Chap 254: Tài năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Đông ở một bên quan sát, đã hiểu rõ tình huống cũng như mục đích hành động của Mục Kinh Trập, sau khi nghe được câu nói đùa: "Tiểu Trung sợ à?"

"Tiểu Trung là con trai nên nhất định sẽ không sợ rồi, chúng ta không đi thì thằng bé sẽ tự mình đi." Thiệu Kỳ Hải cũng nói đùa, ánh mắt phức tạp nhìn Mục Kinh Trập.

Hắn không ngờ rằng Mục Kinh Trập sẽ giúp đỡ Thiệu Trung theo cách này.

Thiệu Trung bị trêu chọc đến mức trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, nói không sợ cũng không đúng, mà nói sợ thì cũng tò mò, khó xử không thôi.

"Được rồi, việc xem phim thì nói sau nhé, trước tiên con có muốn ký tên hay không."

Mục Kinh Trập chỉ vào hợp đồng và nói thêm một tin tốt nữa: "Đây là một hợp đồng khá tốt, con thuộc loại buồn bã và dễ bùng nổ, mẹ đã giới thiệu con cho đạo diễn như vậy rồi, sau này mẹ cũng sẽ mua đĩa nhạc về nghe, nhưng mà Tiểu Trung sau khi ký nó thì phải chịu khổ một khoảng thời gian rồi."

"Thật sao?" Thiệu Trung không quan tâm đến việc vất vả, cậu bé chỉ quan tâm xem có người nào thực sự cần hay không.

"Tất nhiên là thật rồi, sao mẹ phải nói dối con chứ? Sự bộc phát nỗi buồn của con rất thích hợp để dùng cho nhạc phim đó nha, và khi hắc hóa hơn có thể được sử dụng khi cốt truyện lên đến đỉnh điểm. Vì vậy, bất kể phong cách nào con làm luôn có nơi thích hợp để sử dụng, nhưng nó không phải là chủ đạo nên con phải đợi."

Thiệu Trung không hiểu sao phải dùng đến hắc hóa, vấn đề là dùng được thì sẽ chấp nhận.

Thiệu Trung không muốn hỏi nhiều như phía trước, chỉ xác nhận lần nữa: "Mẹ, mẹ thật sự không lừa con chứ? Nó thật sự có thể dùng được phải không?"

"Thật sự không có lừa con, sau này con sẽ biết âm nhạc nào cũng được người ta yêu thích và có chỗ đứng của nó, chỉ cần không làm tổn hại đến người khác thì đó là âm nhạc hay."

Thiệu Trung thở phào nhẹ nhõm: "Tại sao muốn hại người? Con sẽ không hại người, nhưng lỡ dọa bọn họ thì phải làm sao? Làm bọn họ khóc thì phải làm sao?"

"Chỉ cần không có ý hại người, hù dọa người khác cũng không sao. Phim kinh dị cố tình hù dọa người, càng đáng sợ càng tốt, dọa người rơi nước mắt càng tốt. Về phần làm người ta khóc, nó chỉ khiến phim thêm nổi tiếng mà thôi."

Mục Kinh Trập nhấn mạnh rằng cậu bé sẽ không làm hại bất cứ ai, chỉ cần Thiệu Trung không hoàn toàn tuyệt vọng và có ý định giết người, hủy diệt thế giới như kiếp trước thì sẽ ổn thôi.

"Quá tốt rồi, vậy con sẽ không sợ nữa." Có trời mới biết trong khoảng thời gian này Thiệu Trung sợ hãi đến nhường nào.

"Đừng sợ, Tiểu Trung, mỗi người đều có cảm xúc và ham muốn của riêng mình. Con cũng vậy, chúng ta cũng vậy, mọi người đều giống nhau. Không ai chỉ có mỗi hạnh phúc vui vẻ cả, âm nhạc của con là tâm trạng của con, nên không có quy tắc nào bảo rằng con phải luôn khiến mọi người hạnh phúc."

"Con có thể dũng cảm thể hiện bản thân dù vui hay không, không vui thì cứ để không vui." Thiệu Trung dùng âm nhạc để bày tỏ và trút bỏ cảm xúc, điều này cũng tốt cho cậu bé.

"Được ạ." Lời của Mục Kinh Trập thật sự khiến Thiệu Trung cảm thấy yên tâm, cuối cùng Thiệu Trung cũng chịu mở cánh cửa lòng.

Từ giờ phút này trở đi, Thiệu Trung cuối cùng không còn cảm thấy sợ hãi hay run rẩy nữa, không chút do dự nhận lấy hợp đồng, thực sự bắt đầu thể hiện bản thân.

Mục Kinh Trập lấy lại chiếc trống và cây sáo mà Thiệu Trung đã giấu và bảo cậu bé rằng dù có làm gì thì hãy ở nhà.

Sau vài ngày như vậy, có lẽ áp lực lên bản thân đã giảm bớt, tình hình cũng được cải thiện, Thiệu Trung tìm đến Quý Bất Vọng, sau khi sử dụng thiết bị chuyên nghiệp để hoàn thành nhiệm vụ, cậu bé thật sự đã mở ra một thế giới mới và cảm thấy rằng đó thực sự là một điều khá thú vị.

Tuy rằng cậu bé đã vui vẻ hơn, nhưng nó không giống như trước đây, hơn nữa bởi vì khoảng thời gian này đối diện với rất nhiều chuyện nên đã tiến bộ hơn lúc trước, cảm xúc cũng phong phú hơn.

Cậu bé dần dần bắt đầu có những ý tưởng mới và phong cách mới, khi Mục Kinh Trập đến đón Thiệu Trung, nghe thấy có chút cảm động: "Nghe xong cảm thấy rất thoải mái, trong lòng còn vương vấn sự ấm áp, tâm trạng giống như được an ủi vậy."

Mục Kinh Trập nói ra cảm nhận của mình, Quý Bất Vọng gật đầu: "Ừ, Tiểu Trung đang tự chữa lành vết thương, trái tim mềm mại trong sáng, lại giỏi biểu đạt bằng âm nhạc, cho nên vô thức dùng âm nhạc để chữa lành vết thương, người nghe sẽ cảm nhận được rằng họ đang được an ủi."

Đôi mắt của Mục Kinh Trập sáng lên: "Như vậy là tình huống đang chuyển biến tốt đúng không?"

"Đương nhiên là tốt." Quý Bất Vọng nhìn thấy Thiệu Kỳ Hải đi vào liền hướng về phía hắn gật đầu: "Đúng lúc Kỳ Hải đang ở đây, tôi sẽ nói với hai người ý tưởng của tôi."

"Tình hình của Tiểu Trung đang được cải thiện, điều đó rất tốt, tài năng hiếm có của thằng bé cứ để như vậy sẽ rất lãng phí, nhưng tầm nhìn bây giờ của thằng bé còn giới hạn. Thằng bé nên biết về âm nhạc nhiều hơn và nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, như vậy mới tốt cho tương lai của Tiểu Trung."

Thời gian này là thời gian vàng của Thiệu Trung, không nên lãng phí.

Vẻ mặt của Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập nghe xong có chút nặng nề, quả thực thiên tài cũng cần phải bồi dưỡng, thiên tài không có nghĩa là cái gì cũng biết, không cần lo lắng, ngược lại càng có tài thì càng cần phải chú ý đến điều này.

Mục Kinh Trập thực sự không biết nhiều về âm nhạc, cô đã mua một số sách liên quan cho Thiệu Trung và cũng mua một số bài hát nổi tiếng để nghe một chút, Quý Bất Vọng bên này cũng đuổi kịp, không nói đến những cái khác, anh cũng chưa tham dự nhiều buổi hòa nhạc thực sự đỉnh cao, nhưng hai buổi hòa nhạc bình thường trong thành phố, anh đã dẫn Thiệu Trung theo.

Hai lần đó cũng là những bất ngờ thú vị đối với Thiệu Trung, Mục Kinh Trập vẫn còn nhớ Thiệu Trung thích nó đến mức nào và cậu bé đã vui vẻ như thế nào.

Nếu người khác có con có tài năng như vậy thì họ đã cho con đi nghe biết bao nhiêu lần rồi, còn thuê nhiều giáo viên nổi tiếng, cho dù không có tài năng như vậy thì từ nhỏ cũng đã nhìn thấy rất nhiều. Mà Thiệu Trung có tài năng như vậy, nhưng từ nhỏ lại chẳng có thứ gì cả, thẳng thắn mà nói cậu bé vẫn đang bị mắc kẹt trong một thị trấn nhỏ.

Những gì Mục Kinh Trập đã làm cho mấy đứa bé là rất tốt và hiếm có trong thôn và quận huyện, nhưng xuất phát điểm quá thấp, dù có cố gắng đuổi kịp đến đâu, cô vẫn không thể bắt kịp điểm xuất phát của con cái người khác.

Mục Kinh Trập cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của các bậc cha mẹ hiện đại, không có lý do gì phải vất vả mua nhà ở khu trường học, ai lại không muốn cho con mình những thứ tốt hơn?

Cô cảm thấy khó chịu, Thiệu Kỳ Hải lại càng cảm thấy tệ hơn, bởi vì nếu không có Mục Kinh Trập, tài năng của Thiệu Trung có lẽ đã không được phát hiện, giống như vô số tài năng khác có thể đã bị chôn vùi.

Ở thời đại hiện đại nơi Mục Kinh Trập sinh sống, việc cho con cái tham gia các lớp học sở thích đã trở thành một quy luật phổ biến, cha mẹ nào cũng sẵn lòng cho con học, nếu con cái có năng khiếu hay yêu thích một lĩnh vực nào đó, bọn họ nhất định sẽ rất xem trọng, sau đó sẽ cho con cơ hội phát triển.

Nhưng không có điều kiện, dù có bao nhiêu tài năng cũng sẽ không bao giờ được bồi dưỡng.

Thiệu Trung từ lúc tập đi đã thích nghe đủ loại âm thanh, mỗi lần nghe thấy âm thanh của tiếng kèn đều sẽ chủ động đến gần, Thiệu Kỳ Hải biết, mọi người trong thôn đều biết, nhưng... mọi người chỉ cười nhạo niềm vui của cậu bé, không một ai coi trọng nó.

Ngay cả Thiệu Kỳ Hải cũng không ngờ tới điều này, hắn chỉ cho rằng Thiệu Trung còn nhỏ, nhưng sau khi Mục Kinh Trập đến, cô đã có lựa chọn khác, mấy đứa bé thích cái gì thì cứ cho học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net