Chap 314: Không phải không thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hai 'Quý Bất Vọng', một người có mái tóc dài hơn và người kia có mái tóc ngắn hơn, nhưng bọn họ thật sự giống nhau.

Ảnh chỉ chụp phần thân trên, có lẽ do được bảo quản tốt nên ảnh rất rõ nét.

Thiệu Kỳ Vân nhìn hai người, nhất thời không thể phân biệt được ai là ai; "Đây..."

"Đây là ảnh chụp chung của chúng, bây giờ hãy tin những gì chúng ta đã nói."

Thiệu Kỳ Vân cau mày: "Không thể nào, không phải nói bọn họ không phải là anh em sinh đôi sao? Làm sao có thể giống nhau như vậy?"

"Tại sao lại không thể? Bọn chúng là anh em cùng cha cùng mẹ, chỉ kém nhau hai tuổi, lớn lên giống như anh em sinh đôi cũng là chuyện bình thường."

Thiệu Kỳ Vân không cam lòng tiếp nhận: "Nếu đã như vậy thì chẳng lẽ các người lừa tôi? Hay phải nói các người xem tôi rất dễ lừa, rõ ràng là của Quý Bất Vọng, nhưng cuối cùng lại cố ý nói rằng không phải của anh ta để tôi từ bỏ."

Đôi mắt của Thiệu Kỳ Vân sáng lên khi nói: "Đúng vậy, là các người đang cố tình!"

"Chúng rất giống nhau, nhưng không giống đến mức không thể nhận ra." Quý lão gia lười nói chuyện với cô ta: "Mọi chuyện là như vậy, thấy ảnh chụp rồi cũng nên chết tâm đi."

"Tôi không!" Thiệu Kỳ Vân bướng bỉnh: "Đừng có lừa tôi, đứa trẻ là của Quý Bất Vọng, tôi tuyệt đối không thể nhận sai." Đừng nghĩ đến việc dùng một người đã chết để đuổi cô ta đi.

"Cô có chắc sẽ nhận ra anh em bọn chúng không?" Quý lão gia suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên vỗ nhẹ vào Quý Bất Vọng và yêu cầu anh quay lại, chỉ vào bức ảnh và hỏi: "Vậy hãy nói cho ta biết ai trong hai người là Bất Vọng, ta không thể làm giả ngay tại đây, vì vậy ta muốn xem liệu cô có thực sự nhận dạng được nó hay không, tên của mỗi người sẽ có sau bức ảnh, ta xem cô có chỉ ra được không. "

"Nếu tôi đúng, ngài có thể cho tôi cưới Quý Bất Vọng được không?"

"Không, không, ta chỉ muốn làm một bài kiểm tra mà thôi, bây giờ đã có kỹ thuật xét nghiệm cha con, chỉ cần tốn chút thời gian sẽ có kết quả. Ta tin tưởng Bất Vọng nên không làm, nhưng cô cứ kiên trì như vậy, khăng khăng bản thân không sai, vậy thì hãy làm bài kiểm tra này. "

Mặc dù là bài kiểm tra, cũng không nhận được phần thưởng xứng đáng, nhưng cô ta không thể để bọn họ lừa mình như thế này, Thiệu Kỳ Vân suy nghĩ một lúc: "Được rồi, tôi sẽ làm."

Quý lão gia không muốn Thiệu Kỳ Vân lợi dụng bất cứ sơ hở nào, trực tiếp lấy giấy bút tới, để dưới mỗi tấm ảnh, phòng cho Thiệu Kỳ Vân cố ý xáo trộn đáp án: "Trái phải đã phân biệt, sau khi xác định thì viết đáp án xuống tờ giấy, nhớ kỹ, suy nghĩ rõ ràng trước khi viết, cô chỉ có một cơ hội."

Việc đã quyết không thể sửa đổi.

Thiệu Kỳ Vân không nghĩ tới sẽ rơi vào tình huống này, rất không vui, nhưng cô ta không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Cô ta xem kỹ những bức ảnh, rồi nhìn Quý Bất Vọng, nhưng Quý Bất Vọng đã quay lưng lại.

Sau khi do dự một lúc, nhìn thế nào cũng không thấy có gì khác biệt, cuối cùng cô ta chọn người bên trái có mái tóc dài hơn và trông giống Quý Bất Vọng hiện tại hơn, viết lên trên giấy một chữ 'trái'.

Thiệu Kỳ Vân viết xong đưa cho Quý lão gia, cô ta muốn xem biểu cảm của Quý lão gia thế nào, nhưng Quý lão gia lại không có biểu cảm gì, nhìn không được gì, chỉ có thể chờ lật ảnh lại để biết kết quả.

Lúc này, Quý Bất Vọng đột nhiên nói: "Tiểu Trung, Kinh Trập, mọi người cũng đoán đi, trò này lúc trước ta chơi rất nhiều, mọi người cũng viết đáp án xuống đi, ta cũng muốn xem xem ta với anh trai khó phân biệt đến mức nào."

"Nếu tất cả mọi người đều đoán đúng, thì điều đó sẽ chứng tỏ rằng nó không khó, đồng thời cũng sẽ tránh được Thiệu Kỳ Vân viện lý do."

Thiệu Kỳ Vân quả đúng đã nghĩ đến chuyện này, nhưng cô ta không ngờ lại bị Quý Bất Vọng vạch trần, cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Quý Bất Vọng trong chốc lát.

Quý lão gia nhìn Thiệu Kỳ Vân và gật đầu: "Đúng vậy, vậy tất cả chúng ta hãy đoán xem."

Mục Kinh Trập ngồi gần nhất, vừa rồi cô đã xem bức ảnh và khá tò mò về anh trai của Quý Bất Vọng, nghe đến đây thì gật đầu: "Được."

Mục Kinh Trập, Thiệu Kỳ Hải, Thiệu Trung, Thiệu Tây và Thiệu Bắc đều tham gia viết đáp án: "Được."

Quý lão gia thấy bọn họ viết xong liền lật ảnh lại, phía sau ảnh có viết tên, nhưng nó thật sự được viết ở bên phải.

Thiệu Kỳ Vân vừa nhìn thấy đã cau mày: "Đây là không thể."

"Trước tiên hãy xem mọi người viết gì."

Quý Bất Vọng quay người lại, phớt lờ những gì Thiệu Kỳ Vân nói, anh nhìn thẳng vào Mục Kinh Trập và những người khác.

Mục Kinh Trập và những người khác đưa ra câu trả lời của họ, cô và Thiệu Trung và Thiệu Bắc đều viết đúng, ngoại trừ Thiệu Tây viết bên trái.

Thiệu Tây: "...Được rồi, con sai rồi."

Quý Bất Vọng nhìn thấy đám người Mục Kinh Trập nhận ra mình thì khẽ mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy câu trả lời của Thiệu Kỳ Hải, khóe miệng anh giật giật, Thiệu Kỳ Hải cũng đã viết đúng.

Thiệu Kỳ Vân không cam lòng: "Các người là đang hùa nhau lừa tôi, tôi nhất định không nhìn sai."

"Ai lừa cô? Rất dễ dàng nhận ra." Mục Kinh Trập không nói nên lời.

"Chắc chắn là đang thông đồng." Thiệu Kỳ Vân muốn phủ nhận.

Thiệu Kỳ Hải cau mày vặn lại: "Cái này cần thông đồng sao? Nhìn kỹ thì có thể thấy."

"Chỗ nào có thể nhìn thấy?"

Thiệu Kỳ Hải chỉ vào bức ảnh: "Là do cô không có quan sát kỹ, có một cái nốt ruồi trên tay phải của Quý Bất Vọng, trong ảnh cậu ta đang khoác tay lên vai của anh trai, vừa nhìn vào đã có thể thấy ngay. Nếu cô thực sự chắc chắn đó là Quý Bất Vọng, vậy tại sao không thể nhận ra?"

Thiệu Kỳ Vân sửng sốt, Quý Bất Vọng nhướng mày đưa tay ra, hướng tay giống hệt ảnh chụp.

Anh em bọn họ thật sự rất giống nhau, nhưng Quý Bất Vọng có một nốt ruồi trên tay, còn anh trai anh thì không.

Trong tấm ảnh, Quý Bất Vọng để lộ một tay, trong khi anh trai để lộ cả hai tay, nên người có mái tóc dài trông giống Quý Bất Vọng thật ra là anh trai.

Thiệu Kỳ Vân không chịu bỏ cuộc, nhìn một lúc lâu, nhất thời tìm không ra lý do phản bác, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói.

"Lúc đầu tôi không nhìn vào nốt ruồi thì không được sao?"

"Được rồi, cô có thể tìm ra rất nhiều nguyên nhân, tìm một trăm cái cũng có thể được, nhưng cũng vô dụng, chúng ta chỉ cần một chứng cứ." Quý lão gia lắng nghe Thiệu Kỳ Vân đổi ý liên tục, ông ấy không tức giận cũng không ngạc nhiên và vẫn bình tĩnh.

Bọn họ đưa ra bằng chứng chứ không chỉ cho Thiệu Kỳ Vân xem, cô ta tin thì tốt, không tin cũng không sao, chỉ cần mọi người tin, chỉ cần Mục Kinh Trập tin là tốt rồi.

Đó là lý do thật sự khiến bọn họ tìm lại bức ảnh.

Thiệu Kỳ Vân làm sao không hiểu Quý lão gia đang nói gì, cô ta miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng đó không phải là Quý Bất Vọng, nhưng cô ta không muốn bỏ cuộc, chỉ cần Thiệu Trung là cháu trai trưởng của Quý gia là được .

"Được rồi, tôi chấp nhận sự thật mà các người nói, nhưng tôi vẫn cảm thấy biện pháp tốt nhất là để tôi gả vào Quý gia..."

Quý Bất Vọng không ngừng nhìn cô ta, hoàn toàn khó chịu: "Bây giờ cô còn muốn gả, cô muốn gả cho ai?"

Quý lão gia nắm lấy anh và nói: "Đừng tức giận." Nói xong, ông nhìn Thiệu Kỳ Vân: "Có vẻ như cô đã quyết tâm gả vào Quý gia."

"Đúng vậy." Thiệu Kỳ Vân dứt khoát thừa nhận: "Dù có phải con của Quý Bất Vọng hay không, thì nó vẫn là người của Quý gia, các người phải có trách nhiệm với tôi, cho dù anh trai anh ta có chết hay gì đi chăng nữa, cứ để Quý Bất Vọng lấy tôi là được."

Quý Bất Vọng muốn nôn mửa khi nghe lời nói của cô ta, da mặt quá dày: "Tôi nghĩ giấc mơ của cô nên thực tế hơn."

Quý lão gia mỉm cười: "Thật ra, nếu cô kiên quyết gả vào Quý gia, điều đó không phải là không thể."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net