Chap 349: Gặp phải sự cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Bắc là người thích nghi nhất với vai Thiệu Nam, khi phim bắt đầu quay, cô bé trở thành Tiểu Ngư, sau ống kính lại quay về làm Thiệu Nam, kỹ năng diễn xuất được trau dồi rất nhiều.

Sự quyết tâm và kỹ năng diễn xuất của Thiệu Bắc không phải chuyện đùa, cả đoàn làm phim không nhận thấy điều gì bất thường ở Thiệu Bắc và thực sự coi cô bé là Thiệu Nam. Đạo diễn Giang khen ngợi Thiệu Nam là thiên tài, vì quá trình quay phim diễn ra rất suôn sẻ nên ngày nào anh cũng khen ngợi Thiệu Bắc.

Thiệu Bắc giống như cá gặp nước, rất vui vẻ, nhưng Thiệu Nam lại phải chịu đựng rất nhiều, bị ép trở thành Thiểu Bắc, diễn xuất thật sự không tốt lắm, mỗi ngày đều đeo tóc giả, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.

Tất nhiên cậu càng không muốn mặc váy, không mặc váy đã là ranh giới cuối cùng của cậu rồi, Thiệu Bắc và Mục Kinh Trập cũng không ép buộc.

Mọi chuyện đều ổn, ngoại trừ việc Thiệu Tây thỉnh thoảng hay trêu chọc Thiệu Nam, gọi cậu là em gái, biến bản thân trở thành một người anh trai tồi, còn muốn Thiệu Nam mặc váy quay phim để cậu có thể cười nhạo Thiệu Nam.

Thiệu Tây không thành công, điều đáng ngạc nhiên là Thiệu Đông vậy mà lại trêu chọc Thiệu Nam, biết Thiệu Nam không thích bị sờ đầu, lần nào cũng sờ đầu Thiệu Nam, nói em gái ngoan các thứ.

Thiệu Nam đóng vai Thiệu Bắc, người vui vẻ nhất là hai người họ.

Ồ, còn có Thiệu Trung, Thiệu Trung nhìn thì có vẻ tốt, nhưng khi đối mặt với Thiệu Nam cũng có chút nghịch ngợm, khi có người ngoài luôn gọi Thiệu Nam là chị, không ngừng gọi chị, thậm chí còn mua cho Thiệu Nam mấy cái hoa cài tóc.

Thiệu Nam bị anh trai và em trai làm cho tức chết, nếu không nhờ Mục Kinh Trập và Thiệu Bắc dỗ dành thì cậu đã bỏ cuộc từ lâu rồi.

Thiệu Nam không muốn gặp đám người Thiệu Đông nên càng ngày đến thư viện càng nhiều, hầu như ngày nào cũng dậy sớm, còn quen biết một cậu nhóc cũng đến thư viện đọc sách mỗi ngày.

Cậu nhóc khoảng mười tuổi, cũng là một thiên tài nhỏ, có thể nói chuyện với Thiệu Nam khá hài hòa.

Sau này, mỗi lần cậu nhóc đến đều ngồi cạnh Thiệu Nam cùng nhau học bài, luôn cho cậu đồ ăn vặt, bởi vì người kia quá nhiệt tình nên Thiệu Nam không thể từ chối.

Mấy ngày như vậy, Thiệu Nam cảm thấy tiếp tục ăn của người ta cũng không tốt, sau đó tính toán mang theo đồ ăn nhẹ và kẹo chia cho cậu nhóc, hai mắt cậu nhóc sáng lên.

"Em gái Tiểu Bắc, anh biết em cũng thích anh mà, anh sẽ ăn thật ngon, hơn nữa anh cũng từng xem phim em đóng, lúc trước cũng rất thích em, em rất xinh đẹp."

Thiệu Nam: "..." Hả? Thích cái gì?

Tôi coi bạn như anh em, kết quả là bạn xem tôi như một đứa con gái, hơn nữa còn thích tôi?

Thiệu Nam hoàn toàn không diễn nổi vai Thiệu Bắc, cậu chỉ đội một bộ tóc giả, không ngờ lại được thích như một cô gái.

Cậu nhóc mới mười tuổi nhưng đã biết mình thích những cô gái xinh đẹp và muốn tiếp tục chơi với cô bé.

Cậu nhóc cười toe toét, nắm lấy tay Thiệu Nam: "Tiểu Bắc à, hôm nay đến nhà anh chơi đi, sau đó chúng ta sẽ kết hôn, em có từng chơi trò bái đường chưa? Là kiểu nhất bái thiên địa kia..."

Thiệu Nam vẫn còn sửng sốt không nói nên lời, không ngờ lại nghe thấy cậu nhóc nói chuyện bái đường, dù biết là đang nói đến chơi nhà chòi nhưng Thiệu Nam vẫn kháng cự.

"Tôi không thích!" Thiệu Nam mặt đen tránh đi bàn tay của cậu nhóc, sắc mặt âm trầm cự tuyệt: "Còn dám nói thêm cái gì, tôi sẽ đánh cậu!"

Cậu nhóc khóc rất thương tâm: "Em không thích anh thì sao lại ăn kẹo của anh mỗi ngày, em còn uy hiếp muốn đánh người, hu hu hu..."

Thư viện yên tĩnh bị gián đoạn bởi tiếng khóc sầu não của cậu nhóc, người thủ thư vội vàng dỗ dành và giải quyết 'đoạn tình cảm rối rắm' này.

Sự việc kết thúc bằng việc cậu nhóc khóc lóc bỏ đi, Thiệu Nam che mặt xấu hổ rời đi, Thiệu Nam không nói cho ai biết chuyện này, nhưng Thiệu Tây không biết từ đâu lại biết được chuyện này, nói cậu gạt đồ ăn của cậu nhóc kia, còn làm con nhà người ta khóc lóc thương tâm.

Thiệu Nam tức chết, sau khi bị cậu nhóc kia làm phiền, cậu dứt khoát không tới thư viện nữa.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn đi, mang theo đồ ăn nhẹ mà mình đã ăn trước đó và muốn trả lại cho cậu nhóc, để chứng minh rằng cậu không cố ý ăn đồ ă của người khác, nhưng cậu nhóc lại không thấy đâu cả.

Cậu nhóc rất đau lòng vì bị từ chối, thư viện lại trở thành nơi buồn bã nên cậu nhóc đó không muốn đến nữa.

Trong lúc Thiệu Nam đang chán nản, kỳ thi cuối kỳ trong nháy mắt đã đến, Thiệu Nam về thôn chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng Thiệu Bắc cũng nên trở lại, cậu cũng không cần đóng giả Thiệu Bắc để đi đến trường, kết quả là khi đến giờ thi, Thiệu Bắc chậm trễ không về.

Đoàn làm phim bên phía Thiệu Bắc thật sự rất bận rộn quay phim nên dù đã xin nghỉ nhưng cũng bị trì hoãn, cuối cùng sau khi kỳ thi bắt đầu mới có thể quay về.

Thiệu Bắc chưa kịp thay trang phục của Thiệu Nam, mà Thiệu Nam cũng phải đội tóc giả lại vì giờ thi đã đến gần, thay mặt Thiệu Bắc vào phòng thi trước.

Người giám sát kỳ thi cuối kỳ không phải là giáo viên của trường mà là giáo viên của trường khác, khi nhìn thấy Thiệu Nam, cô ấy có nhìn kỹ thêm mấy lần, nhưng may là cũng không đi xem Thiệu Nam điền tên.

Kỳ thi bắt đầu là lúc Thiệu Bắc đuổi kịp tới, hai anh em thở phào nhẹ nhõm, có thể điền tên thật vào.

Thi xong, Thiệu Nam đang định cùng Thiệu Bắc về sớm để kết thúc buổi diễn sớm, nhưng rất nhanh đã bị bao vây.

Bây giờ, Thiệu Nam và Thiệu Bắc có mối quan hệ rất tốt với các bạn cùng lớp ở trường, sau khi nộp bài kiểm tra, chúng lần lượt trả lời các câu hỏi, sự nhiệt tình của hai đứa trẻ đã khiến hai anh em xa cách nhau, buộc chúng phải tiếp tục hành động.

"Tiểu Bắc, câu thứ hai đáp án là thế nào?"

"Tiểu Nam, câu thứ năm đáp án là cái gì?"

Hỏi thì cứ hỏi đi, nhưng vì cái gì cứ phải nắm tay cậu?

Thiệu Nam nhìn cậu bạn cùng lớp đang nắm tay mình, lập tức vùng ra, nhưng khi vừa thoát ra được lại nhanh chóng bị ôm chặt: "Tiểu Bắc, trong thời gian cậu không đến lớp, chúng ta đều nhớ cậu."

"Đúng vậy, Tiểu Bắc, chúng ta chờ cậu trở về đã lâu, cậu thấy tóc của tớ có đẹp không?"

Thiệu Nam vừa định tiếp tục vùng vẫy thì tay còn lại của cậu cũng bị nắm lấy, nắm rất chặt, sau đó lại bị hỏi tóc của người kia có đẹp hay không.

"Tiểu Bắc, cậu thấy quần áo của tôi có đẹp không? Lần trước tôi thấy cậu mặc rất đẹp, sau tôi đã nói lại với mẹ, bà đã mua cho tôi một bộ rất giống." Một cô bé khác cũng nói.

Thiệu Nam: "..."

Tại sao lại nắm tay cậu? Cậu không muốn tranh luận với họ về kiểu tóc hay quần áo gì cả.

Thiệu Nam nhìn về phía Thiệu Bắc cầu cứu , thấy Thiệu Bắc bị mấy tên nhóc kéo đi, Thiệu Bắc bình tĩnh hơn Thiệu Nam rất nhiều, dù sao cô bé cũng đã quen diễn kịch.

Nhưng... kéo cô bé ra phía sau trường và tranh tài với cô bé xem ai có thể tè cao hơn là một bước đi quá xa.

Có học sinh lớp 4, lớp 5 cũng như học sinh lớp 6 đến tìm Thiệu Nam, dù ở độ tuổi nào cũng bắt đầu quăng cặp sang một bên và bắt đầu tụt quần, không để cho Thiệu Bắc có thời gian để phản ứng.

Thiệu Bắc không cẩn thận nhìn sang, đôi mắt trợn to, hung hăng che mắt lại.

Mấy người bạn nhỏ thấy Thiệu Bắc không làm: "Mau lên, Thiệu Nam, chúng tôi đang đợi cậu đây, cậu che mắt làm gì, đừng có mà không chơi đấy."

Thiệu Bắc bịt chặt mắt lại: "Không, tôi không tranh nữa, bây giờ tôi không mắc, không thể tiểu được. "

"Tất cả chúng tôi đều mắc, chắc chắn cậu cũng vậy, đi nào, chờ mỗi cậu đấy, chúng tôi sắp bắt đầu rồi , một hai ba, bắt đầu!"

Mọi người cùng nhau bắt đầu tranh đua, Thiệu Bắc che mắt lại: "Tôi phải đi trước."

Nói xong cô bé lập tức bỏ chạy, mà tại sao lại chạy, bởi vì cô bé không có nó đâu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net