Chap 382: Đã đến lúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong số những ý tưởng này, ấn tượng nhất là từ một người thím đã yêu cầu Lý Chiêu Đệ dùng thử, nói rằng Mục Kinh Trập có thể đã bị ma quỷ làm hại hoặc là bởi một người thím già đã chết trong thôn làm hại.

Người thím giag giống như đã mắc phải bệnh phổi hay một căn bệnh nào đó, nghe nói ho khan sẽ ra máu, cho nên người thím này liền nghi ngờ Mục Kinh Trập là mục tiêu mới của con quỷ này.

Trước đây ở thôn Đại Đông cũng có câu nói, nếu có người đột nhiên bị bệnh, thuốc than không có tác dụng thì có thể nghĩ tới việc này, lấy một quả trứng hoặc một đồng xu cho vào bát xem thử nó có đứng thẳng được không, nếu có thể thì nó sự thật.

Tiếp theo phải đuổi con quỷ đi, bệnh tật của người đó sẽ được chữa khỏi.

Mục Kinh Trập chưa từng nghe nói đến chuyện này, cho đến khi ở thôn Đại Đông mới lần đầu nghe qua, ban đầu cô không tin, chỉ cho là mê tín, kết quả cũng không biết như thế nào, thật sự đã có hai ba trường hợp được chữa khỏi, không biết trùng hợp hay ra sao.

Mục Kinh Trập cảm thấy bản thân không phải, nhưng Lý Chiêu Đệ đã hành động rồi, đối với bà ấy mà nói, chỉ cần có thể khiến Mục Kinh Trập tốt hơn, bà sẽ thử mọi cách.

Lý Chiêu Đệ trực tiếp thử, nhưng kết quả không tốt lắm, đồng xu không thể đứng thẳng, bà không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.

Mọi người quen biết đều hết lòng tìm cách giúp đỡ, Mục Kinh Trập không ngã bệnh cũng không biết biết hóa ra bản thân lại được nghênh đón đến vậy, đây là chuyện không dám nghĩ ở thời hiện đại, hàng xóm cách vách không ai biết ai, người quen ở quê nhà thậm chí còn không tốt bằng một số người lạ, những người này sợ rằng bạn sẽ ăn mất của nhà họ.

Những người có mối quan hệ tốt nhất với cô ở thời hiện đại chính là những đứa em mà cô nuôi dưỡng, cuối cùng lại không có nhiều người duy trì liên lạc, tình cảm lúc nhỏ có thể khăng khít, lớn rồi cũng dần nhạt phai, mặc dù có yêu mến nhau, nhưng ai cũng phải có cuộc sống của riêng mình, đều phải tự phấn đấu sinh tồn, không có bận tâm nhiều như vậy nữa.

Thông thường một cuộc điện thoại hỏi han ân cần đã là không tệ, một chuyến thăm lại càng hiếm hoi.

Vậy mà những người dân của thôn Đại Đông một hai kéo đến thăm cô, có người nhà ở rất xa.

Nhìn đi, sống lại một đời cuối cùng đã thành công rồi, Mục Kinh Trập rất xúc động, nhưng cô không muốn chứng minh theo cách này đâu huhu.

Thiệu Kỳ Hải, Mục Hàn và Quý Bất Vọng liên tục hỏi thăm về bác sĩ, bệnh viện, nhưng sau khi đi khám vẫn không phát hiện cái gì.

Tình trạng của Mục Kinh Trập vẫn không được cải thiện, rất suy yếu, sức trâu sức bò như trước đây dường như đang bị hao mòn dần.

Sức lực mạnh mẽ đã tồn tại trong Mục Kinh Trập từ lúc bắt đầu xuyên qua, bỗng nhiên bây giờ không còn, cảm giác không quen chút nào cả, cơ thể cũng càng không có lực.

Mục Kinh Trập sau khi mất đi sức mạnh liền hoảng sợ, cô luôn cảm thấy bản thân không có cảm giác an toàn, trước đây cô luôn cho rằng mình có sức lực để làm bất cứ điều gì mình muốn, có thể làm được mười lần trong một, cho nên cô rất tự tin, không hề sợ sệt chút nào.

Cô không muốn bỏ cuộc, thừa dịp không có ai chú ý vẫn muốn thử xem, hôm nay cũng vậy, khi Thiệu Trung không chú ý, Mục Kinh Trập lặng lẽ cố nâng bàn lên, nhưng không thành công.

Chờ Thiệu Trung đi ra ngoài, Mục Kinh Trập cảm thấy không ổn: "Từ sức mạnh trâu bò đến không trói nổi gà, sao có thể gạt người như vậy? Chẳng lẽ sức mạnh sẽ không quay về thật sao? Liệu rằng có liên quan đến việc mình đổ bệnh hay không? Có khi nào khỏi bệnh rồi, bản thân sẽ trở thành liễu yếu đào tơ?"

Mục Kinh Trập cảm thấy không ổn chút nào, liên tới người xung quanh cũng cảm thấy không ổn, nhưng cũng vì thế mà có một số lời khó nghe truyền tới.

"Tại sao lại ngã bệnh, còn không phải là vì ngại bần thích giàu sao? Mong muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn mà vội vàng ly hôn, chẳng phải là thấy người trước mặt không có tiền bằng anh chàng họ Quý kia sao. "

"Lòng tham không đáy, gặp báo ứng, cô ta ly hôn chính là dạy hư phụ nữ trong huyện, giờ thì tốt rồi, ly hôn xong liền đổ bệnh, đây đều là quả báo."

Sau bữa tối, Mục Kinh Trập nhân lúc có chút tinh thần ra ngoài tản bộ, kết quả là nghe thấy hai gã đàn ông lôi thôi bên nhà hàng xóm lời ong tiếng ve, nói rằng Mục Kinh Trập đang gặp quả báo.

Mục Kinh Trập đã nghe thấy những lời nói chanh chua như vậy rất nhiều, sắc mặt như thế ở thời hiện đại cũng không thiếu, động một tí lại bảo phụ nữ ham tiền chê nghèo, nhưng cô không để ý nhiều đến điều đó, điều khiến cô quan tâm là tiếng nói cười ha hả của một người phụ nữ đang đứng cùng bọn họ.

"Cũng không phải, cho dù không gặp báo ứng thì cô ta đã chặn mất con đường tiền tài của người ta, bây giờ đến lượt cô ta chết là đúng rồi, ha ha ha, không uổng công tôi một mực nguyền rủa cô ta, bây giờ đã thành sự thật rồi, chết sẽ mất hết, thật sự là quá tốt."

Hai người đàn ông vừa uống chút rượu vừa chém gió, có chút men trong người liền thấy bản thân hơn người, không ngờ vẫn còn một người phụ nữ khác tiếp lời, nghe trong lời của cô ta còn có chút thù hằn với Mục Kinh Trập, ánh mắt bọn họ sáng lên.

"Cô ta chặn con đường tiền tài của cô sao?" Hai người đàn ông cảm thấy người phụ nữ này có gì đó rất khó tả, nhưng uống quá nhiều, bận nói chuyện cũng không để ý.

"Nói ra cũng không hiểu, tóm lại là cô ta đã gặp báo ứng, tôi đặc biệt tới đây để xem bộ dạng khổ sở của cô ta, tốt nhất là có thể đẩy cô ta vào chỗ chết, nhà cô ta ở đâu?"

Lời nói quá khó nghe, Thiệu Đông tức giận, đi tới đuổi người đi, Mục Kinh Trập cũng không ngăn cản, nhìn người phụ nữ bị đuổi mắng vẫn không cam lòng, đầu óc cô ong ong.

Ngay từ lúc đầu cô không nhận ra người phụ nữ đó là ai, nhưng khi nhìn thấy mái tóc xoăn rối bù của cô ta, kết hợp với những gì cô ta đã nói, đây không phải là kẻ đã lừa dối nguyên chủ và những cô gái khác đi làm việc, nhưng thực chất là bán người sao? Không phải là đã ngồi tù sau khi bị phanh phui sự thật rồi sao?

Trước đó Mục Kinh Trập đã nghe ngóng và biết được cô ta đã bị kết án, phải ngồi tù nhiều năm, tại sao lại được thả nhanh như vậy?

Bộ dáng thay đổi quá lớn, người già đi trông thấy, đến mức cô có chút không nhận ra.

Mục Kinh Trập đang cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã có người tìm đến người phụ nữ tóc xoăn, hóa ra cô ta vẫn đang ngồi tù, nhưng cô ta mắc bệnh, một căn bệnh rất nặng, cho nên đây có thể gọi là tạm thả để chữa bệnh.

Không ngờ, người phụ nữ tóc xoăn đã bỏ chạy trong lúc không có ai chú ý, chạy thẳng đến chỗ Mục Kinh Trập, không biết cô ta đã nghe được tin tức ở đâu, rất muốn xem khi nào Mục Kinh Trập sẽ chết.

Người phụ nữ tóc xoăn rất ghét Mục Kinh Trập, cuộc sống của cô ta trước đây rất tốt đẹp, sau đó lại trở nên khốn khổ, gia đình cô đã cắt đứt quan hệ với cô ta từ lâu, cô ta đã mất hết hy vọng.

Cô ta đã mắc bệnh vì những việc đã làm trước đây, đến mãi khi ngồi tù vẫn chưa trị liệu kịp thời, tình trạng của cô ta ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nhà tù sợ lây nhiễm nên cuối cùng họ phải cho cô ta đi thăm khám, có lẽ cô ta không còn sống được bao lâu nữa.

Người phụ nữ tóc xoăn bị kéo đi, Mục Kinh Trập nhìn thấy đôi mắt tràn đầy hận ý, trong lòng cũng đầy thổn thức, nhìn thấy cô ta, cô mới cảm nhận được bản thân đã xuyên qua rất lâu.

Thấy được cô ta, Mục Kinh Trập cũng cảm thấy lần xuyên sách này rất có ý nghĩa, dù sao nó cũng giúp một số cô gái thoát khỏi vực sâu địa ngục.

Nhưng... nhưng sau khi nhìn thấy cô ta, Mục Kinh Trập cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề, hoặc nhớ tới cốt truyện trong tiểu thuyết gốc.

Thời gian cụ thể khi nguyên chủ qua đời không được nêu trong tiểu thuyết, nhưng nhìn lại cốt truyện, có vẻ như cũng vào khoảng thời gian này.

Vậy là cô bị bệnh không rõ nguyên nhân, cũng không tìm ra nguyên nhân, chỉ vì cơ thể sắp chết?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net