Chap 321: Người đàn bà điên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Trung hành động quá dứt khoát, khiến cho Thiệu Kỳ Vân tức muốn sôi máu, bọn đòi nợ tìm đến càng lúc càng dày đặc, cô ta quay sang chỉ trích Mục Kinh Trập: "Mục Kinh Trập, chị cướp con của tôi thì có gì hay, có bản lĩnh thì tự mình sinh đi, đúng là không biết xấu hổ, đứa nhỏ ngoan cũng bị chị dạy hư rồi, Tiểu Trung như thế này chắc chắn là do chị dạy ra, chính chị không để cho thằng bé nhận lại tôi."

"Thiệu Trung đúng là đứa con vô tâm mà, Mục Kinh Trập cho nó bao nhiêu cơm ăn, bao nhiêu áo mặc thì tính là gì? Có thể so với tôi đã sinh ra nó sao? Chị ta mới nuôi nó có bao lâu!"

Sau khi kéo Mục Kinh Trập vào các bài báo, nó giúp cho Thiệu Kỳ Vân kiếm được một khoản tiền, nhà soạn đã khéo léo giăng biểu ngữ công dưỡng dục hay công sinh thành lớn hơn, nhưng vấn đề cũng không đơn thuần như vậy.

Công dưỡng dục lớn hơn hay công sinh thành lớn hơn? Vấn đề này luôn gây tranh cãi, dù là Thiệu Kỳ Vân hay nhà soạn, vẫn rất giỏi làm mờ những điểm mấu chốt và đưa ra những điểm gây tranh cãi của mọi người.

Bọn họ đã thành công, sau đó thật sự có người thảo luận về vấn đề này, ngoại trừ một số ít người, còn có nhiều người cảm thấy rằng việc đặt ra vấn đề này giữa Thiệu Kỳ Vân và Mục Kinh Trập là có phần gượng ép.

Tuy nhiên, công dưỡng và công sinh thành vẫn là tâm điểm bàn tán, đó cũng là cơ hội cho Thiệu Kỳ Vân, nhưng sau đó Thiệu Kỳ Vân lại không có động tĩnh gì, sau này mới biết được Thiệu Kỳ Vân đã bị bọn đòi nợ bắt đi.

Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, những kẻ đòi nợ đó nhất định sẽ đòi lại tiền, bọn họ rất thông minh, sẽ không chọc tức Quý gia, càng không tìm tới Thiệu Trung.

Thiệu Trung không nhận Thiệu Kỳ Vân nên cho dù bọn họ có tìm cậu bé cũng vô ích, mà Thiệu Kỳ Vân cũng có thể kiếm tiền, bọn họ đương nhiên sẽ tìm đến cô ta.

Sự xáo trộn do Thiệu Kỳ Vân gây ra dần dần tan biến vì Thiệu Kỳ Vân đã biến mất.

Nhưng cuộc thảo luận không dừng lại nhanh như vậy, mọi người đang nói về mọi thứ, Mục Kinh Trập cũng không quan tâm lắm, khi cô đưa Thiệu Bắc đi quay phim, nhiều người vẫn nhìn về phía cô và Thiệu Trung.

Sau khi quay phim ngày hôm đó, Mục Kinh Trập cùng Thiệu Trung và Thiệu Bắc bước ra khỏi phim trường, không ngờ lại bị chặn lại, chàng trai trẻ bối rối nói với Thiệu Trung.

"Anh ủng hộ em, Tiểu Trung, loại mẹ ruột không tốt thì cũng không nên nhận lại, Tiểu Trung đã làm rất tốt rồi."

"Cảm ơn anh trai."

Mục Kinh Trập nhìn người này, cảm thấy có chút quen thuộc: "Cậu là..."

"Tôi là Mạnh Dương, lúc trước từng gây phiền phức cho mọi người vì Thiệu Kỳ Vân..." Mạnh Dương xấu hổ gãi đầu.

"Xin lỗi vì chuyện lúc trước." Cô gái Tiểu Mỹ đi cùng hắn cũng xin lỗi, Mục Kinh Trập vừa nhìn thấy cô ấy đã nhớ lại, chính bọn họ đã kéo Thiệu Kỳ Vân đến đây, sau đó mới liên tiếp xảy ra một loạt chuyện.

"Là hai người sao." Thái độ của Mục Kinh Trập đối với bọn họ khá bình tĩnh: "Chuyện đổi vai sao rồi? Đã giải quyết như thế nào?"

"Sau khi Thiệu Kỳ Vân bị bại lộ, cô ấy không đến đoàn phim nữa, sau cùng Tiểu Mỹ vẫn tiếp tục diễn."

"Vậy thì tốt rồi, xin chúc mừng."

"Cảm ơn chị, lúc trước thật sự rất có lỗi." Tiểu Mỹ xin lỗi lần nữa.

"Không sao đâu, cứ tự nhiên đi." Mục Kinh Trập và những người khác chuẩn bị rời đi, nhưng Tiểu Mỹ lại ngượng ngùng nói: "Thật ra, em cũng sẽ tham gia diễn trong đoàn làm phim."

"Hả?"

"Em vẫn có ít kinh nghiệm, ban đầu chỉ muốn thử xem, không nghĩ đến lại được chọn, bộ phim ban đầu đã được quay xong, cho nên bắt đầu từ ngày mai, em sẽ gia nhập đoàn làm phim với mọi người."

"Chúc mừng em."

Mục Kinh Trập nghe xong chỉ có thể nói một câu chúc mừng, không quá bận tâm, không nghĩ đến sau khi Tiểu Mỹ gia nhập vào đoàn làm phim liền bám lấy Thiệu Bắc và cô để nói chuyện, thi thoảng còn cho Thiệu Bắc kẹo, bộ dáng rất yêu thích Thiệu Bắc.

Mạnh Dương cũng có vẻ rất để ý đến Thiệu Trung, lúc nào cũng bắt chuyện với cậu bé, hai ngày sau, Mục Kinh Trập biết lí do Mạnh Dương ủng hộ Thiệu Trung là do hắn cũng có chung hoàn cảnh như vậy, cũng gặp trúng một người mẹ tồi, nhưng lại không nói là tồi chỗ nào.

Những người mẹ trên đời rất nhiều, nhưng không phải ai cũng sẽ có trách nhiệm, Mục Kinh Trập và Thiệu Trung cho rằng hắn cũng gặp phải người như Thiệu Kỳ Vân, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Việc quay phim thuận lợi có thể tan làm sớm, không thuận lợi thì phải tăng ca, mấy cảnh quay hôm nay không hề tốt chút nào, vốn dĩ buổi chiều có thể tan, vậy mà quay mãi đến tối trời vẫn chưa xong.

Sau khi quay phim xong, Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc vừa đi ra cửa đã gặp chị Ngụy: "Chị Ngụy, sao chị lại tới đây?"

"Vị khách lúc trước tới lấy lễ phục, chị thấy đồ đã làm xong nhưng không chắc lắm, cho nên mới tới đây hỏi em một chút."

"Đã xong rồi, cái gì không phù hợp có thể chỉnh lại, em còn tưởng khác hàng ngày mai mới tới lấy nên quên nói với chị, là lỗi của em, sau này em sẽ nói trước với chị."

Kể từ lúc có chị Ngụy, Mục Kinh Trập thoải mái hơn rất nhiều, chị ấy cũng rất đáng tin cậy, qua mấy ngày nay quan sát, Mục Kinh Trập cảm thấy cũng không tệ lắm.

"Sao có thể trách em được." Chị Ngụy lắc đầu.

"Chúng ta về trước đã." Mục Kinh Trập và chị Ngụy đang tính đi, bỗng nhiên nghe thấy từ sau lưng truyền tới một giọng nói: "Sao bà lại ở đây? Bà cố ý tìm tới đây phải không, tôi đã nói là tôi sẽ không nhận bà rồi!"

Là giọng của Mạnh Dương, Mục Kinh Trập khó hiểu quay đầu lại, ngay lập tức thấy Mạnh Dương đang trừng mắt nhìn chị Ngụy, bên cạnh là Tiểu Mỹ cũng đang tràn ngập chấm hỏi, không phản ứng lại.

Mục Kinh Trập nhìn về phía chị Ngụy, thấy cả người chị ấy giống như bị rút đi sự sống, một chút ôn hòa lúc trước cũng không thấy, sắc mặt trắng bệch, giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy.

Mà ánh mắt của Mạnh Dương nhìn chị Ngụy lại cực kỳ chán ghét.

Mục Kinh Trập nhíu mày: "Hai người biết nhau?"

"Tất nhiên." Mạnh Dương hoàn hồn khi nghe thấy giọng nói của Mục Kinh Trập, hít sâu một hơi nhìn về phía cô: "Chị Kinh Trập, chị quen bà ta sao?"

"Đúng vậy, đây là trợ lý của tôi."

Nghe Mục Kinh Trập nói là trợ lý, Mạnh Dương thốt ra một câu: "Trợ lý của chị sao? Bà ta thì có thể làm cái gì?"

Mục Kinh Trập không thích cách nói của Mạnh Dương cho lắm: "Chị Ngụy có thể làm được rất nhiều thứ, cũng giúp tôi trong công việc, Mạnh Dương, tôi không biết cậu với chị ấy có quan hệ gì, cũng không có ý định xen vào, nhưng mà chị Ngụy đang đến tìm tôi chứ không phải tìm cậu."

Mạnh Dương nghe thấy sự bảo vệ trong lời nói của Mục Kinh Trập, trong lòng có chút khó chịu, hắn nói thẳng: "Chị Kinh Trập, chị đừng để bà ta lừa, tôi không biết bà ta đã nói gì với chị hay tại sao chị lại thu nhận bà ta làm trợ lý của chị, nhưng bà ta không phải là người tốt, bà ta chắc chắn sẽ không dám nói sự thật cho chị biết, bà ta đang gạt chị!"

Sắc mặt của chị Ngụy trắng bệch, nhìn về phía Mục Kinh Trập muốn nói lại thôi, giống như có chuyện gì đó cấm kị không thể nói ra.

Mục Kinh Trập nhíu mày, khó mà phân biệt được người tốt và người xấu: "Không phải người tốt là có ý gì?" Chị Ngụy đã gây nên tội ác gì?

"Đơn giản là không phải người tốt, chị Kinh Trập, chị đừng hỏi, dù sao chị đừng thu nhận bà ta về bên mình là được rồi." Mạnh Dương xua tay.

Sắc mặt của chị Ngụy càng trắng hơn, Mục Kinh Trập nhìn chị Ngụy một cái rồi lại nhìn sang Mạnh Dương: "Biết rồi, tôi sẽ tự cân nhắc."

So với Mạnh Dương mới quen, chị Ngụy đối với cô đương nhiên sẽ quen thuộc hơn, cô sẽ không vì hai câu nói của người ngoài mà ra quyết định được, chờ đến lúc về nhà cô sẽ hỏi chuyện chị Ngụy sau.

Mạnh Dương không ngờ rằng Mục Kinh Trập không trực tiếp đuổi chị Ngụy đi, hắn càng trở nên khó chịu hơn: "Chị Kinh Trập, ý của chị là sao? Chị vẫn giữ bà ta lại sao?"

"Cậu nói một câu không phải người tốt, chẳng lẽ tôi phải trực tiếp đuổi người? Tôi có thể tự mình nhìn."

Trong mắt chị Ngụy tràn đầy cảm kích, Mạnh Dương chỉ có thể tức giận nói: "Vừa rồi tôi không nói ra cũng bởi vì không muốn nhắc đến, bà ta là từ nhà tôi chạy ra, chính là người đàn bà điên."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net