Chap 247: Sốt cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông thầy vừa đến đã mắng Triệu Lan, sau một hồi chuẩn bị, cuối cùng cũng giúp nắn thẳng xương, trước khi làm đã tiêm một mũi cho Thiệu Kỳ Vân: "Sẽ đau, ráng chịu đựng một chút."

Thiệu Kỳ Vân nghĩ đến việc mình đã từng sinh con... Dù có đau đớn đến mấy, liệu có đau bằng lúc sinh con không?

Nhưng mà cũng không có sai, Thiệu Kỳ Vân không ngờ lại đau đến thế, suýt nữa làm cô ta đau đến chết mất, Thiệu Kỳ Vân thống khổ hét lên, ông thầy vì tiếng hét của cô ta mà không thể tập trung được, liền nhét lại đôi tất hôi hám của Mục Kinh Trập vào trong miệng cô ta.

"Kiên nhẫn một chút."

Chờ đến lúc tay chân trở lại chỗ cũ, cả người Thiệu Kỳ Vân giống như vừa được vớt ra khỏi nước, không còn phân biệt được là do dính nước từ trong chum hay là mồ hôi lạnh vì quá đau đớn.

Tuy nhiên, cô ta không phải là người duy nhất chịu khổ.

Mặc dù Thiệu Trung có vẻ như được an ủi nhưng thực tế lại không hề dễ dàng như vậy, đêm đó cậu bé sốt cao.

Bởi vì trạng thái bây giờ không tốt, luôn dựa dẫm vào Mục Kinh Trập, rất thiếu cảm giác an toàn nên Mục Kinh Trập đã phá lệ, đưa cậu bé đi ngủ cùng Thiệu Bắc, cô hát ru kể chuyện đủ thứ mới có thể dỗ cậu bé đi ngủ, nhưng đến nửa đêm vẫn còn sốt cao.

Cơn sốt lập tức lên tới 38 độ 6, Mục Kinh Trập một năm qua đã có chút kinh nghiệm nên cũng không vội bế Thiệu Trung đến bệnh viện, trước tiên cho cậu bé uống thuốc hạ sốt dành cho trẻ em, sau đó không ngừng ôm cậu bé, dỗ dành cậu bé, cho cậu bé cảm giác an toàn.

Sau khi vật lộn đến sáng sớm, cơn sốt của Thiệu Trung cuối cùng cũng giảm bớt, nhưng do sốt cao nên ngày hôm sau nhìn bộ dáng của cậu bé ỉu xìu, bơ phờ.

Trước đây là Thiệu Kỳ Vân trốn Thiệu Trung không muốn gặp, bây giờ đến lượt Thiệu Trung trốn Thiệu Kỳ Vân không muốn gặp, Thiệu Trung thậm chí không muốn đi ra sân vì cậu bé sẽ nghe thấy giọng nói của Thiệu Kỳ Vân ở nhà bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên cậu bé từ chối một người như thế này.

Thiệu Trung tuy rằng không có tinh thần nhưng càng ngày càng cư xử ngoan ngoãn, nghe lời, nói gì cũng đồng ý, bảo ăn thì ăn uống thì uống, đám Thiệu Đông muốn chọc cho cậu bé vui, cậu bé cũng hợp tác cười theo.

Nhưng việc cậu bé phối hợp nghe lời như vậy khiến mọi người cảm thấy quá chua xót, sau đó mọi người không trêu chọc cậu bé nữa, để cậu bé yên tĩnh.

Ban ngày không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện có vẻ khá hơn, nhưng đến tối, Thiệu Trung lại lên cơn sốt, lần này còn tệ hơn đêm qua, sốt tới 39 độ, còn nôn mửa nhiều lần, cả người đầy đổ mồ hôi lạnh.

"Làm sao bây giờ?" Thiệu Kỳ Hải đêm qua lo lắng, nhưng Mục Kinh Trập lại bình tĩnh, ít nhất còn bình tĩnh hơn một chút, nhưng khi nhìn thấy Thiệu Trung nôn mửa, cô lại có chút sợ hãi.

"Đưa thằng bé đến bệnh viện trước đi. " Mục Kinh Trập quấn Thiệu Trung trong chăn rồi bế đi, Thiệu Kỳ Hải vội vàng nói mình sẽ bế, nhưng Thiệu Trung bị bệnh nên có chút khó chịu, chỉ cần Mục Kinh Trập, không cần hắn.

Vừa vào tới tay hắn đã khóc lóc đòi mẹ.

Trẻ con là như vậy, chúng thường hôn bất cứ ai chúng muốn, nhưng khi ốm đau hay khó chịu, chúng chỉ muốn ở bên người nào chúng muốn, chúng không biết người lớn có mệt hay không, chúng chỉ muốn người mà chúng chọn trong lòng mình, như vậy mới cảm thấy an toàn.

Mục Kinh Trập đã từng nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ chỉ muốn có mẹ, cả người mẹ ướt đẫm mồ hôi, ôm đến tay muốn gãy, nhưng con lại không cần cha, chỉ có thể cực khổ cho mẹ.

May mắn thay, bây giờ cô rất khỏe, nếu không cô sẽ giống như người mẹ ấy, vừa đau lòng vừa mệt nhọc.

"Không sao, để tôi cõng, tôi quen rồi." Mục Kinh Trập cõng Thiệu Trung trên lưng, sau đó nhìn về phía Thiệu Đông: "Tiểu Đông, con và chú ở nhà trông nhà, chăm sóc cho các em."

Thiệu Kỳ Dương cũng đứng dậy: "Tôi sẽ chăm sóc cho bọn trẻ thật tốt, hai người yên tâm đi đi."

"Đúng vậy." Thiệu Đông gật đầu: "Mẹ mau đi nhanh đi."

Ở quê không có giống như thành phố có đèn đường vào ban đêm, khắp nơi đều là ánh sáng. Nông thôn ban đêm trừ khi có trăng, nếu không thì trời sẽ rất tối, năm ngón tay cũng không thấy, đi đâu cũng phải cầm theo đèn pin.

Tuy nhiên, phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn, đi xe đạp vào ban đêm không an toàn, xe của Thiệu Kỳ Hải thì được đưa đi bảo dưỡng nên Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải đành phải chạy bộ đến trung tâm y tế của thị trấn.

Mục Kinh Trập rất quen thuộc với con đường này, kể cả vào ban đêm, bởi vì cô đã lái xe tới đó nhiều lần vào ban đêm.

Mục Kinh Trập cảm giác được Thiệu Trung trên lưng càng ngày càng nóng, trong lòng càng lúc càng lo lắng, bước đi rất nhanh, không khỏi thở hổn hển.

Thiệu Kỳ Hải đi theo phía sau, cố gắng hết sức soi đường phía trước cho Mục Kinh Trập, nghe tiếng thở của cô, hắn khó chịu vì lúc cần xe không có ở đó, quay sang bên cạnh liên tục nói để hắn cõng.

Nhưng Thiệu Trung lại không muốn: "Không sao, để tôi cõng, tôi quen rồi."

Sức đề kháng của trẻ con rất kém, lúc nào cũng nhức đầu, không ít ngày Mục Kinh Trập thường xuyên bế con đến bệnh viện ở thị trấn lúc nửa đêm, cha mẹ trẻ đều đến đây như thế này, chỉ cần con ốm đau là phải cõng trên lưng đi.

Mục Kinh Trập nói xong, tiếp tục đi về phía trước, lời nói cũng chỉ là thuận miệng, nhưng Thiệu Kỳ Hải nghe xong lại vô cùng phức tạp.

Cô nói đã quen rồi, cô luôn nói mình rất khỏe nên dù có làm gì thì dường như cũng không thành vấn đề.

Nhưng dù khỏe đến mấy không có nghĩa là cô sẽ không mệt mỏi, nhất là lúc chạy gấp trên đường như thế này.

Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập chạy đến trung tâm y tế của thị trấn trong thời gian ngắn nhất, khi bọn họ đến nơi, Mục Kinh Trập đã ướt đẫm mồ hôi.

Vị bác sĩ già ở trung tâm y tế đã quen với việc bệnh nhân đến vào ban đêm, ông nhanh chóng đứng dậy, xem xét tình hình, ông nói rằng có nhiều nguyên nhân khiến trẻ sốt và nôn mửa, tâm trạng không tốt và bị hù dọa cũng là một nguyên nhân, suy cho cùng, cảm xúc thật ra cũng có ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của con người.

Vị bác sĩ già nhanh chóng kê đơn thuốc và trò chuyện với Mục Kinh Trập một lúc, bởi vì lúc trước năm đứa trẻ cũng tới qua, xem như cũng có quen biết.

Nhìn Mục Kinh Trập rồi nhìn Thiệu Kỳ Hải, bác sĩ đưa bản tờ đơn ra, nghiêm túc nói: "Đừng chỉ làm khổ người phụ nữ của mình." Vị bác sĩ già nhìn thấy rất nhiều chuyện tình người ấm lạnh.

Thiệu Kỳ Hải nghe xong có chút xấu hổ, liếc nhìn Mục Kinh Trập, cô vội vàng nói: "Thật ra đứa nhỏ này chỉ muốn mỗi tôi."

"Đó không phải vì cậu ta đối xử với con chưa đủ tốt sao." Vị bác sĩ già nói xong không khỏi trừng mắt: "Đi tiêm thuốc đi." Ông đã từng thấy nhiều người cha như vậy rồi.

Khi Thiệu Kỳ Hải đi trả tiền thuốc, tìm y tá lại tiêm thuốc, Mục Kinh Trập chỉ đành ôm Thiệu Trung ngồi chờ.

Vừa rồi đổ mồ hôi khắp người, sau khi ngồi xuống một lúc, có cơn gió thổi qua làm lạnh run người.

Thiệu Kỳ Hải đến phòng tiêm nhìn thấy Mục Kinh Trập đang run rẩy, vội vàng cởi áo khoác lên người cô: "Đừng để bị cảm lạnh." Hắn cảm thấy có chút khó chịu, lần sau không chỉ mang theo quần áo cho Thiệu Trung mà còn phải mang theo hai bộ cho người lớn.

"Tôi không sao, anh cũng đừng để bị cảm nhé..." Phản ứng đầu tiên của Mục Kinh Trập là từ chối.

"Tôi sẽ không sao, em mới là người đừng để bị cảm." Thiệu Kỳ Hải cứng rắn khác thường, không để cho Mục Kinh Trập trả lại: "Tôi từng cắm trại và huấn luyện vào nửa đêm rất nhiều lần, sẽ không dễ cảm lạnh."

Mục Kinh Trập do dự một chút, nghĩ thầm đó là trước đây, bây giờ cơ thể của hắn giống như một quả bóng bay thủng lỗ chỗ.

Cuối cùng, cô mượn y tá một tấm chăn mới có thể giải quyết xong chuyện.

Sau khi tiêm, cơn sốt của Thiệu Trung cuối cùng cũng giảm xuống, cậu bé không còn nôn mửa nữa, chìm vào giấc ngủ sâu nhưng sau đó vẫn còn phải tiêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net