Chap 310: Gian xảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trò chuyện một chút, chủ đề có chút ưu sầu, Quý Bất Vọng lấy lại tinh thần: "Ông nội, ông đừng suy nghĩ nhiều nữa, vui thì cứ vui đi, già cả rồi, hà tất gì không phóng túng một chút."

"Được, ta sẽ buông thả bản thân, ai biết được ta sẽ chết lúc nào chứ." Quý lão gia gật đầu.

"Ông nội, ông nói được hai câu lại bàn về cái chết là thế nào? Vất vả lắm mới tìm được Tiểu Trung, ông không muốn nhìn thằng bé nhiều hơn một chút sao? Ông không muốn nhìn thấy cháu lấy vợ và sinh con sao?"

"Trước kia cháu hôn mê, ta không phải không sợ chết, ta sợ sau khi ta chết sẽ không ai quan tâm đến cháu nữa, nhưng bây giờ cháu đang sống đấy thôi, thay vì động viên ta thì hãy tự mình cố gắng hơn đi. "

Nghe Quý lão gia nói rằng ông không dám chết, trái tim Quý Bất Vọng đột nhiên thắt lại, trước kia anh nằm bất động trên giường bệnh, không biết ông nội đã trải qua thời gian ấy như thế nào.

Khi cha mẹ xảy ra chuyện, tóc ông nội đã bạc nửa đầu, sau này khi anh và anh trai gặp tai nạn, tóc ông liền trắng phau cả đầu, hơn nữa còn vì không chịu nổi mà ngã xuống.

Mặc dù mọi người đều nói rằng anh đã chết nhưng ông nội vẫn luôn ôm hi vọng vì anh còn thở.

Quý Bất Vọng chớp chớp mắt, không có biểu hiện gì bất thường, không dám để ông nội biết sự thật mình luôn tỉnh táo trong bốn năm, sợ ông nội biết được sẽ đau lòng nên mới cười nói: "Không phải là vì chuyện phát hiện ra Tiểu Trung sao, ông nội thương thằng bé, sau này nó lớn hơn một chút, ông lại chuyện sang thương con của cháu, rất hợp lý."

"Cháu còn nói dễ nghe như vậy, bây giờ vẫn chưa ra cái gì."

Hai người đấu võ mồm, điều này thật sự làm bầu không khí thoải mái hơn.

Bên kia Thiệu Trung thỉnh thoảng ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ gì, ngược lại là Mục Kinh Trập suy nghĩ rất thoáng.

"Đừng nghĩ nhiều nữa Tiểu Ngũ, đây chỉ là một cuộc gặp gỡ mà thôi. Nếu con cảm thấy thoải mái, sau này chúng ta có thể dành thời gian nhiều cho nhau hơn, còn nếu con thấy không quen thì cũng không sao cả."

Đoàn quay phim làm việc rất thuận lợi, cho nên trời vừa chạng vạng tối đã kết thúc công việc.

Quý Bất Vọng sớm đến đón, lần này còn phái người đi đón Thiệu Kỳ Hải.

Sau khi gặp nhau, ngoại trừ việc Quý lão gia cứ nhìn chằm chằm vào Thiệu Trung không rút ra được, bộ dáng khá giống với kẻ bắt cóc, nhưng ngược lại rất thân thiện vui vẻ.

Quý lão gia thật sự rất biết ơn Thiệu Kỳ Hải và Mục Kinh Trập, cho nên rất khách khí, ông ấy đối xử rất tốt với Thiệu Trung và Thiệu Bắc, tuy nhiên, những món quà có hơi đắt tiền.

Không chỉ mấy đứa trẻ, cả Mục Kinh Trập và Thiệu Kỳ Hải cũng có.

Thiệu Kỳ Hải không ngờ rằng chính mình cũng có phần: "Không cần, đừng khách sáo như vậy, quá quý giá rồi."

"Chỉ là một món quà nhỏ mà thôi, đừng lo lắng, ta không muốn dùng quà để yêu cầu gì đâu, ta chỉ rất hạnh phúc mà thôi." Quý lão gia xua tay: "Ta kiếm tiền cả một đời, cũng phải tiêu xài chút ít mới đúng."

Hai gia đình hòa thuận gặp nhau, như đã đề cập trước đó, không tồn tại bất cứ vấn đề cướp hay không cướp, bữa ăn giống như một bữa tối với những người bạn cũ.

Thiệu Trung thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu bé không hề ghét người ông cố đó, mặc dù ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào cậu bé, giống như ăn một bữa cơm mà có chuyện đó lớn lắm vậy, có chút ngốc nghếch nhưng lại có cảm giác ông ấy là người tốt.

Mục Kinh Trập cũng có ấn tượng tốt với Quý lão gia, nhưng Quý Bất Vọng càng nhìn Quý lão gia càng nghi ngờ, cảm giác Quý lão gia cười nhiều trông rất đáng sợ: "Ông nội, ông thích Tiểu Trung như vậy sao?"

"Ừ, rất thích."

"Ông không có chủ ý gì chứ?" Quý lão gia càng thích, Quý Bất Vọng càng lo lắng. Dựa trên sự hiểu biết trước đây của anh về Quý lão gia, anh luôn cảm thấy có chút bất an.

"Ta có thể có chủ ý gì?" Quý lão gia trợn mắt nhìn anh.

"Ai biết được ông có ý tưởng xấu gì." Quý Bất Vọng nhấn mạnh: "Ông nội, cháu đã nói với bọn họ chúng ta sẽ không làm gì cả, đừng thất hứa."

"Đương nhiên là không, sao ta có thể trở thành một kẻ xấu xa như thế? Ta là người tốt, ta muốn làm người ông cố tốt nhất." Quý lão gia nói rằng ông sẽ làm một người tốt đến cùng: "Ta sẽ không vội vàng, ta sẽ không làm gì cả, chuyện gì cũng từ từ sẽ đến, chẳng phải cháu còn muốn cưới Kinh Trập sao ? Chỉ cần cháu cưới được cô ấy, Thiệu Trung đương nhiên sẽ là con cháu của nhà chúng ta, cháu là vì cháu, vì ta mà cố gắng."

Quý Bất Vọng: "... Lộ ra bản chất thật rồi, Quý lão gia à." Anh nói với Quý lão gia gian xảo.

Dù thế nào đi nữa, cũng tốt khi hai nhà không bước vào giai đoạn tranh giành Thiệu Trung.

Chỉ là không ngờ hai nhà không cướp hắn mà lại là Thiệu Kỳ Vân kém tư cách nhất lại không nhịn được nhảy ra ngoài.

Sau khi xác nhận Quý gia nhận lại Thiệu Trung, Thiệu Kỳ Vân không thể ngồi yên chút nào, cũng không còn sợ hãi lời cảnh cáo của Mục Kinh Trập nữa.

Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, trước đây cô ta trốn tránh vì có ít tiền từ việc diễn xuất, nhưng Quý gia thì khác, nghĩ đến sự giàu có ngút trời trong mấy ngày nay, chỉ cần cô ta có thể đi vào trong sẽ giàu có cả một đời, trong mắt cô ta còn lại sự điên cuồng.

Mục Kinh Trập không ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiệu Kỳ Vân, cô chỉ ngạc nhiên nếu Thiệu Kỳ Vân không làm gì.

Trước đây Mục Kinh Trập đã từng nghe qua một giả thuyết, thật ra trên thế giới này có rất ít người bình thường không thể bị mua chuộc bởi tiền tài, nếu không hứng thú với 11 triệu, vậy thì 100 triệu hay 120 triệu thì sao?

Thiệu Kỳ Vân lúc này đang đối mặt với cám dỗ lớn nhất, làm sao có thể buông tha Quý gia? Cách tốt nhất chính là nhận lại Thiệu Trung, gả cho Quý Bất Vọng, từ đó ăn ngon mặc đẹp, hơn nữa dáng dấp của Quý Bất Vọng đẹp như vậy, cô ta rất hài lòng.

Tệ nhất thì cô ta vẫn có công sinh thành, Quý gia phải cho cô ta một khoản tiền lớn để đảm bảo cho cô ta một đời phú quý.

Thiệu Kỳ Vân đang có giấc mộng đẹp, đôi mắt sáng đến kinh ngạc, nhưng cô ta cũng biết sẽ có trở ngại, Mục Kinh Trập, Thiệu Trung và Quý Bất Vọng không dễ nói chuyện, nhưng cô ta sẽ không từ bỏ.

Vốn dĩ cô ta muốn bí mật nói chuyện với Thiệu Trung, dù là dụ dỗ hay ép buộc, chỉ cần cậu bé nhận lại cô ta là được, nhưng cô ta hoàn toàn không tìm được cơ hội, Thiệu Trung chưa bao giờ ra ngoài một mình, Mục Kinh Trập luôn dẫn theo Thiệu Trung bên mình và đến cả trường quay, rõ ràng là không để cho cô ta có cơ hội.

Thiệu Kỳ Vân đợi hai ngày nhưng vẫn không có cơ hội, cô ta không nhịn được mà tìm đến tận cửa, chuẩn bị sẵn một màn khóc lóc khi bị đuổi đi hoặc đuổi đánh, quần áo trên người cũng đổi thành loại dễ vận động.

Cô ta thậm chí còn cố ý chọn buổi tối khi mọi người đều về nhà nấu ăn, để nếu Mục Kinh Trập dám đánh cô ta, cô ta trực tiếp kêu cứu, tránh bị đánh chết.

Thiệu Kỳ Vân đã chuẩn bị vô số thứ, duy chỉ có được mời vào đàng hoàng là chưa chuẩn bị.

Mục Kinh Trập nhìn thấy cô ta, tuy ánh mắt lạnh lùng nhưng không hề tức giận mà nói: "Vào đi."

Nói xong, cô mở cửa cho cô ta vào.

Đây vốn là chuyện tốt, nhưng Thiệu Kỳ Vân lại có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù cường đại, toàn thân căng thẳng, ngơ ngác, hình ảnh Mục Kinh Trập để cô ta đi vào sau đó trực tiếp giết chết, chặt xác cô ta hiện lên trong tâm trí.

Thiệu Kỳ Vân không dám đi vào quá sâu, cố ý mở cửa, tiếp đó kinh ngạc đi vào, ngồi lên ghế, Thiệu Kỳ Vân vẫn có cảm giác không chân thực.

Cô ta có ngày sẽ được mời vào ngồi như thế này sao?

Thiệu Kỳ Vân không thể tin được, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, Mục Kinh Trập là đang sợ, vì cô biết Quý gia, biết cô ta là mẹ của Thiệu Trung cho nên mới sợ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net