Chap 331: Tủ Lạnh bán chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng mà Lý Chiêu Đệ mua tuy không lớn nhưng vị trí lại khá tốt, sau khi bắt đầu kinh doanh bánh bao trở lại, sinh ý cũng rất ổn định.

Sự việc này làm chấn động cả thôn Đại Đông, ai có thể ngờ rằng Lý Chiêu Địch và Mục Đằng nhờ bán bánh bao mà phất lên, còn mở cửa tiệm trong huyện thành, đây là chuyện mà không ai dám nghĩ đến, thành thị và nông thôn luôn có khoảng cách, nhưng Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng đã phá vỡ chúng.

Điều này khiến mọi người sốc hơn cả những thành tựu to lớn của Mục Kinh Trập, dù sao Mục Kinh Trập vẫn còn trẻ, nhưng Lý Chiêu Đệ và Mục Đằng đã có tuổi như vậy, hơn nữa trong thôn ai mà không nhớ rõ bọn họ trước đây là người như thế nào.

Hai con người trước đây bị bọn họ coi thường đã thay đổi vận mệnh của mình ở tuổi này.

Nếu ai đó nói với người dân thôn Đại Đông về điều này ba năm trước, bọn họ đánh chết cũng không tin, nhưng thực tế đã thay đổi.

Đã thế trong thôn chỉ còn Thiệu Nam và Thiệu Bắc tiếp tục đi học, bởi vì lần khai giảng đó hai anh của hai đứa nhỏ đã trực tiếp nhảy lên lớp sáu, bọn nhỏ cũng chỉ còn một năm để hoàn thành việc học, sau đó chúng cùng thống nhất sẽ không chuyển ra ngay, chờ đến năm lên lớp 6 sẽ đi, như vậy cũng sẽ bớt đi một phiền toái.

Ngày xưa có năm đứa, bây giờ chỉ còn lại hai đứa, thầy hiệu trưởng vừa tự hào vừa buồn, bây giờ ông đi ra ngoài họp rất có tiếng, ngày xưa nào có ai để ý đến hiệu trưởng của một trường học nhỏ bé ở thôn Đại Đông, nhưng bây giờ trường thôn Đại Đông đã trở nên nổi tiếng nhờ năm anh em Thiệu Đông.

Mỗi lần ông đi họp cũng mang theo tâm lý tự hào, mọi người vây quanh ông để hỏi thăm về Thiệu Tây, Thiệu Bắc, Thiệu Nam và Thiệu Trung, nhưng những ngày như vậy chỉ có thể kéo dài một năm.

Nhưng... đây sẽ là niềm tự hào cả đời của ông ấy.

Sau khi Mục Kinh Trập trở về, ngoại trừ mấy đứa trẻ ra đón cô thì hiệu trưởng là người vui vẻ nhất, nhìn thấy Mục Kinh Trập khiến ông yên tâm hơn, không còn lo lắng Thiệu Nam và Thiệu Bắc sẽ bỏ trốn không ở lại một năm nữa.

Mục Kinh Trập đưa Thiệu Bắc đến trường, chào hỏi các giáo viên, thuận tiện trả phép cho cô bé và mang cho các giáo viên một vài món ăn đặc sản mang về từ Hải Thành.

Mặc dù lúc về có chút phiền phức khi phải xách theo túi lớn túi nhỏ, nhưng sau khi mang về, nhìn mọi người thích nó như vậy lại cảm thấy công sức bỏ ra rất xứng đáng, những đặc sản thời bấy giờ mới đúng là đặc sản, các thầy cô đều biết và không từ chối.

"Tiểu Bắc sau này phải làm phiền thầy cô rồi."

"Không phiền, không phiền." Hiệu trưởng vội vàng nói: "Tiểu Bắc ngoan ngoãn như vậy, sao có thể phiền chứ?"

Từ trường học bước ra, phàm là nhìn thấy người, mọi người sẽ lôi kéo Mục Kinh Trập cùng cô trò chuyện, kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trong thôn trong thời gian cô vắng mặt, hoặc hỏi thăm về kế hoạch tương lai của Mục Kinh Trập.

"Nghe nói sau này cô tính mở một nhà máy sản xuất hoa cài tóc trên huyện có đúng không? Có cần người trong thôn không?"

"Đã lên kế hoạch, người trong thôn nếu muốn đi thì nhà máy đương nhiên sẽ cần." Sau này có thể sẽ ít đi lại về thôn, chuyển nhà là điều khó tránh khỏi, Mục Kinh Trập cũng không có ý giấu diếm.

"Vậy nếu tôi theo cô vào huyện làm việc, tôi sẽ trở thành người ở huyện."

"Chỉ là đi làm thôi." Mục Kinh Trập tự nhủ rằng việc đi vào huyện chỉ để làm việc.

Tuy nhiên, nhiều người vẫn thấy hiếm lạ khi làm việc ở huyện thành.

Mục Kinh Trập bị giữ lại suốt chặng đường, quãng đường ngắn về nhà thường chỉ mất vài phút, nhưng lần này cô phải đi hơn một giờ, sau cùng phải nói là quá khát mới có thể chuồn về nhà.

Mục Kinh Trập vất vả lắm mới thoát được, lúc quay lại thấy có người thò đầu vào cửa nhìn: "Ai vậy?"

Mục Kinh Trập vốn không nhận ra, đám người đó hoảng sợ quay lại, cô mới phát hiện ra rất quen mắt, đây không phải Phúc Lộc Thọ Hỉ sao?

Những đứa trẻ này trước kia đều đen đen mập mạp, lần này lâu lắm không gặp lại phát hiện chúng đã thay đổi rất nhiều, cao hơn và cũng trổ mã hơn, đại khái là không được ăn ngon nữa, người gầy đi mấy vòng nhưng da vẫn đen sạm.

Nhìn thấy Mục Kinh Trập, Thiệu Phúc không nói một lời nhấc chân bỏ chạy.

Về đến nhà không bao lâu, lại nghe thấy bên cạnh lại truyền đến tiếng ồn, những thợ làm việc trong sân cũng không lấy làm lạ: "Lại bắt đầu ồn ào rồi."

"Đúng vậy, mỗi ngày nhất định phải ồn ào một lần."

Triệu Lan đến bây giờ vẫn không khá hơn chút nào, bà ta vẫn nằm liệt trên giường, ăn uống ngủ nghỉ phải nhờ người khác phụ giúp, anh cả Thiệu vốn muốn giữ thể diện nên không nói gì, bây giờ vò mẻ không sợ rơi, ngoại trừ việc mỗi ngày cho Triệu Lan ăn một miếng thì chẳng quan tâm đến cái gì.

Hắn cảm thấy mình đã làm đủ nhiều hơn Thiệu Kỳ Hải và Thiệu Kỳ Dương, nhưng lại không nghĩ rằng nửa cuộc đời của mình ăn uống đều nhờ vào hai đứa em trai, Triệu Lan yêu thương hắn hết mực, hút máu em trai hắn để nuôi hắn và nuôi cả mấy đứa con của hắn.

Việc Triệu Lan làm với hắn sao có thể so bằng một miếng ăn, nhưng hắn đã cảm thấy đủ rồi.

Hắn không quan tâm, nhưng chị dâu Thiệu không thể né tránh, phận làm con dâu nếu không chăm sóc sẽ bị người đời lên án, mỗi lần cô ta không lật được người của Triệu Lan, phải nhờ đến anh cả Thiệu giúp đỡ, nhưng hắn không hề đoái hoài tới, những cuộc cãi vã đã trở thành chuyện bình thường.

Thật ra nếu quyết tâm bỏ tiền chữa bệnh thì có lẽ Triệu Lan sẽ khỏi bệnh, nhưng anh cả Thiệu mãi cũng không chịu bỏ tiền ra.

Nhà bên náo loạn không ảnh hưởng tới Mục Kinh Trập, cuối tuần Thiệu Kỳ Hải đón Thiệu Đông, Thiệu Tây và Thiệu Trung trở về.

Đôi mắt của Thiệu Trung vừa nhìn thấy Mục Kinh Trập đã đỏ hoe, vừa chạy tới vừa nói nhớ mẹ.

Thiệu Đông và Thiệu Tây thật ra cũng nhớ Mục Kinh Trập, nhưng dù sao chúng cũng đã đủ lớn để nhịn lại.

Sau khoảng thời gian làm việc chăm chỉ, tủ lạnh Anh Em Tốt bắt đầu mở bán chính thức, quảng cáo được dán khắp nơi, như đã đề cập trước đó, thương hiệu Anh Em Tốt rất dễ làm người ta khắc ghi.

Thiệu Đông cũng mang về nhà một chiếc cho Mục Kinh Trập sử dụng, đồng thời đưa cho đám người Lý Chiêu Đệ một chiếc để sử dụng trong cửa hàng.

Tủ lạnh được đặt ở ghế sau, hầu hết người dân trong thôn đều chưa từng nhìn thấy tủ lạnh bao giờ, ánh mắt bọn họ nhìn vào chiếc tủ lạnh đầy vẻ mới lạ.

"Đây là tủ lạnh sao, có tủ lạnh rồi đồ ăn sẽ không bị hư nữa?"

"Vẫn sẽ hư, tủ lạnh chỉ giữ tươi ngon thôi."

"Không phải nói là sẽ không hư à?"

Trong tương lai còn có máy giặt và TV, mọi người càng nhìn Thiệu Đông với ánh mắt tò mò hơn, tự hỏi làm sao đứa trẻ này lại có thể đầy hứa hẹn như vậy.

Đám người Mục Kinh Trập bên này ồn áo náo nhiệt, bên cạnh có thể nghe rõ mồn một nhưng không ai lên tiếng, Phúc Lộc Thọ Hỉ muốn qua xem náo nhiệt nhưng lại không dám.

Đêm đó, anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu trằn trọc suốt một đêm, chị dâu Thiệu nghĩ đến mấy đứa bé mà ngủ không được.

Ngày hôm sau, nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương đã trở lại, cô ta đi cùng anh cả Thiệu đến tìm Thiệu Kỳ Hải và những người khác.

Nhưng anh cả Thiệu thì không nguyện ý lắm, chị dâu Thiệu tức muốn hộc máu, chỉ có thể dựa vào bản thân đi qua.

Cô ta đợi đến lúc trời ngả tối mới bắt đầu đi qua, đúng lúc đám người Mục Kinh Trập đang ăn cơm: "Mọi người đang ăn cơm à, Kỳ Hải, Kỳ Dương, Kinh Trập, đã lâu không gặp."

Chị dâu Thiệu gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt tràn đầy khắc khổ, Mục Kinh Trập không nói nên lời: "Sao lại đến đây? Có chuyện gì à?"

"Cũng có chút chuyện." Chị dâu Thiệu đi vào phòng bếp, ngồi xổm ngay trước cửa: "Không phải việc gì gấp, mọi người cứ ăn trước đi."

Nói xong lại cười, trong lòng chị dâu Thiệu đang thầm cầu xin bản thân sẽ không bị đuổi ra ngoài.

Mục Kinh Trập bất đắc dĩ nói: "Có việc gì thì cứ nói trước đi." Cứ ngồi nhìn như vậy sao bọn cô có thể nuốt trôi cơm?

"Chờ mọi người ăn cơm xong rồi nói, chị cũng ăn rồi, không cần phải lo lắng." Chị dâu Thiệu liếc nhìn bàn ăn, nhìn một bàn ăn đầy món, không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, đã lâu lắm rồi trong nhà không có ăn thịt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net