Chap 316: Bản chất con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẻ mặt vui mừng của Thiệu Kỳ Vân hoàn toàn cứng đờ, càng trở nên quái dị hơn, cô ta bất động trong chốc lát: "Vậy là ngài không đưa tiền cho tôi sao? Ngài chỉ đang trêu đùa tôi thôi sao?"

Thiệu Kỳ Vân tức giận đập bàn: "Ngài cảm thấy tôi giống đồ đần nên muốn trêu đùa sao!"

"Là cô xem tôi là kẻ ngốc trước." Quý lão gia buông tay: "Ta chỉ diễn tiếp vở kịch cùng cô mà thôi."

Nói xong, ông thở dài: "Cho nên mới nói, tại sao cô lại không đối xử tốt hơn với Tiểu trung. Coi như vì thực tế trần tục và ánh mắt của mọi người mà không thể tự mình nuôi thằng bé, bất đắc dĩ phải nhờ anh trai chăm sóc thì cũng không sao, cô chỉ cần vụng trộm chăm sóc thằng bé, vài bữa ăn với vài bộ quần áo đâu thành vấn đề, nhưng vì sao lại không thể đối xử tốt hơn một chút? Thằng bé là con ruột của cô, điều này đáng lẽ nên dễ dàng, nhưng sao cô lại không thể làm được?"

Thiệu Kỳ Vân nhăn mặt khi nghe thấy câu nói kia: "Ý của ngài là chỉ cần tôi tốt với Tiểu Trung, ngài thực sự có thể cho tôi 100 vạn?"

"Đương nhiên, không chỉ là 100 vạn, ngay cả yêu cầu nực cười vừa rồi của cô là gả cho Bất Vọng cũng có thể đáp ứng, Tiểu Trung là đứa trẻ được anh trai của Bất Vọng để lại, là cháu ruột của nó, cho nên việc nuôi dưỡng cũng không có vấn đề gì, chúng ta đều có thể đồng ý."

"Nhưng, cô không làm điều đó!" Quý lão gia đau lòng nhức óc.

Thiệu Kỳ Vân đột nhiên lùi lại hai bước, hoàn toàn bị cuốn vào lời nói của Quý lão gia, đúng vậy, tại sao cô ta không làm?

Chẳng bao lâu cả, chỉ cần nuôi dưỡng Thiệu Trung mấy năm, cô ta sẽ có được vinh hoa phú quý cả đời, từ nay về sau cái gì cũng có, tại sao cô ta lại không làm? Tại sao cô ta lại không làm như thế?

Thiệu Kỳ Vân ôm đầu ngồi xổm xuống, hét lớn: "Tại sao ông trời lại làm như vậy với tôi!"

Cô ta vẫn luôn muốn gả cho một người đàn ông giàu có để thay đổi vận mệnh, nhưng lại bị Thiệu Trung hủy hoại, cô ta hận, đem hết tất cả đổ lên đầu của Thiệu Trung, coi Thiệu Trung là khởi đầu cho sự bất hạnh của mình, nhưng cô ta không ngờ rằng vận may lớn nhất trong cuộc đời cô ta, bước ngoặt của số phận của cô ta cũng chính là Thiệu Trung.

Hóa ra chỉ cần đối xử tốt với cậu bé, cho dù có danh nghĩa Thiệu Kỳ Hải nuôi nấng cậu bé, chỉ cần bí mật đối tốt với cậu bé, thậm chí chỉ cần vài bữa ăn và vài bộ quần áo, Quý gia có thể nể mặt đứa trẻ mà đón nhận cô ta vào cửa, để cô ta sống cuộc sống hào môn trong mộng, nếu không còn được bồi thường tận 100 vạn.

Nhưng cô ta đã bỏ lỡ, cô ta đã bỏ lỡ rồi!

Thiệu Kỳ Vân không ngừng hối hận: "Sao, sao các người không nói cho tôi biết sớm hơn!"

Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Kỳ Vân lần đầu tiên biết hối hận, khóe miệng cô cong lên chế giễu, lúc trước Thiệu Kỳ Vân lợi dụng diễn xuất làm ầm ĩ, nhưng bất kể thế nào, cô ta vẫn chưa bao giờ thật sự hối hận về điều đó.

Nhưng lần này thật sự hối hận, chính xác hơn là hối hận vì không lấy được tiền.

Thiệu Kỳ Vân đột nhiên bò về phía Thiệu Trung: "Tiểu Trung, ta sẽ đối xử tốt với con, ta hối hận rồi, sau này ta sẽ đối xử tốt với con, con có thể nói với cụ cố của con được không, tha thứ cho ta, được không?"

Thiệu Trung thấy Quý lão gia không đưa tiền, cậu bé thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy cô ta đi tới, cậu bé lập tức lùi lại.

Thiệu Kỳ Vân thút thít khóc, Quý lão gia ở bên cạnh thở dài: "Haizz, đừng làm khó Tiểu Trung, chúng ta không thể quay ngược thời gian, Tiểu Trung cũng không thể làm gì được."

"Hối hận cũng là lẽ thường tình, không nói đến 100 vạn, không nói đến Quý gia, nhìn Tiểu Trung còn nhỏ như vậy đã có triển vọng đến thế nào. Chỉ cần đối xử tốt với Tiểu Trung một chút, cô đã có thể tự mình thay chuyển số mệnh, sống sung sướng, vậy mà cô lại không biết đối xử tốt với thằng bé?"

Quý lão gia lặng lẽ nói thêm hai câu nữa, kết thúc bằng một câu tương tự trước, tại sao cô ta không thể đối xử tốt hơn với Thiệu Trung?

Câu nói này có thể nói đã thấm sâu vào lòng Thiệu Kỳ Vân, câu nói duy nhất còn sót lại trong đầu cô ta là, đúng vậy, tại sao cô ta không đối xử tốt hơn với cậu bé? Cô ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để thay đổi vận mệnh của mình là Thiệu Trung.

Thiệu Kỳ Vân cảm thấy toàn thân tràn ngập sự hối hận, âm thanh duy nhất còn sót lại trong phòng là tiếng nức nở của cô ta.

Thiệu Trung, Thiệu Bắc và Thiệu Tây có vẻ suy tư nhìn Thiệu Kỳ Vân và Quý lão gia, Mục Kinh Trập cũng nhìn Thiệu Kỳ Vân sau đó lại nhìn sang Quý lão gia, Quý lão gia vẫn ngồi im như trước, cứ như vậy ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế tầm thường, trong lòng Mục Kinh Trập không khỏi nhấn like.

Cao tay, chiêu này thực sự quá cao tay, có thể khiến người ta phát điên, hết lần này đến lần khác khiến Thiệu Kỳ Vân hy vọng, khiến cô ta vô cùng vui mừng, sau đó lại hung hăng đẩy cô ta một cái.

Tra tấn cô ta hết lần này đến lần khác, cuối cùng dùng cám dỗ và vài lời nói ép Thiệu Kỳ Vân vào ngõ cụt, rơi vào luân hồi 'nếu như'.

Ông ấy quá hiểu bản chất con người.

Giết người từ trong tâm, không gì tàn nhẫn hơn.

Hết thảy mọi chuyện được Quý lão gia thực hiện một cách rất khéo léo.

Thảo nào Quý Bất Vọng đôi khi nói chuyện cũng khiến người khác khó chịu như vậy, hóa ra là di truyền từ Quý lão gia, nhưng vẫn kém một chút, đúng là gừng càng già càng cay.

Quý lão gia là người nhạy cảm, đương nhiên sẽ phát hiện được ánh mắt của Mục Kinh Trập, nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt cô, cuối cùng ông cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tại sao hôm nay ông lại đối xử tàn nhẫn với Thiệu Kỳ Vân như vậy, tất nhiên là vì ông cảm thấy đau lòng cho Thiệu Trung, muốn báo thù cho Thiệu Trung.

Đối với loại người như Thiệu Kỳ Vân, cô ta nghĩ như thế nào, Quý lão gia là người rõ nhất, để đối phó với những người như vậy, trước tiên phải tìm hiểu xem họ quan tâm đến điều gì, nếu không những lý luận tiếp theo sẽ không áp dụng được.

Ông làm được, nhưng tâm trạng lại không tốt lắm, không ngờ lại nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Mục Kinh Trập.

Tâm trạng của Quý lão gia vui vẻ trở lại, trong lòng hét thật to, sau đó hất cằm với Quý Bất Vọng, nếu anh có thể học được một ít từ ông, thu hút được sự ngưỡng mộ của các cô gái, sau đó có thể rước người ta về nhà.

Tuy nhiên, Mục Kinh Trập có thể nhận ra những gì ông làm và ngưỡng mộ ông, điều này cho thấy cô gái này thật sự rất thông minh và khôn ngoan, hơn nữa trong lòng cô còn có chính nghĩa và nguyên tắc, đồng thời có thể dạy dỗ trẻ con.

Đây là điều hiếm thấy nhất, có rất nhiều cô gái thông minh, nhưng cô gái như vậy lại rất ít. Quý gia hiện tại, ngoại trừ Đường Mặc Linh không được sáng suốt cho lắm, chỉ còn lại mỗi Quý Bất Vọng, đương nhiên sẽ rất cần một nữ chủ nhân.

Người xưa vẫn nói, đồng vợ đồng chồng, lấy được vợ là điều rất quan trọng.

Nếu cưới được Kinh Trập vào cửa, vậy thì ba đời Quý gia không cần phải lo lắng nữa.

Chỉ là... Thiệu Kỳ Hải vẫn còn ở đó, Quý lão gia có chút tiếc nuối nhìn Thiệu Kỳ Hải.

Trong lúc ông vô tình quay đầu lại, nhìn thấy ba đôi mắt sáng ngời của Thiệu Trung, Thiệu Tây và Thiệu Bắc, hôm nay ba đứa trẻ thật sự mở mang tầm mắt.

Hai mắt của Thiệu Tây mở to, như thể cậu đã học được điều gì đó, trong khi Thiệu Bắc và Thiệu Trung chỉ đơn giản là ngưỡng mộ Quý lão gia.

Sao một ông lão có thể lợi hại đến vậy? Còn làm cho Thiệu Kỳ Vân bật khóc.

Quý lão gia ngoài ý muốn đón nhận ánh mắt kinh ngạc của bọn trẻ, ông nở nụ cười hiền lành, Thiệu Bắc kéo quần áo của Thiệu Trung: "Người ông này có chút lợi hại."

Thiệu Trung gật đầu ậm ừ: "Nhưng cũng có chút đáng sợ."

Thiệu Tây bên cạnh nắm chặt nắm đấm: "Sau này anh cũng muốn trở nên lợi hại giống ông ấy."

Thiệu Bắc: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net