1572-1576

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1572

Đám nam sinh nói họ vẫn luôn ngủ, căn bản không rời khỏi phòng, còn đám nữ sinh lại nói lúc họ dậy thì không thấy mấy nam sinh đó ở trong phòng.

Những người ở đây đều ít nhiều quen thuộc với đối phương nên sau khi tất cả mọi người đều chắc chắn rằng không có ai bị đánh tráo thì mới thở phào nhẹ mõm một hơi.

"Vừa rồi sao cậu lại hét lên?" Kỷ Đồng giả hỏi cô nàng tình địch.

"Có người vỗ vai tớ, sau đó tớ nhìn thấy có bóng người đứng lên." Cô nàng tình địch vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi, nói chuyện vẫn run run rẩy rẩy.

Ba người lại đưa mắt nhìn nhau. Ba nam sinh vừa rồi ở cách bọn họ một quãng, chắc chắn không phải họ làm rồi, hơn nữa sau khi nghe được tiếng hét bọn họ mới dậy.

Cho nên, trong phòng này còn có người thứ bảy nữa sao?

Mọi người nhìn xung quanh căn phòng, rất đơn sơ, căn bản không có chỗ nào có thể ẩn giấu được, ở đâu ra người thứ bảy chứ?

"Không phải... ma trêu đấy chứ?"

Vài người lập tức trắng sắc mặt, có người lập tức phản bác: "Không thể nào, đang yên đang lành sao lại có ma trêu chứ?"

"Bên ngoài không có âm thanh nào cả, vừa rồi chúng ta hét lớn như thế, chẳng lẽ người dân ở đây không nghe được ư? Còn có bạn của Quý Mạn ở phòng bên cạnh nữa, cũng không thấy có động tĩnh gì..."

Có người phân tích như thế, mọi người càng sợ hãi hơn, lập tức ngồi sát lại gần nhau.

"Tiểu Đồng, không phải em có nghiên cứu về vấn đề này sao? Ở đây không phải có ma thật đấy chứ?" Trương Vinh nhìn Kỷ Đồng giả. Hắn và Kỷ Đồng giả có quan hệ khá tốt, biết cô ta có năng lực ở phương diện này.

Kỷ Đồng giả nhìn xung quanh: "Nơi này xác thật có âm khí, nhưng không có âm linh."

Mọi người lại lâm vào im lặng. Một hồi sau, cô nàng tình địch phản bác, "Kỷ Đồng, cậu đừng có nói bậy, trên thế giới này làm gì có ma."

Hiện tại là thời đại khoa học, sao còn mê tín kiểu phong kiến như thế.

"Dù các cậu có tin hay không thì tớ cũng chỉ có thể nói như thế thôi." Kỷ Đồng có vẻ không thích cô bạn này nên cũng không giải thích nhiều.

"Hừ, xem ra cậu không giải thích được chứ gì? Cậu có bị làm sao không thế, giờ nào rồi còn hù dọa mọi người." Cô nàng tình địch tức giận.

Quý Mạn nhìn mấy người lại chuẩn bị ầm ĩ lên thì ngắt lời bọn họ: "Giờ mọi người cãi nhau thì có ích lợi gì. Dù là người hay ma thì chúng ta cũng bị nhốt lại trong phòng rồi. Giờ chúng ta phải hợp lực xem có thể mở cửa ra được không đã."

Hiện giờ cô ta chỉ muốn qua chỗ Thời Sênh, ở đây chẳng an toàn, dù có vòng tay nhưng cô ta vẫn cứ cảm thấy âm khí bay vèo vèo xung quanh.

Ba nam sinh kia tiến lên mở cửa, xác định cửa đã bị khóa ngoài.

Căn phòng chỉ có một lối ra như thế, các chỗ khác đều bị bịt kín. Khi bọn họ còn đang thảo luận xem mở cửa thế nào thì đèn đột nhiên lại tắt phụt, căn phòng một lần nữa chìm vào bóng đêm.

"A!"

...

Thời Sênh nhìn ra sương mù dày đặc bên ngoài, sương mù này xuất hiện sau khi mưa dừng. Sương mù vừa buông xuống, mọi âm thanh trong thôn cũng biến mất.

Lúc sương mù xuất hiện, trong thôn không chỉ có âm khí mà còn ngập tràn oán khí.

"A!"

Tiếng hét chói tai xuyên qua màn sương mù, âm thanh từ xa tới gần rồi lại như ở rất xa.

Ánh mắt Thời Sênh nhìn về phía căn phòng đối diện nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào. Sầm Triệt ngồi xếp bằng trên giường, quanh thân có linh khí chuyển động đang không ngừng thấm vào trong cơ thể hắn.

Không biết qua bao lâu, sương mù càng lúc càng đậm đặc hơn.

"Rầm rầm rầm!" Cửa phòng bị thứ gì đó đánh lên phát ra âm thanh kịch liệt.

Ngay sau đó là âm thanh quen thuộc, "Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, cậu ở đâu?"

Dường như Quý Mạn đang rất sợ hãi nên không ngừng đập cửa, giọng nói cũng ngập tràn kinh hoảng.

Thời Sênh đứng dậy ra mở cửa. Trong nháy mắt khi cô mở cửa ra, sương mù bên ngoài định xộc vào. Nhưng khi vừa tiếp xúc với cô liền như đụng phải thứ gì đó rất đáng sợ nên lập tức lùi về sau, lộ ra người đang bị sương mù vây lấy.

Khi sương mù thối lui, Quý Mạn cũng không nói được nữa, hai chân cô ta quỳ rạp trên đất, trên người toàn máu là máu, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Thời Sênh cầm cổ tay cô ta đưa lên nhìn, bên trên có rất nhiều vệt đỏ hằn lên sau một trận cướp đoạt.

Thời Sênh xác định đây vẫn là người thì kéo cô ta vào phòng. Sương mù bên ngoài không ngừng xoay tròn muốn nhân cơ hội tiến vào, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn cửa phòng bị đóng lại.

Quý Mạn chỉ bị thương ngoài da, còn lại không thành vấn đề, thứ bên ngoài hẳn là muốn dùng cô ta để dụ cô ra ngoài.

Mùi máu tươi quá nặng, Sầm Triệt đã dừng hấp thu linh khí, ngồi ở trên giường nhìn Thời Sênh đặt Quý Mạn xuống một bên bàn, hoàn toàn không có ý định nhường giường.

Thời Sênh xắn tay áo giúp Quý Mạn xử lý vết thương trên người.

Cô vừa cởi quần áo Quý Mạn vừa phân phó Sầm Triệt, "Nhắm mắt lại."


"Oh." Sầm Triệt lập tức nhắm mắt, tiếp tục hấp thu linh khí.

Trên người Quý Mạn cũng có rất nhiều vết thương như bị dã thú cào, miệng vết thương tập trung chủ yếu ở bụng và lưng.

Thời Sênh không biết nên nói gì. Thôn dân nói buổi tối hay có dã thú xuống núi, đây quả thực là dã thú nha.

Đúng là thôn dân thật thà.

Thời Sênh xử lý xong các vết thương, lau sạch các vết máu rồi mới đi xem Sầm Triệt.

Sầm Triệt đã dừng hấp thu linh khí, không biết mở mắt từ lúc nào, lạnh lùng nhìn Quý Mạn ở cách đó không xa.

"Em rất thích cô ta." Sầm Triệt đưa ngọc bội đã mất đi linh khí nên trở thành vật bình thường trong tay cho Thời Sênh, giọng nói có vẻ không vui.

"Em không thích cậu ấy." Thời Sênh cầm lấy ngọc bội, tay hơi dùng sức, ngọc bội vốn còn rất hoàn hảo lập tức trở thành bột phấn, "Người mà em thích từ nay về sau chỉ có một người."

Chỉ là cô thấy Quý Mạn vừa mắt mà thôi.

"Vậy ném văng cô ta ra đi." Vừa rồi người này định dẫn đám sương mù kia vào đây.

Thời Sênh liếc nhìn hắn, thấy hắn không phải như đang nói đùa thì đứng dậy kéo Quý Mạn ra ngoài, lại thả lên người cô ta mấy lá bùa, đảm bảo cô ta không bị mấy thứ bên ngoài ăn mất.

Sầm Triệt mím môi nhìn theo hành động của cô, cuối cùng lại bảo cô kéo người vào, so đo với một đứa con gái thì có vẻ hơi keo kiệt.

Hắn tiếp tục hấp thu linh khí, nhắm mắt làm ngơ.

Khoảng hai tiếng sau Quý Mạn mới tỉnh táo lại, có lẽ vì đã trải qua những chuyện quá đáng sợ nên trong mắt cô ta vẫn còn tàn lưu một chút hoảng hốt.

Hai chân hoàn toàn không có cảm giác, bị ăn luôn rồi sao?

Cô ta khó khăn quay đầu, cho rằng mình đã bị bắt lấy, nhưng vừa quay người đã nhìn thấy Thời Sênh đang ngồi trên ghế, chống cằm lật xem một quyển sổ cũ.

Nhìn thấy người quen, cô ta lập tức thấy yên tâm hơn.

Lúc này cô ta đang nằm trên một cái bàn, hai chân trực tiếp thả xuống dưới bàn, có cảm giác mới là lạ.

Quý Mạn xoay người ngồi dậy, nhưng trên người không có sức lực nào, chân lại đang tê dại nên lập tức lăn xuống từ trên bàn.

Thời Sênh ngẩng đầu liếc nhìn, thấy Sầm Triệt không có phản ứng gì mới nâng cô ta dậy.

"Cảm ơn Tiểu Đồng." Sắc mặt Quý Mạn trắng bệch.

"Vòng tay của cậu đâu?" Vòng tay kia hẳn không phải do cô ta chủ động tháo ra, vết thương trên cổ tay quá rõ ràng. Nếu cô ta chủ động lấy ra thì cô sẽ tuyệt đối không cho cô ta vào phòng. Một người không biết tự yêu quý sinh mạng của mình thì cô chẳng lãng phí thời gian đi cứu.

Sắc mặt Quý Mạn càng tái, trong đáy mắt có một chút tức giận: "Bị Hoàng Viện cướp mất rồi."

1573

Hoàng Viện chính là cô nàng tình địch kia, sau lần thứ hai mất điện, trong phòng liền có thứ gì đó rất quái dị, ví dụ như có người sờ vuốt cẳng chân, cánh tay bọn họ, còn thổi khí ở cổ nữa.

Trong cơn sợ hãi, bọn họ hợp lực phá cửa, sương mù bên ngoài rất dày, nhưng không ai muốn chờ ở trong phòng nên lập tức lao vào trong đám sương.

Quý Mạn vốn muốn tìm Thời Sênh nhưng rõ ràng căn phòng chỉ ở đối diện mà bọn họ đi rất lâu cũng không thấy tới. Người trong thôn cũng chẳng thấy đâu cả, ngược lại, xung quanh càng ngày càng có nhiều âm thanh kỳ quái.

Với cách hình dung của Quý Mạn thì âm thanh đó nghe như tiếng nghiến răng của dã thú, trong sương mù như có thứ gì đó nhìn bọn họ chằm chằm, coi bọn họ là đồ ăn.

Người thứ nhất xảy ra chuyện là một anh chàng. Anh ta đang đi thì đột nhiên bị thứ gì đó kéo đi, bọn họ hợp sức kéo anh ta lại nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết ở trong sương mù.

Bọn họ vô cùng sợ hãi, cũng không dám đi tìm nam sinh kia nữa mà chỉ không ngừng tiến lên phía trước.

Đi không bao xa liền cảm thấy có thứ gì đó không ngừng tấn công bọn họ, tốc độ của thứ đó rất nhanh, căn bản không nhìn rõ là gì.

Chờ đến khi bọn họ thoát khỏi mấy thứ đó thì chỉ còn dư lại bốn người, Kỷ Đồng giả tìm được một căn phòng có thể ở nên bảo bọn họ trốn vào đó.

Mấy thứ kia bao vây lấy căn nhà, không ngừng tạo ra âm thanh. Căn nhà vốn cũ nát, bị mấy thứ kia tấn công nên chẳng giữ được bao lâu, cuối cùng chúng nó vẫn vào được.

Mấy thứ đó có vẻ sợ hãi chiếc vòng tay của Quý Mạn nên không chủ động tấn công cô ta.

Kỷ Đồng giả có một chút bản lĩnh nên tạm thời cũng không sao.

Cuối cùng chỉ còn lại Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên. Hai người này chỉ là người bình thường nên trở thành mục tiêu tấn công chủ yếu.

Không biết tại sao Hoàng Viện lại phát hiện ra chiếc vòng của Quý Mạn có thể bảo mệnh nên nói với Chung Kiệt Nhiên. Hai người hợp lực cướp cái vòng tay.

Vòng tay chỉ có thể ngăn cản sự tấn công của những thứ không phải con người, huống chi bọn họ còn có tận hai người. Quý Mạn hoàn toàn không phải đối thủ của họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng tay bị cướp đi.

Suốt quá trình, Kỷ Đồng giả chỉ đứng nhìn, không giúp đỡ cũng không ngăn cản.

Không có vòng tay, mấy thứ kia liền không thủ hạ lưu tình nữa.

Quý Mạn không nhớ rõ mình tới đây bằng cách nào, đến lúc tỉnh lại đã nhìn thấy Thời Sênh.

"Tớ không nghĩ mình lại thích một kẻ như vậy." Quý Mạn cười khổ. Trước kia cô ta luôn nói mình đã gặp nhiều kiểu người rồi, hoàn toàn không ngờ lại thua trong tay một gã đàn ông.

Nếu chỉ có một mình Hoàng Viện, sao cô ta có thể cướp được đồ, nhưng mà Chung Kiệt Nhiên lại giúp cô ta.

Vì để giúp người hắn thích được sống mà hắn liền lấy mạng cô để đổi.

Quả nhiên tình yêu sẽ làm hại người ta!

"Ai mà chưa từng gặp một thằng khốn nạn chứ." Cô vỗ vỗ bả vai Quý Mạn, "Chắc chắn bọn họ sẽ chết sớm hơn cậu."

Quý Mạn kinh ngạc nhìn Thời Sênh, vì tức giận nên lúc này trong tròng mắt cô ta tràn đầy tơ máu, nhìn rất khủng bố.

Thời Sênh chỉ khẽ cười rồi xoay người tiếp tục lật cuốn sổ cũ kia.

Chữ viết trên cuốn sổ còn rất non nớt, hẳn là do một đứa trẻ viết ra. Nhưng hôm nay, từ lúc vào thôn đến giờ, bọn họ chẳng nhìn thấy đứa trẻ nào, chỉ có trung niên và người già.

Quý Mạn khó khăn dịch tới gần Thời Sênh: "Tiểu Đồng, cậu... vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?"

"Vòng tay hộ chủ, cô ta không phải chủ nhân của nó, sao nó phải bảo vệ cô ta chứ." Thời Sênh đáp mà không ngẩng đầu nhìn, đã có một Nhan Ca làm ví dụ, sao cô còn ngu xuẩn như thế chứ.

Sắc mặt Quý Mạn hơi trắng nhưng lại lập tức kiên định trở lại. Là bọn họ cướp đồ của cô ta trước, suýt chút nữa cô ta đã chết, bọn họ xui xẻo cũng là xứng đáng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Quý Mạn liền khôi phục lại tâm tình.

"Tiểu Đồng, cậu đang đọc cái gì thế?"

"Nhật ký."

"Nhật ký?"

Thời Sênh đưa nhật ký cho cô ta xem, "Thôn này biến thành bộ dáng như bây giờ đều được ghi lại trong nhật ký này."

Cô nhún vai: "Có thể đọc, nhưng thật giả thế nào chưa biết được."

Đại khái khoảng ba tháng trước, có một bầy khỉ tới khu vực lân cận với thôn. Lúc đầu đám khỉ chỉ hoạt động trên núi, không có xung đột gì với thôn dân cả, nhưng dần dần bọn nó bắt đầu xuống thôn.

Lúc đầu, đám khỉ còn sợ người lạ, nhìn thấy người là chạy. Nhưng đám trẻ con trong thôn lại không sợ chúng, còn chơi với chúng rất vui vẻ, lén lút giấu người lớn dẫn đám khỉ về nhà, cho chúng đồ ăn.

Sau khi đám khỉ phát hiện ra chuyện này liền bắt đầu vây lấy đám nhỏ. Đồ ăn của đám nhỏ không nhiều lắm, sao có thể đủ cho một bầy khỉ ăn chứ.

Bầy khỉ không chiếm được đồ ăn liền ra tay cướp đoạt, đám trẻ con sợ hãi nên không dám chơi cùng chúng nữa.

Đám khỉ phát hiện không có ai cho mình đồ ăn liền nổi điên, tấn công đám trẻ con, ngay lập tức có hai đứa trẻ bị đánh chết. Khi thôn dân biết tin tức này, hai đứa trẻ kia còn không dư lại một chút xương nào.

Đứa bé viết nhật ký này vô cùng sợ hãi, sau đó thì không thấy viết gì nữa, cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng đứa bé này chắc chắn cũng đã chết.

Rốt cuộc, cô cũng không thấy trong thôn này có bất kỳ đứa trẻ nào hoặc đồ vật của trẻ con.

"Bầy khỉ này thật đáng ghét." Quý Mạn tức giận đến nhe răng trợn mắt, "Bọn trẻ có lòng tốt cho chúng đồ ăn, chúng không những không cảm kích mà còn cướp đoạt, thật đúng là bại hoại của giới động vật."

"Mà nghĩ kỹ lại, thứ tấn công bọn tớ hình như cũng giống con khỉ thật." Quý Mạn cố gắng nhớ lại, "Nhưng móng vuốt của chúng quá sắc bén, căn bản không phải loại khỉ bình thường, không phải biến dị đấy chứ?"

"Có thể làm ra nhiều chuyện như thế mà còn là khỉ bình thường sao?" Thời Sênh khép nhật ký lại. Nếu cô đoán không nhầm thì trong đám khỉ đó, có một con đã ăn phải cây linh thảo của Sầm Triệt.

Mà thôn này, bởi vì cây linh thảo kia nên đã che giấu không ít thứ.

"Tiểu Đồng, giờ chúng ta phải làm sao đây?" Bầy khỉ đó muốn ăn thịt bọn họ, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha họ như thế.

"Chờ thôi, sẽ có người tới thu thập chúng." Nữ chính đại nhân ở đây, nam chính chắc chắn sẽ tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Đối với hành vi bình thản này của Thời Sênh, trong lúc nhất thời Quý Mạn cũng không biết phải phản ứng thế nào, nhưng cô ta tin tưởng bạn mình.

Sương mù bên ngoài vẫn chưa tan. Đến tận sáng hôm sau, sương mù vẫn không biến mất, bên ngoài cũng không hề xuất hiện ánh sáng mà vẫn chìm trong bóng tối.

Thân thể của Quý Mạn rất yếu nên sau khi thả lỏng tâm tình liền ngủ một mạch.

Sầm Triệt ngồi trên giường, thỉnh thoảng sẽ nhìn Thời Sênh, đại đa số thời gian hắn đều ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

"Kỷ Đồng, tôi biết cô ở trong đó, mở cửa." Giọng của nam chính đại nhân vang lên bên ngoài, cùng với đó là tiếng đập cửa mạnh mẽ.

Thời Sênh chậm rì rì đi ra mở cửa.

Kỷ Đồng giả được Tạ Vong Kỳ đỡ. Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên dìu nhau đứng ngay bên cạnh. Hai người đều rất chật vật, có thể thấy rõ là đã ăn không ít đau khổ.

Khóe môi Thời Sênh cong lên: "Có chuyện gì?"

"Đi vào trước." Gương mặt Tạ Vong Kỳ rất nặng nề.

Thời Sênh không tránh ra, vẻ trào phúng trên mặt càng lúc càng tăng, "Anh là ai, tại sao tôi phải cho anh tiến vào?"

Tạ Vong Kỳ: "..."

"Chúng ta đều học cùng một trường, giờ đã rơi vào tình huống này rồi, sao cô còn ích kỷ như thế. Thứ đằng sau đã sắp tới rồi, mau cho chúng tôi vào." Hoàng Viện nhìn có vẻ rất yếu nhưng giọng nói lại đầy mạnh mẽ.

1574

"Cùng trường thì sao chứ hả? Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi tai họa tới thì mạnh ai người ấy bay. Vợ chồng còn như thế huống chi là chúng ta chỉ có quan hệ cùng trường. Quan trọng nhất là tôi không biết cô."

Thời Sênh nhún vai, biểu tình chẳng sao cả.

"Cô..."

"Bạn học Kỷ, cô và Kỷ Đồng có tên trùng nhau, đây đã là duyên phận rồi. Chúng ta gặp nhau ở đây, nếu có thể cứu giúp lẫn nhau thì nên cứu giúp. Sau này cô có gặp khó khăn gì thì nhất định tôi cũng sẽ hỗ trợ." Tuy rằng Chung Kiệt Nhiên đã cố gắng khống chế giọng nói nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy.

Thời Sênh nhìn người được Tạ Vong Kỳ đỡ, cô ta đã lâm vào mơ mơ màng màng, ý thức có vẻ mơ hồ.

Có lẽ tầm mắt của Thời Sênh quá lạnh nên Kỷ Đồng giả lập tức tỉnh táo lại. Đầu tiên cô ta mê man nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Thời Sênh thì biểu tình lập tức cứng đờ.

Thời Sênh chậm rãi cười: "Một kẻ chiếm đoạt tên vào thân phận của tôi, tôi chẳng cảm thấy có cái gì gọi là duyên phận hết."

Cái gì?

Ngoại trừ Kỷ Đồng giả, những người khác đều tỏ ra nghi hoặc.

"Chít chít chít chít..."

"Chúng nó đuổi tới rồi." Sắc mặt Hoàng Viện lập tức thay đổi, cũng bất chấp lời của Thời Sênh có ý tứ gì, "Cô mau cho chúng tôi vào."

"Bạn học Kỷ, có chuyện gì thì chúng ta vào nhà rồi hãy nói được không?" Chung Kiệt Nhiên dù là người thường thì cũng biết ở trong phòng là an toàn nhất.

Hoàng Viện lập tức muốn xông vào, Thời Sênh cũng không ngăn trở, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Hoàng Viện bị nhìn đến mức phát sợ, nhưng nghĩ có nhiều người ở đây như thế, sao cô ta phải sợ chứ?

Vì thế Hoàng Viện càng tăng nhanh tốc độ, mắt thấy đã có thể đặt chân vào bên trong thì đột nhiên lại cảm thấy có môt lực lượng xộc tới làm cô ta bay ngược về sau, rơi vào sương mù dày đặc.

"Chít chít chít chít..." Tiếng hét hưng phấn chói tai của bầy khỉ truyền tới.

Hoàng Viện té ngã lộn nhào trong đám sương mù, đồng thời một đám bóng đen như ẩn như hiện ở xung quanh, chúng như đang diễn xiếc, không ngừng nhảy lên đan chéo vào nhau, giây lát đã tới gần bọn họ.

Hoàng Viện thậm chí còn không có cơ hội tức giận mắng Thời Sênh mà run rẩy rúc ở trong lồng ngực Chung Kiệt Nhiên.

Tạ Vong Kỳ đỡ Kỷ Đồng giả lui sát về phía cửa, lại nói: "Kỷ Đồng, cô không cho chúng tôi vào cũng được, để hai cô gái vào đi."

Hoàng Viện vừa nghe thì mắt đã sáng lên, nhưng biểu tình của Chung Kiệt Nhiên lại vô cùng kém.

Thời Sênh hừ lạnh: "Còn lâu."

Ông đây điên rồi mới cho nữ chính tiến vào.

Tạ Vong Kỳ: "..."

Hít sâu một hơi, Tạ Vong Kỳ hỏi: "Phải làm gì thì cô mới cho bọn họ vào?"

Thời Sênh nghiêm mặt, "Thi thể."

Tạ Vong Kỳ: "..." Nếu không phải kẻ địch quá mạnh thì hắn sẽ giết chết cô ta trước.

Muốn thi thể chẳng khác nào bảo họ đi tìm chết ư? Người đàn ông máu lạnh hắn đã gặp không ít, nhưng phụ nữ mà máu lạnh tới mức này thì hắn chưa từng gặp lần nào.

"Chít chít chít chít!"

Đám con khỉ đã có xu thế vây bọn họ lại. Hoàng Viện nhìn những bóng đen ngoài đó thì sợ tới mức hét ầm lên. Cô ta càng hét lớn thì đám khỉ càng hưng phấn.

"Cho tôi vào đi, cô cho tôi vào đi, cô cần tôi làm gì cũng được, xin cô hãy cho tôi vào. Tôi không muốn ở bên ngoài, tôi không muốn bị chúng ăn thịt."

"Xin cô hãy cho tôi vào, cầu xin cô."

Dù Hoàng Viện có nói gì thì Thời Sênh vẫn thờ ơ, đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt bình tĩnh nhìn đám khỉ lúc ẩn lúc hiện trong sương mù.

"Con khốn mày sẽ không được chết tử tế. Nếu tao xảy ra chuyện thì mày cũng sẽ không có kết cục tốt đâu. Tao thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày." Hoàng Viện cầu cứu nửa ngày cũng không được liền bắt đầu mắng chửi.

Thời Sênh thu lại tầm mắt, dừng ở gương mặt dữ tợn của Hoàng Viện, hơi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng tràn ngập ác ý: "Yên tâm, bị chúng ăn sạch, cô sẽ không có cơ hội biến thành quỷ đâu."

"Tiểu Mạn, Tiểu Mạn, em cho anh vào đi..." Chung Kiệt Nhiên đột nhiên nhìn thấy Quý Mạn ở trong phòng thì không khác nào nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, "Tiểu Mạn, chỉ cần em cho anh vào, anh sẽ ở bên em."

Chung Kiệt Nhiên biết Quý Mạn thích mình nên mới nói như thế. Đối mặt với người mình thích, hắn tin là cô ta sẽ không từ chối.

Thời Sênh quay đầu nhìn, Quý Mạn không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn về phía cửa.

Nghe Chung Kiệt Nhiên nói vậy, sắc mặt của Quý Mạn vốn đã rất kém lại càng thêm khó coi, trực tiếp dời tầm mắt đi không nhìn họ nữa.

Hoàng Viện nhìn thấy Quý Mạn liền lập tức nổi giận, "Tại sao mày cho cô ta vào mà không cho bọn tao vào? Quý Mạn đã vứt bỏ chúng tao, làm chúng tao trở thành mồi của bầy khỉ kia. Một kẻ ác độc như thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net