Vân phải hét lên.

Mục Kinh Trập ngoáy tai, cởi tất dưới chân, có chút chán ghét nhét vào miệng Thiệu Kỳ Vân: "Nhỏ miệng một chut, yên tâm, tay chân của cô không có gãy, tôi cũng không phải là cô, sẽ không thật sự làm những thứ này, tôi chỉ làm cho nó bị trật khớp thôi, cô có hiểu không?"

Thiệu Kỳ Vân vui mừng khôn xiết khi nghe thấy tay chân vẫn chưa bị gãy, nhưng sau đó cô ta lại nghe thấy Mục Kinh Trập tiếp tục nói: "Tôi sẽ để cơ hội chặt tay chân của cô cho bọn đòi nợ, nếu tôi mà chặt mất thì bọn họ sẽ không có gì làm, tôi không thể cướp đi cơ hội của bọn họ được, như vậy là không tốt."

Không để ý đến ánh mắt oán giận của Thiệu Kỳ Vân, Mục Kinh Trập ngồi xổm xuống và nói: "Nào, nói cho tôi biết, cô bây giờ còn muốn tìm đến Tiểu Trung để đòi tiền không?"

Trên khuôn mặt của Thiệu Kỳ Vân đầy mồ hôi lạnh vì đau đớn, đôi mắt cô ta đỏ hoe, đang rên rỉ điều gì đó, Mục Kinh Trập lắc đầu: "Tôi không hiểu, dù sao nếu không muốn chết thì cứ giả vờ như không có đứa con trai này, câu trả lời của cô chỉ có thể là không muốn."

Thiệu Kỳ Vân sợ hãi, cô ta không hề quan tâm đến đứa con trai kia, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể gật đầu.

"Tôi thấy cô đã hiểu, vậy thì cứ như vậy đi, lần sau cô còn dám tới, tôi thật sự sẽ đánh gãy tay chân của cô."

Mục Kinh Trập lau tay ra ngoài, nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt và oán hận của Triệu Lan, 'Ồ' một tiếng: "Bà cũng có vẻ mặt oán giận sao? Chính bà không dạy dỗ tốt con gái của mình thì có thể trách ai?"

"Mỗi hành động đều có cái giá của nó, vốn dĩ ngay từ ban đầu các người nên thành thật thì sẽ không sao, nhưng làm gì có chuyện đó, các người quá tham lam, cái gì tốt cũng muốn bản thân mình chiếm được."

Phía trước vừa bán bọn trẻ đi, khiến Thiệu Đông và Thiệu Nam bị bắt cóc, chuyện này còn chưa tính toán xong với Thiệu Kỳ Vân, vậy mà lần này lại ồn ào tới chuyện của Thiệu Trung, lòng tham lên tới cực điểm.

"Triệu Lan, tôi giao cho bà một nhiệm vụ, coi chừng Thiệu Kỳ Vân thật tốt, không được để cô ta rời khỏi thôn."

Triệu Lan oán hận, tại sao lại không cho?

"Tay chân của cô ta không bị gãy, tôi chỉ tháo khớp mà thôi, sau này bà tìm người bẻ lại là được, cũng là để bà dễ ​​dàng trông chừng cô ta hơn, tôi chỉ nói như vậy, nếu bà không để tâm đến thì người bị dìm sẽ là bà, cân nhắc cho kỹ càng."

Đôi mắt của Triệu Lan lóe lên, Mục Kinh Trập cười ha hả: "Đừng nghĩ về việc chịu đựng gian khổ thay con gái, tình yêu giữa mẹ và con gái đúng là cảm động trời đất, bà cũng không thế chỗ được đâu, bởi vì cả hai người đều là đồng lõa, cùng nhau có tội nên bà không có tư cách gì chịu thay cho Thiệu Kỳ Vân, mà tôi cũng không chấp nhận."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net