Chap 293: Đứa bé kia...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông lão đầu tóc đã bạc trắng, nhưng cả người trông rất khỏe mạnh, ánh mắt sáng ngời, nghe xong liền gật đầu: "Tôi nhìn thấy rồi, tốt tốt."

Người này không ai khác chính là ông nội của Quý Bất Vọng, Quý lão gia.

Khi Quý Bất Vọng nghe tin Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải đã ký giấy ly hôn, trong lòng anh ngay lập tức có cảm giác ăn mừng, mặt mày rạng rỡ, tâm trạng rất vui vẻ gọi điện thoại, Quý lão gia đương nhiên có thể nhìn ra.

Quý lão gia hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Quý Bất Vọng rất vui vẻ, bởi vì trước đó anh đã bị Quý lão gia đã cười nhạo không có năng lực, không biết tiên hạ thủ vi cường, cho nên đã buột miệng kể ra.

Quý lão gia nghe vậy bật cười, thấy anh vui vẻ như vậy, không nỡ kích thích anh rằng bọn họ vẫn chưa chính thức ly hôn.

Nghe Quý Bất Vọng kể đi kể lại rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Mục Kinh Trập.

Cách quá xa không nhìn rõ mặt, dung mạo có chút không rõ ràng, nhưng Quý lão gia vẫn cảm thấy rất tốt.

Ông mỉm cười, sau đó vô tình bị người bên cạnh giẫm phải.

"Xin lỗi."

"Không sao." Quý lão gia lắc đầu, nắm chặt chiếc nạng trong tay.

Lão Phàm đi theo Quý lão gia nhìn thấy cảnh này mà đau lòng, vội vàng đỡ lấy ông ấy: "Đều là lỗi của tôi, nếu tôi biết sẽ như thế này thì đã không để ngài chen chúc nơi này."

"Không sao, không sao, có được ngày này đã rất tốt rồi." Đôi mắt của Quý lão gia trần ngập ý cười: "Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ thấy Bất Vọng chơi đàn nữa."

Quý Bất Vọng từ nhỏ đã có thiên phú về âm nhạc, gia đình đương nhiên ủng hộ anh ấy, thiên phú như vậy, tài năng như vậy, học được như vậy, nhưng lại tham gia biểu diễn đúng một lần, sau đó liền không biểu diễn nữa.

Rất nhiều người khi lên sân khấu thấy đông khán giả ở dưới sẽ bị áp lực, luôn phải chuẩn bị tinh thần và tự nhủ rằng đó chỉ là su hào bắp cải mà thôi, không cần để ý.

Đối với Quý Bất Vọng, cứ tự nhiên mà diễn thôi, nhưng khi anh đứng trên sân khấu và toàn bộ khuôn mặt khán giả hoàn toàn mờ mịt, anh không tìm thấy cha mẹ mình hay nhìn thấy biểu cảm của khán giả, lúc ấy anh mới nhận ra nỗi đau đó nghiêm trọng đến mức nào.

Quý Bất Vọng chỉ lên sân khấu một lần và không bao giờ biểu diễn nữa.

Quý lão gia vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, đó luôn là điều hối tiếc nhất của ông, lần này Quý Bất Vọng đột nhiên nói rằng muốn tham gia biểu diễn, mặc dù nói rằng anh chỉ là phụ diễn nhưng Quý lão gia vẫn đến.

Sân khấu lần thứ 2 của Bất Vọng, đương nhiên ông ấy phải đến xem rồi.

Quý lão gia mỉm cười nhìn sân khấu, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Mười phút sau, lễ hội âm nhạc thiếu nhi chính thức bắt đầu, người biểu diễn đầu tiên là một nhóm năm cậu bé khoảng mười tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã biểu diễn nhạc rock, chơi trống rất điêu luyện và có phong cách rất hay, bầu không khí nhanh chóng được khuấy đảo.

Mục Kinh Trập và Thiệu Tây cũng không kìm được mà đứng dậy cổ vũ.

Nhìn những thí sinh nhí đầy phong cách trên sân khấu, Mục Kinh Trập chỉ có thể cảm khái rằng Trường Giang sóng sau xô sóng trước*.

( Câu tục ngữ "Sóng sau xô sóng trước" như một sự chiêm nghiệm về những chân lý trong cuộc đời. Hôm nay, hôm sau và mai sau nữa, đất nước lại sinh ra những người tài làm vẻ vang và rạng danh. Đó mới là minh chứng cho sự phát triển và tiến bộ vượt bậc.)

Vì là lễ hội âm nhạc dành cho trẻ em cho nên khác với các cuộc thi văn nghệ khác, các phần biểu diễn sau bao gồm múa hát, theo nhóm hay cá nhân đều có phụ huynh đi cùng.

Dù còn mắc lỗi trong một, hai màn trình diễn, thậm chí giọng hát còn hơi run nhưng mọi người trên khán đài đều cổ vũ rất nhiều.

Quý Bất Vọng và Thiệu Trung biểu diễn thứ tám, ngay giữa buổi, bởi vì hai buổi diễn trước không hay lắm nên mọi người thật sự có chút mệt mỏi.

Nhưng khi Quý Bất Vọng và Thiệu Trung bước lên sân khấu, ánh mắt mọi người sáng lên, tiếng bàn luận đột nhiên trở nên sôi nổi hơn.

Mọi người đều yêu thích cái đẹp, dung mạo của Quý Bất Vọng và Thiệu Trung thật sự đáng kinh ngạc, ánh mắt của nhiều bậc cha mẹ nhìn vào Quý Bất Vọng sáng lên.

"Thật đẹp trai."

"Anh ấy thật đẹp trai."

"Đứa trẻ cũng dễ thương."

"Quần áo giống nhau, tóc cũng giống nhau, có phải là cha con không?"

Quần áo của Quý Bất Vọng và Thiệu Trung không được tính là quần áo gia đình, nhưng là cùng một dòng, do Mục Kinh Trập đặc biệt may.

Nghe mọi người bàn tán, Mục Kinh Trập rất vui vẻ, lúc nghe phía sau có người hỏi có phải là hai cha con không, cô vội quay lại giải thích: "Không phải, là thầy trò."

Quý Bất Vọng chỉ có thể nhìn thấy Mục Kinh Trập, cho nên anh tập trung quan sát Mục Kinh Trập, Thiệu Trung cũng tìm thấy Mục Kinh Trập, cũng đang chăm chú nhìn cô.

Hai người nhìn Mục Kinh Trập mỉm cười, khẽ cúi đầu rồi quay lại ngồi trước cây đàn và không nói gì nữa.

Những người bên cạnh Mục Kinh Trập kinh ngạc kêu lên, nói rằng hai người đang cười với bọn họ, Mục Kinh Trập đắc ý, không phải với bọn họ mà là với cô!

Quý Bất Vọng và Thiệu Trung bắt đầu biểu diễn, khung cảnh trở nên yên tĩnh, bài hát lần này biểu diễn là tác phẩm mới của Thiệu Trung, nó được sáng tác từ vài ngày trước, bài hát tràn ngập niềm vui, còn mang theo một tia nghịch ngợm, ở giữa còn có tiếng kêu như tiếng ếch.

Không cần phải nói, nguồn cảm hứng có lẽ đến từ cuộc cãi vã giữa Thiệu Tây và Thiệu Nam.

Thiệu Tây lập tức nghe hiểu: "Tiểu Trung thật xấu xa."

Thiệu Tây nói Thiệu Trung thật là xấu, nhưng nụ cười trên môi càng ngày càng lớn, sau đó cả người không khỏi lắc lư theo.

Mọi người có mặt đều giống nhau, màn biểu diễn trước đó chưa chắc đã thích, trẻ em không thể yên tĩnh được, nhưng lần này thì khác, cả người lớn lẫn trẻ em đều không kìm được nụ cười, không biết khi nào lại lắc lư theo nhịp nhạc.

Tiết trời mùa hè nóng bức, cộng thêm nơi đây lại rất nhiều người, nhưng âm nhạc của Thiệu Trung lại khiến người ta quên đi cái nóng oi bức, cảm giác giống như đang theo Thiệu Trung ra đồng, giữa tiếng ếch kêu, chuồn chuồn bay, ngồi trên hoa sen hưởng cái gió liu riu.

Hoặc là quay về những ngày còn bé, đuổi gà, đuổi chó ngoài sân, tận hưởng không khí mát mẻ cùng cha mẹ.

Vô tình, người lớn dường như được quay về tuổi thơ, nghĩ đến những điều hạnh phúc nhất, còn lũ trẻ lại đi du lịch hè theo điệu nhạc của Thiệu Trung.

Màn trình diễn kết thúc, Quý Bất Vọng và Thiệu Trung bước lên phía trước cúi chào, mọi người đều định thần lại, tiếng vỗ tay nồng nhiệt nhất xen lẫn tiếng reo hò vang lên trong hội trường.

"Thêm một bài nữa."

"Hay quá."

Mục Kinh Trập dùng hết sức vỗ tay, đưa tay lên đầu tạo hình trái tim với Thiệu Trung, nghe hay lắm, Thiệu Trung tuyệt lắm.

Thiệu Trung nhìn thấy cũng làm hình trái tim lại cho Mục Kinh trập, Quý Bất Vọng nhìn thấy cũng suýt làm theo, cuối cùng, Thiệu Tây và Mục Kinh Trập bắt đầu thả tim, rất nhiều hài tử cũng tò mò làm theo.

Giữa muôn vàn sự cạnh tranh, Quý Bất Vọng và Thiệu Trung bước xuống sân khấu trong sự miễn cưỡng của mọi người.

Nhưng bọn họ đã đi xuống rồi, tiếng vỗ tay vẫn không ngừng, Mục Kinh Trập cảm thấy tràn đầy tự hào.

Quý lão gia đang chen chúc trong đám đông, lại không cười, ngơ ngác nhìn về phía trước, có chút không hòa hợp với những người đang vui vẻ xung quanh, thậm chí còn đeo kính lão, nhìn bóng lưng của Quý Bất Vọng và Thiệu Trung đang bước vào, nắm chặt lấy tay Lão Phàm bên cạnh.

"Lão Phàm, ông có nhìn thấy không? Xa quá nên tôi nhìn không rõ, nhưng đứa nhỏ kia... sao tôi lại có cảm giác giống như vậy..."

Lão Phàm cũng có chút kỳ quái: "Cách quá xa, tôi cũng không thấy rõ, đều tại tôi, nếu sớm biết như này đã tới sớm một chút..."

Quý lão gia sững sờ trong chốc lát, chưa kịp đợi màn biểu diễn tiếp theo lên trên sân khấu đã vội vã rời đi.

Lão Phàm đỡ ông ấy ra, nhìn sắc mặt của Quý lão gia: "Quý lão gia, ngài không gặp thiếu gia sao? Thiếu gia còn chưa biết là ngài đã tới, nếu biết được, cậu ấy nhất định sẽ rất vui."

Quý lão gia lắc đầu nói: "Tạm thời không cần liên lạc với nó." Ông phải suy nghĩ một chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net