Chap 352: Quần áo bị cởi ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Mục trước đây ăn nói quá kiêu ngạo, bây giờ mọi người nói chuyện càng khó nghe, nói Mục Tuyết chỉ cần người có tiền, cho dù có gả cho một ông già trung niên góa vợ có tiền cũng sẽ không nhìn đến một chàng trai nghèo, cũng may là thời bấy giờ cũng không còn tam thê tứ thiếp như trước, nếu không cô ấy chắc hẳn sẽ làm vợ lẽ cho một gia đình giàu có.

Cũng có những người từng rất thích Mục Tuyết, nhưng sau khi bị từ chối lại vì yêu sinh hận, nói Mục Tuyết đại khái là không còn trong trắng, chắc đã cùng Đường Mặc Linh tình chàng ý thiếp nên mới không dám gả đi.

Lời đồn thổi rộ lên, Mục Tuyết càng ngày càng im lặng, sắc mặt bà Mục càng ngày càng u ám.

Ngày xưa những người kia đến làm mai, bọn họ cảm thấy rất phiền phức, nhưng bây giờ mọi nhà trong thôn đều có người đến làm mai, duy chỉ còn lại Mục Tuyết khiến cho bọn họ càng thêm bực bội.

Mục Tuyết lâu dần không thích ở trong thôn, ngoại trừ lúc phải về thôn dạy học thì những lúc khác cô ấy đều ở huyện.

Chiếc xe và ngôi nhà do Đường Mặc Linh tặng mà cô ấy từng khinh thường, cuối cùng chúng lại trở thành nơi trú ẩn an toàn của cô ấy.

Thứ sáu tuần này, Mục Tuyết tan làm đi ra khỏi thôn, đến đầu thôn, cô ấy gặp một người đàn ông muốn đến làm mai, cô ấy không muốn gặp nên đã tránh mặt, không ngờ lại nghe được lời ong tiếng ve.

Bà mối lơ đễnh nói: "Trong thôn còn một cô gái, hiện đang làm giáo viên, điều kiện rất tốt, nhưng kẻ đến người đi, tình huống nhà bên đấy có chút đặc biệt, tuổi đã lớn, hai năm tới sợ sẽ không sinh nổi một mụn con."

Mục Tuyết bấm chặt móng vào lòng bàn tay, chịu đựng hết lần này đến lần khác, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bà mối lại kể về một chàng trai lớn tuổi khác trong thôn là Thiệu Kỳ Dương, Thiệu Kỳ Dương bằng tuổi Mục Tuyết, năm nay hai mươi sáu tuổi.

Nhưng không giống như Mục Tuyết, rất nhiều người đã tìm đến Thiệu Kỳ Dương làm mai, bởi vì Thiệu Kỳ Dương hiện tại cũng là một người có triển vọng hiếm có trong thôn, công ty chuyển phát nhanh của anh ta cũng làm ăn rất phát đạt.

"Rất có tiền đồ, dáng dấp rất ưa nhìn, nhưng vợ thì không tìm được, biết bao cô gái tìm đến đều coi thường, mọi người đều bàn nhau rằng cậu ta có chút khuyết điểm."

Mục Tuyết nghe xong khóe miệng cong lên một cách mỉa mai, thì ra mọi người cũng nói Thiệu Kỳ Dương có khuyết điểm sao.

Mục Tuyết với vẻ mặt ủ rũ rời thôn và lái xe đến huyện.

Cũng giống như nhà, Mục Tuyết ban đầu không có ý định đụng vào xe, nhưng sau đó cô ấy vẫn đi lấy bằng lái xe và bắt đầu lái xe, nhưng mỗi ngày cô ấy đều giữ thái độ khiêm tốn, không muốn mọi người chú ý quá nhiều lên chiếc xe vì nó có được từ vụ từ hôn.

Đến huyện, Mục Tuyết cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô ấy ở nhà nấu cơm rồi đi ra ngoài tản bộ một chút.

Trước đây cô ấy căn bản không biết nấu cơm là gì, nhưng bây giờ đã biết giặt đồ áo, nấu cơm cũng biết chút ít.

Mục Tuyết đến trước rạp chiếu phim, do dự có nên xem phim hay không thì bất ngờ nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương.

Nghĩ đến lời nhận xét của người trong thôn đối với Thiệu Kỳ Dương, Mục Tuyết cảm thấy có chút đồng cảm, đang định lấy hết can đảm để chào hỏi thì cô ấy nhận ra trạng thái của anh có gì đó không ổn.

Anh ta giống như người say rượu, bên cạnh có người đỡ anh ta: "Sao lại uống say thế này... đừng cử động!"

Phía sau có một cô gái với mái tóc thắt bím, cô gái thắt bím nhìn có chút lo lắng, nhắm mắt nhắm mũi đi theo người phía trước.

Khi đám người đi ngang qua Mục Tuyết, cô ấy lại nghe thấy Thiệu Kỳ Dương nói: "Thả tôi ra, các người thả tôi ra!"

Nhưng vì giọng nói của anh quá nhỏ, dường như không còn chút sức lực nên không ai để ý.

Mục Tuyết dừng lại, nhìn Thiệu Kỳ Dương có chút lo lắng, nghĩ đến việc cùng là người trong thôn với nhau, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ đi theo.

Cô ấy chỉ muốn đề phòng, nếu Thiệu Kỳ Dương cần giúp đỡ, cô ấy sẽ giúp anh.

Ba người trước mặt rẽ trái quẹo phải, sau đó đi tới một căn nhà hẻo lánh, Thiệu Kỳ Dương không muốn đi vào, còn đang giãy giụa ở cửa, cuối cùng cũng bị đẩy vào.

Sau đó, chàng trai trẻ bước ra, Mục Tuyết không nghe được họ đang nói gì, nhưng cô ấy nhìn thấy người đó lấy từ trong túi ra một gói gì đó đưa cho cô gái, sau đó đẩy cô gái nói: "Vào nhanh đi. "

Mục Tuyết vểnh tai nghe, hình như là 'Sáng mai hãy đến' hoặc điều gì đó tương tự.

Một lúc sau, chàng trai trẻ rời đi.

Mục Tuyết bán tính bán nghi đi tới nhìn xem, chỉ thấy có ánh sáng phát ra, một lúc sau, cô gái thắt bím tóc đi vào bếp bưng một ly nước.

Mục Tuyết nghĩ đến túi giấy vừa rồi hai người nọ lén lút, lo lắng có chuyện gì không ổn, nghiến răng nghiến lợi gõ cửa.

Bím Tóc vốn đã rất lo lắng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì càng hoảng sợ, tưởng có người đến nên vội chạy ra mở cửa, nhưng khi mở cửa lại không thấy ai cả, đúng lúc này thì bị đẩy một cái, sau đó có một người xông vào từ bên cạnh.

Khi Bím Tóc kịp phản ứng, cánh cửa vào nhà cô ta đã bị đóng và khóa từ bên trong.

"Là ai? Mau mở cửa!"

Mục Tuyết phớt lờ cô ta và chạy vào trong, sau đó cô ấy nhìn thấy Thiệu Kỳ Dương đang nằm trên giường, quần áo bị cởi ra và bất tỉnh.

Đây cũng vì Thiệu Kỳ Dương là đàn ông, nếu không Mục Tuyết sẽ cho rằng chính mình là nạn nhân.

"Thiệu Kỳ Dương, tỉnh lại!" Mục Tuyết vội vàng tiến lên gọi anh ta: "Cậu mau tỉnh lại."

Thiệu Kỳ Dương nghe được giọng nói của cô ấy, chật vật mở mắt ra: "Mau lên, giúp tôi, bọn họ đang muốn hại tôi...

Mục Tuyết nghe thấy giọng nói của Thiệu Kỳ Dương thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến tới đỡ anh ngồi dậy: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Thiệu Kỳ Dương không còn sức lực, cắn đầu lưỡi giữ tỉnh táo: "Ra ngoài hẵng nói."

Thiệu Kỳ Dương không muốn nói về những chuyện không tốt mình đã gặp phải, hiện tại anh được coi là có sự nghiệp thành công, từng là bạn tốt hay kẻ thù, nhìn thấy anh cũng phải nở nụ cười.

Tuổi cũng không nhỏ nhưng vẫn còn độc thân, không phải là không ai giới thiệu, mà là anh thậm chí không có ý định ấy.

Anh biết rất rõ mình không thể đi cùng Mục Kinh Trập, mỗi lần Mục Kinh Trập nhiệt tình hỏi han làm mai cho anh, trong lòng anh chỉ cảm thấy tức giận, cho đến tận bây giờ, Mục Kinh Trập vẫn không biết gì về tình cảm của anh.

Giận dữ lâu như vậy, Thiệu Kỳ Dương cũng có dã tâm lớn hơn, để không bị Mục Kinh Trập tức chết, anh thề sẽ yêu người khác.

Ý chí rất quyết tâm nhưng mãi không tìm được, kết quả đã trở thành một ông già độc thân ở thời đại này.

Vốn dĩ chuyện này cũng không sao, anh nghĩ mình làm việc chăm chỉ hơn sẽ ổn, nếu không thì tìm một nữ tài xế trong thành cũng rất được, anh từng nhìn thấy Mục Kinh Trập lái xe, bộ dáng khi lái xe của cô vô cùng mê hồn cho nên anh mới bị thu hút thôi, tìm một người tốt hơn nhất định sẽ được.

Nhưng trước khi có thể tìm được một nữ tài xế, anh đã bị trúng chiêu, anh không ngờ rằng người anh em thân thiết thường ngày lại có thể tính kế mình.

Chàng trai trẻ là đồng nghiệp cũ trước đây của Thiệu Kỳ Dương, cả hai đều là cộng tác viên, dầm mưa dãi nắng cùng nhau, mối quan hệ của Thiệu Kỳ Dương và người nọ lúc ấy rất, cả hai hỗ trợ nhau rất nhiều.

Sau đó, Thiệu Kỳ Dương muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, từng hỏi hắn có muốn đi cùng không, nhưng khi nghe tin Thiệu Kỳ Dương muốn vay tiền, hắn không chút do dự từ chối, hắn nhát gan sợ Thiệu Kỳ Dương không có khả năng trả lại tiền, rồi liên lụy đến hắn.

Không ngờ Thiệu Kỳ Dương lại thành công, không những trả được nợ mà còn kiếm được rất nhiều tiền, dần dần tâm tính thay đổi, lời nói trở nên chua chát.

Mặc dù Thiệu Kỳ Dương khi giàu có vẫn không thay đổi thái độ đối với anh em và bạn bè, luôn rộng lượng và không bao giờ keo kiệt, ai muốn làm việc với anh đều được chào đón.

Ngườiđồng nghiệp này cũng đi, chỉ là trong lòng luôn bất mãn, hắn luôn cảm thấy rằngmối quan hệ của hắn với Thiệu Kỳ Dương rất tốt, đáng lẽ anh nên cho hắn một chứcvị cao hơn và nhiều tiền hơn, nhưng Thiệu Kỳ Dương lại không thỏa mãn mong muốncủa hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net