Chap 366: Biểu hiện đáng thất vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những nhạc cụ đặc biệt và thứ âm nhạc đặc biệt khiến Mục Kinh Trập bật cười, bởi vì âm nhạc tràn đầy niềm vui và hy vọng, rồi ngu ngốc và vui vẻ, rồi nhàn nhã, cuối cùng mọi thứ im lặng, niềm vui biến thành nỗi buồn.

Người ta thường nói rằng khi suona vang lên, không phải đại hỉ thì là khúc sầu thương, bản nhạc của Thiệu Trung như bao hàm cả hai.

Phảng phất kể lại câu chuyện về niềm vui khi sinh ra của một con người, cho đến khi đi hết một đời, có thể đầy chông gai nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ qua đi, chỉ để lại sự bình thản, giống như cuộc đời của bao người thường.

Thiệu Trung bây giờ đã lớn, biểu diễn suona cũng trưởng thành hơn, không còn khó thở như trước nữa, cậu bé giống như đang khiêu vũ một khúc cùng suona.

Mọi người đều đắm chìm trong âm nhạc, các thí sinh tham gia cuộc thi đều rất ấn tượng trước âm sắc đặc biệt của suona và tài năng của Thiệu Trung, Thiệu Trung kết thúc phần trình diễn của mình cũng là lúc tiếng vỗ tay hàng loạt vang lên.

Dù sao bọn họ vẫn có thể trụ vững, bọn họ đều là thiên tài, cho dù có xuất sắc cũng sẽ không thừa nhận thất bại, nhưng các thí sinh trong nước hiểu rõ về suona thì sợ hãi không thôi.

"Trời ơi, suona còn có thể biểu diễn như vậy sao? Tôi sống đến bây giờ hình như vẫn chưa hiểu rõ suona lắm?"

"Quả nhiên cho dù là nhạc cụ gì, nằm trong tay ai mới là quan trọng nhất, tôi cũng không ngờ suona có thể chơi như vậy."

"Tôi xin rút lại những lời vừa nói, cậu ấy không cố gây ấn tượng cho mọi người, mà là thật sự có bản lĩnh."

Các nhân viên của đài truyền hình và đài phát thanh cũng vô cùng ngạc nhiên, bao gồm cả những người nghe đài, số điện thoại ở đài phát thanh bên kia nhanh chóng réo vang các cuộc gọi.

Thiệu Trung đã không làm mọi người thất vọng, cậu bé đã thể hiện khả năng của mình bằng màn trình diễn độc đáo, khiến mọi người phải thay đổi cách nhìn về nhạc cụ dân gian.

Phía sau Thiệu Trung còn có người biểu diễn, nhưng vì màn biểu diễn Thiệu Trung phía trước quá chói lọi, người nọ cảm thấy có chút tự ti, xếp phía sau Thiệu Trung thật xui xẻo, may là không có mấy người.

Sau khi các thí sinh kết thúc phần trình diễn của mình, bước tiếp theo là công bố thể lệ cuộc thi.

Như thường lệ, cuộc thi lần này cũng chọn một chủ đề rồi yêu cầu mọi người hoàn thành, sau ba ngày sẽ biểu diễn thể hiện chủ đề của mình, hai ngày tiếp theo, ban giám khảo tiến hành bình chọn để xác định thứ hạng.

Trong hai ngày này, đài phát thanh sẽ phát đi phát lại, những người quan tâm có thể đến địa điểm bình chọn bằng tên thật.

Bởi vì thí sinh địa phương sẽ nhận được nhiều phiếu bầu hơn nên cuộc bình chọn này chỉ chọn ra giải thưởng được yêu thích nhất, sẽ không ảnh hưởng đến thứ hạng, nói chung, giải thưởng được yêu thích nhất không quan trọng bằng thứ hạng do ban giám khảo đưa ra.

Nhưng giải thưởng được yêu thích nhất cũng là một loại thực lực, sau khi nghe quy định, rất nhiều người đã âm thầm quyết định bầu chọn Thiệu Trung hoặc thí sinh trong nước.

Thiệu Trung không biết những thứ này, cậu bé đang tập trung vào chủ đề được đưa ra: "Chủ đề lần này chủ yếu là về sự chữa lành ấm áp, không giới hạn bất cứ điều gì."

Mặc dù có một chủ đề, nhưng phạm vi rộng và không giới hạn quá nhiều, có thể là tình yêu, tình bạn, gia đình, mọi cảm xúc, nếu không muốn thì cũng không cần phải tập trung vào chủ đề chung.

Chủ đề chỉ mang tính chất tham khảo, nếu phần trình diễn của thí sinh đủ xuất sắc và được tất cả mọi người khen thưởng thì có thể bỏ qua chủ đề, ví dụ như thí sinh không làm theo nhưng lại đạt giải nhất vì quá hay.

Chủ đề của cuộc thi chủ yếu là so sánh.

Mỗi phong cách không giống nhau, đôi khi rất khó để đánh giá, nhưng những phong cách tương tự thì lại dễ đánh giá. Vì vậy, nếu bản thân không vượt trội đến mức có thể đảm bảo rằng mọi người sẽ chấp nhận việc bỏ qua chủ đề, thì bạn chỉ cần bám vào chủ đề, như vậy cũng có thể tránh khỏi việc bị loại khỏi cuộc thi.

Những quy tắc này liên tục được cải tiến để công bằng nhất và mang lại nhiều tự do nhất có thể.

Thiệu Trung cũng cảm thấy không tệ, cậu bé không muốn trở thành một hiệp khách đơn độc nổi loạn mà quyết định quay quanh chủ đề.

Mặc dù những người tham gia nghệ thuật dựa vào cảm hứng, có quá nhiều khuôn khổ sẽ hạn chế cảm hứng, nhưng một nghệ sĩ thực sự xuất sắc có thể làm được bất cứ điều gì.

Cuộc thi âm nhạc ngày đầu tiên kết thúc, sau khi nhận được chủ đề, mọi người bắt đầu bận rộn, Thiệu Trung cũng không ngoại lệ.

Trong thời gian sáng tạo, tất cả mọi người được tự do, có thể tự tìm cảm hứng, Thiệu Trung không ở trong khách sạn mà đi ra ngoài, theo sau là Mục Kinh Trập và Quý Bất Vọng.

Nhưng không giống như những người khác, nơi Thiệu Trung tới có chút đặc biệt, càng đặc biệt hơn là không giống như những người đã liên lạc trước, Thiệu Trung lại trở về muộn nhất.

Thiệu Trung và hai người khác rời khách sạn ba ngày đã trở về sau một chuyến hành trình dài, cùng với vẻ mặt mệt mỏi, chỉ có Thiệu trung đang cúi đầu viết gì đó, một lúc sau lại cứng đờ.

Mãi đến nửa đêm, Thiệu Trung mới hoàn thành xong và kéo theo Quý Bất Vọng đi tập luyện.

Điều này được cho phép vì buổi biểu diễn diễn ra tại chỗ, cho nên thí sinh có thể mời mọi người hỗ trợ một số nhạc cụ, rất nhiều thí sinh đều có những trợ diễn như vậy xung quanh, và Quý Bất Vọng chính là trợ diễn của Thiệu Trung.

Ngày biểu diễn chính thức đã đến, địa điểm chật cứng người, thậm chí còn đông hơn lần trước.

Vé khán giả lần trước không bán mà tặng một đợt, lần này cần mua vé, vé có rất nhiều nhưng vẫn nhiều người chưa mua được, hiếm có người ở Hải Thành mà gặp phải sự việc như vậy, có người xếp hàng qua đêm để mua vé, thậm chí có người từ ngoại thành cố ý chạy đến nghe.

Người thì nhiều nhưng vé thì không đủ, còn xuất hiện một số vé giá cao.

Một số người đến vì người khác, nhưng phần lớn đến vì Thiệu Trung, ai cũng biết âm nhạc của Thiệu Trung mỗi lần phát lên đều trực tiếp chạm đến trái tim người khác, nghe trực tiếp chắc chắn sẽ khác biệt, bọn họ đều muốn trải nghiệm cảnh tượng đó.

Mục Kinh Trập không biết điều này, vé của cô là vé ghế người nhà, nhìn thấy buổi biểu diễn chật kín người, cô có chút lo lắng.

Trong lúc Mục Kinh Trập đang hồi hộp chờ đợi thì buổi biểu diễn đã chính thức bắt đầu.

Thứ tự thi đấu lần này rút thăm, Thiệu Trung rút được số thứ tự ở giữa, vị trí không tệ.

Sự lo lắng của Mục Kinh Trập hoàn toàn tiêu tan sau khi màn trình diễn bắt đầu, cuộc thi quốc tế chính là khác ở chỗ này, các màn trình diễn trước đó đều rất hay, cảm giác ấm áp chữa lành, người nghe cũng không khỏi mỉm cười.

Nửa đầu lặp lại chủ đề, tiếp đó là Thiệu Trung, ngay khi Thiệu Trung bước lên đã nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt, còn to hơn cả những người phía trước.

Tất cả mọi người đều tràn đầy kỳ vọng, đặc biệt là những người đến xem vì Thiệu Trung, bọn họ ngồi thẳng lưng chờ đợi, tin rằng Thiệu Trung sẽ không làm họ thất vọng, nhất định sẽ sưởi ấm đến bọn họ.

Trong sự mong đợi của mọi người, Thiệu Trung và Quý Bất Vọng bắt đầu biểu diễn, nhưng sau một lúc mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Bởi vì màn trình diễn lần này của Thiệu Trung không hề có cảm giác ấm áp chữa lành mà có chút quái đản, ồn ào và kỳ quái, mọi người đều sửng sốt trong giây lát, chờ lấy khoảnh khắc Thiệu Trung thể hiện thực lực thật sự của mình.

Nhưng chờ đến lúc biểu diễn xong, cũng không đợi được một chút đột phá hay ấm áp, bọn họ nghe từ đầu đến cuối, nói hay thì vẫn hay, trình độ của Thiệu Trung vẫn có, nhưng không có cảm giác gì đặc biệt kinh ngạc, quan trọng hơn là chẳng có cảm giác ấm áp chữa lành.

Thứ bọn họ hướng đến là sự ấm áp chữa lành, chủ đề giống nhau, nhưng sao Thiệu Trung lại không có?

Sau khi Thiệu Trung cúi chào và cùng Quý Bất Vọng đi xuống, mọi người mới nhận ra ban giám khảo đang thì thầm với nhau, cả thí sinh hàng đầu chưa chuẩn bị biểu diễn và khán giả phía sau đều đang thảo luận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net