Chap 323: Không phải mẹ kế tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Kinh Trập không ngờ sẽ nghe thấy vấn đề giữ lớn hay nhỏ, vấn đề này cũng chính là một kịch bản được quay nhuần nhuyễn trong phim ảnh, cô không biết nó từ đâu mà ra, sau đó lại không hiểu tại sao nó được phát triển thành 'em và mẹ, anh chọn cứu ai?'.

Trước đó đã nghe qua rất nhiều, Mục Kinh Trập luôn cảm thấy lúng túng, thậm chí còn đi tìm hiểu, khi ấy mới phát hiện ra vấn đề này là một câu đùa, đặc biệt là nó sẽ không xuất hiện trong bệnh viện thời hiện đại, tất cả đều do sự phán đoán của bác sĩ.

Bác sĩ sẽ không hỏi người nhà những câu hỏi như vậy, dù sao bọn họ mới là bác sĩ.

Mục Kinh Trập hiểu được thì cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trò đùa dở khóc dở cười này vẫn được dùng trong phim ảnh, phim truyền hình và tiểu thuyết, không hiểu sao câu hỏi này còn có thể trở thành thử thách tình yêu. Ví dụ như giữ lại lớn tức là anh yêu em nhiều hơn tất cả, Mục Kinh Trập không biết tại sao thứ này có thể dùng làm bằng chứng cho tình yêu của người con trai dành cho người con gái của mình. Dù sao, nó cũng giống như cứu em hoặc mẹ anh vậy, rất khó giải thích.

Ban đầu cô nghĩ sẽ không sao nếu mình không gặp phải, nhưng cô không ngờ rằng thực tế lại vả mặt cô nhanh như thế, cách thức xuất hiện cũng rất mới lạ.

Thời kỳ này không thể sánh bằng y thuật hiện đại, trẻ con được sinh tại nhà và được các bà đỡ đỡ đẻ, hỏi câu hỏi này vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng điều khiến Mục Kinh Trập tức giận là sự việc nực cười sau vấn đề đó.

Chỉ vì không có lựa chọn thống nhất để hy sinh cho con mà con đã xúc phạm mẹ như thế này, cảm thấy mẹ có lỗi với mình, rồi lại còn hận mẹ? Đây là cách nói thiểu năng gì vậy?

Mục Kinh Trập ở trong phim trường, bởi vì mọi thứ khá thoải mái, không có gì phải bàn cãi, cho nên cô vẫn luôn cởi mở hòa đồng, đây là lần đầu tiên cô sắc sảo như vậy.

Mạnh Dương choáng váng, hắn đã quen với cảnh mọi người đứng về phía mình, thương hại và trách móc chị Ngụy, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải Mục Kinh Trập đi ngược lại với lý lẽ của mình.

Tư cách? Đứa con bất hiếu là đang nói đến hắn sao? Tính cách của Mạnh Dương rất bốc đồng, khuôn mặt đỏ bừng: "Chị... chị vậy mà giúp bà ta nói chuyện, lúc bình thường có phải là diễn phải không? Chị căn bản không phải người mẹ kế tốt phải không?"

Mục Kinh Trập đã tìm được một từ ngữ có thể diễn tả chính xác vấn đề này: "Đồ điên, tôi có phải là mẹ kế tốt hay không thì liên quan gì đến cậu."

"Chị mới điên thì có, tại sao không liên quan đến tôi? Chẳng lẽ chị thấy người phụ nữ kia đang làm tốt, cảm thấy bà ta xứng đáng làm mẹ?"

"Tôi không biết chị ấy có xứng làm mẹ hay không, nhưng mà tôi biết lời nói của cậu rất viễn vông, không có tư cách để buộc tội chị ấy." Mục Kinh Trập lớn tiếng nói.

"Tôi mà không đủ tư cách? Bà ta mới không xứng..."

"Tại sao ta không xứng! Ta muốn sống là sai sao?" Một giọng nói run rẩy đột nhiên truyền tới, cắt ngang lời của Mạnh Dương.

Chị Ngụy nghiến răng bước lại gần, lần đầu tiên chị đứng thẳng lưng, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đứa con trai lạ lẫm cực kỳ này, và cũng là lần đầu tiên bắt bẻ lại.

"Từ hơn 20 năm trước đến nay, ta vẫn luôn không phục, lúc đó người sinh con là ta, người lâm vào cảnh nguy hiểm là ta, mạng sống của ta dựa vào đâu lại bị bọn họ quyết định? Một người mẹ chồng chả là thá gì, dựa vào đâu mà phải hỏi bà ta, dựa vào cái gì mà lại nghe bà ta."

"Ta chính là người sinh ra con, tại sao lại không trực tiếp hỏi ta, ta chỉ muốn giữ lớn, ta chỉ muốn sống thì có sai sao? Ta không chết thì vẫn có thể tiếp tục sinh, nhưng một khi ta đã chết rồi thì cái gì cũng chẳng còn!"

Chị Ngụy cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng mà chị đã ấp ủ hơn 20 năm, lúc trước không phải chị chưa từng nói nó, nhưng không ai cho chị thời gian để nói hết, bọn họ không ai muốn nghe chị.

Bọn họ chỉ chỉ trích, trách móc chị, muốn biến chị thành cát bụi, chị muốn sống, quyết định ấy đưa ra rất hiển nhiên mà thôi, giống như tránh khỏi một con đường chết.

Chị cũng rất yêu đứa con trong bụng mình, chị liều mạng sinh ra nó, sự cầu chúc của chị cho đứa con này nhiều hơn ai hết, chị rất yêu con, nhưng so với đứa trẻ chị chưa từng gặp, chị chọn giữ mình thì có gì sai? Hơn nữa nếu thật sự sinh đứa con này ra, ai biết nó sẽ sống được bao lâu nếu không có mẹ ruột.

Lúc đó chị còn trẻ như vậy, không muốn chết thì có gì sai? Tại sao lại mắng chị? Chị chỉ muốn sống.

Khi chị đi được một vòng địa ngục, cuối cùng bình an sinh ra một đứa con, đó đáng lẽ phải là điều đáng mừng sao? Là kỷ niệm vô cùng đáng nhớ, đứa nhỏ không cần chết và chị cũng có thể sống, nhưng sau đó chị phải đón nhận vô số sự ngược đãi.

Mọi người trách móc chị, như thể chị đã làm điều gì đó vô cùng tàn ác, như thể một người phụ nữ nên nhường đường cho con mình, chỉ có như vậy chị mới có tư cách làm một người mẹ, tư cách làm một người mẹ tốt.

Chưa có ai đứng về phía chị, cũng chưa từng có ai lên tiếng thay chị, dù có người nói hiểu chị nhưng cũng chỉ khuyên chị khi không có ai ở bên cạnh, người ta khuyên nên cởi mở hơn, đối xử tốt với con cái tốt hơn, nhưng lại chưa từng công khai ủng hộ chị nơi đông người.

Vì bọn họ không dám, bọn họ sợ bản thân sẽ trở thành chị Ngụy thứ hai.

Chị Ngụy đã đợi hơn 20 năm, cuối cùng cũng nghe được một câu nói đi ngược lại tất cả, chị Ngụy thật ra không cần gì cả, chị chỉ cần một người đứng về phía mình, chỉ cần có một người thôi, chị sẽ có được dũng khí.

"Mạnh Dương, con cứ luôn hỏi ta có hối hận hay không, đúng là trước đây ta từng hối hận, không phải là ép buộc mà là thật sự hối hận. Mọi người nói quá nhiều, nhiều đến mức khiến ta tự hoài nghi bản thân liệu đã làm sai chuyện gì sao, và cũng đã có một khoảng thời gian ta cảm thấy rất có lỗi với con, hận bản thân không thể lấy cái chết để tạ lỗi với con."

"Ngày nào ta cũng rửa mặt bằng nước mắt, dù bà già kia có mắng mỏ, đánh ta thế nào thì ta cũng chịu, chỉ cần bà ta có thể tha thứ cho ta, nhưng bà ta lại không làm thế, nhất quyết nói ta không có tư cách."

Chị Ngụy nghĩ lại lúc trước mà bật cười: "Khi đó ta cho rằng tất cả đều tại ta , nhưng sau đó ta mới phát hiện ra rằng bà ta sợ ta cướp mất con."

"Bà già đó hận ta, cảm thấy ta đã cướp đi con trai của bà ta, cho nên bà ta mới đợi đến lúc con sinh ra, độc chiếm con cho riêng mình, biến con thành một đứa con trai khác."

Chị Ngụy từng lén lút đi nhìn con trai vào lúc nửa đêm vì quá nhớ con và cũng vì bầu ngực chị căng cứng, kết quả lại nhìn thấy mẹ chồng nhét cặp ngực teo tóp không có miếng sữa nào của mình vào miệng đứa con trai.

Một giây một phút lúc đó chị Ngụy chán ghét đến cực điểm, đồng thời cũng hiểu ra tại sao bà già ấy luôn không ưa mình.

Chị Ngụy không nói những lời tiếp theo, nhưng câu trước đã khiến Mạnh Dương không chịu nổi: "Bà đang nói cái vớ vẩn gì thế? Bà nội là người bà tốt nhất và tốt bụng nhất trên đời, bà dựa vào cái gì mà nói xấu bà nội? Chính bà nội là người nuôi lớn tôi, còn bà, ngay cả một ngụm sữa tôi còn chưa uống qua, một cái tã cũng chưa từng thay. "

"Con nói không sai, đúng là ta chưa bao giờ cho con ăn, nhưng tại con chưa bao giờ thắc mắc điều đó, ta không sẵn lòng sao? Không, ta rất sẵn lòng! Tất cả là do bà nội con không cho phép ta chạm vào con, con có biết ta đã cầu xin bao nhiêu hay quỳ xuống bao nhiêu lần hay không? Chỉ để cho con ăn một ngụm sữa, nhìn con một cái! Sau đó cho dù con có sắp chết đói, bà ta cũng không thay đổi ý định. "

Chị Ngụy nhắc đến chuyện quá khứ cũng cảm thấy rất hoang đường, lúc đó chị thấy mẹ chồng làm không đúng, chị không muốn con trai mình trở thành một món đồ chơi trong tay bà già ấy, cũng không muốn con trai ghét mình, chị đã cố hết sức, nhưng chẳng ai đứng về phía chị cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net