Chương 21: Dành cho Công tước phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà ga tàu hoả thủ đô vương quốc, người qua kẻ lại đông như mắc cửi, đến mức không còn chỗ để di chuyển. Bá tước Weiss, người vừa đến kịp chuyến tàu, vội vàng tiến về phía khoang hạng nhất, bỗng chợt dừng lại khi thấy ai đó. Dù mái tóc xoăn trông có dài hơn một chút nhưng cậu chắc chắn là người Weiss biết.

"Không phải cậu là người hầu làm việc tại lâu đài Birch hay sao?"

Chàng trai với mái tóc xoăn và bộ quần áo tồi tàn dừng lại, hơi cúi đầu về phía Weiss.

"Chào ngài, Bá tước Weiss."

"Tôi xin lỗi, tên của cậu là..."

"Tôi là Gilles Wilson."

Weiss muộn màng nhớ ra tên của Gilles, sau đó mỉm cười rạng rỡ. Cậu rõ ràng là nhân chứng quan trọng trong phiên xét xử vụ Nữ hầu tước.

"Cậu cũng đi chuyến này à? Đang đi đâu vậy?"

"Đó là..."

Trong lúc Gilles do dự, quản lý nhà ga lên tiếng thúc giục.

"Chuyến tàu tới Windsbury sắp khởi hành! Chuyến tàu tới Windsbury sắp khởi hành!"

"Hãy vào trong rồi nói chuyện."

Weiss mời Gilles một cách thân mật. Cậu theo chân Weiss vào khoang hạng nhất, không kịp chối từ được sự ưu ái. Weiss gọi quản lý nhà ga, trả tiền vé tàu thêm cho Gilles và gọi một chai rượu vang.

"Tôi đang trên đường đến Windsbury để gặp người chú, còn đang lo rằng là một chuyến đi nhàm chán nhưng lại vô tình gặp cậu ở đây. Thế cậu đã xin phép chưa?"

Gilles do dự một chút, sau đó trả lời một cách ngắn gọn.

"Tôi muốn thử điều gì đó mới mẻ nên đã rời khỏi Thisse."

"Ồ ồ, thế à? Thử thách bản thân là điều tốt. Cậu đã nghỉ việc khi nào?"

Weiss rời Thisse và quay lại Swan ngay khi phiên toà xét xử phu nhân kết thúc. Là lẽ tự nhiên khi một thành viên không thuộc gia đình Thisse không biết chuyện một người hầu đã bị sa thải.

"Vào hai tháng trước."

Bá tước Weiss tỏ ra thân thiện hỏi ngược Gilles.

"Thế cậu đã tìm được việc mới chưa? Cậu là một người chân thành, chắc hẳn sẽ tìm được việc sớm thôi."

"Nghe nói miền Nam đang đến mùa để thu hoạch nên tôi dự định đến đó."

Bằng một khuôn mặt đầy vẻ thắc mắc, Weiss hỏi một cách muộn màng.

"Không phải Công tước viết thư giới thiệu cho cậu rồi sao? Kì lạ thật, tôi cứ nghĩ cậu tìm được công việc một cách nhanh chóng."

Weiss biết Công tước là người phân biệt rạch ròi giữa thưởng và phạt. Lẽ ra anh đã phải đưa đủ tiền cho một người hầu trung thành, cung cấp bằng chứng chủ chốt cứu được phu nhân. Thế nhưng nhìn Gilles của hiện tại, dáng vẻ tồi tàn như không một xu dính túi, chắc hẳn cậu ta đã phải chịu đựng một khoảng thời gian khó khăn.

"Dù sao đi nữa, những người có địa vị cao... họ sẽ không muốn sử dụng người hầu có trái tim không trong sáng."

"Tôi hiểu rồi, ra đó chính là vấn đề."

Weiss tặc lưỡi, cuối cùng như cũng hiểu ra. Lời khai man từ Công tước có lẽ phần nào phản ánh điều Gilles làm. Không một quý tộc nào chào đón người hầu bí mật rình mò cuộc sống riêng tư của họ. Đặc biệt với những phu nhân kén chọn, nhiệm vụ tuyển chọn người hầu là việc vô cùng khó khăn.

"Tôi không sao. Tôi đã nhận đủ khoản tiền bồi thường đến từ Công tước."

Trừ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, có đủ tiền bạc ăn chơi suốt đời mà không lo nghĩ, còn lại chẳng bao giờ có thể đủ. Hơn nữa, không hiểu sao Weiss lại có chút cảm giác tiếc nuối, cảm thấy như chàng trai trẻ với một tương lai xán lạn đã bị chà đạp.

"Hẳn là Công tước đã lên kế hoạch một cách tỉ mỉ và đáng kinh ngạc ở mức nào đó, tuy nhiên xét đến những chi tiết nhỏ nhặt thì có vẻ ngài lại không để ý cho lắm."

Gilles im lặng có vẻ buồn bã. Bá tước Weiss nghĩ có lẽ cậu đang chán nản, bất giác vỗ nhẹ vào vai cậu ta.

"Cậu là nhân chứng tuyệt vời đã giúp Công tước, vì thế tôi sẽ thay mặt ngài ta tỏ lòng biết ơn của mình. Nhờ có cậu mà niềm tin giữa Công tước và phu nhân ngày càng bền chặt."

"...Quả nhiên là thật vậy sao?"

Gilles lẩm bẩm một cách nghi hoặc, Weiss cười và nói bằng giọng tự tin.

"Tuyệt đối là không phải đâu. Tôi có thể đảm bảo Công tước đã yêu vợ mình từ rất lâu rồi."

Hàng mi Gilles lặng lẽ run lên, thật may vì Weiss đã không chú ý.

"Tôi tin rằng dưới tư cách là một người hầu của Verdier, cậu cũng mong rằng phu nhân sẽ được hạnh phúc."

"...Đúng vậy. Nhưng tôi không hề biết rằng Công tước đã yêu phu nhân từ lâu."

"Cách thể hiện của ngài ấy có hơi lập dị, tuy nhiên đó là sự thật. Mỗi người sẽ có phương pháp thể hiện khác nhau."

"Tôi nhớ rằng cuộc hôn nhân giữa phu nhân và Công tước đã được sắp xếp một cách vội vàng."

Weiss cười khẽ trước lời nói của Gilles. Weiss đoán Công tước hẳn đã dành hơn hai năm để lên kế hoạch cho hôn nhân này. (Ta nói tâm cơ cấm có sai)

"Tôi biết cậu đang lo lắng cho chủ nhân cũ của mình, nhưng tôi sẽ không vì thế mà bênh vực cho Công tước. Ngài ta không phải loại người bốc đồng đảm nhận một việc quan trọng giống như hôn nhân. Vì thế cậu đừng lo lắng."

Cuộc trò chuyện dừng lại khi rượu vang được mang lên. Weiss cùng Gilles uống cạn ly rượu và hồi tưởng lại quá khứ.

"Mỗi một lần tôi đi tàu, tôi luôn nhớ đến lần đầu khi mình nhập ngũ. Lúc đó tôi và Công tước vẫn còn là những học viên, đến giờ vẫn chưa quên được mùi vị loại rượu mà Damien đã buôn lậu vào."

"Có vẻ ngài ấy không hề e ngại pháp luật của vương quốc này."

Gilles phun sạch ngụm rượu mà cậu vừa uống, Weiss nhìn chàng trai và cười toe toét.

"Nhờ có cậu mà chuyến đi này vui hơn rồi đấy, có người tâm sự vẫn tốt hơn là đi xa một mình."

"....."

"Tôi cá là làm việc ở Thisse hẳn vất vả lắm."

Weiss cũng biết rằng khai man không phải là việc dễ dàng. Hơn nữa, sẽ càng tốt hơn nếu như cậu ấy là một chàng trai nhỏ tuổi, chưa trải nghiệm nhiều thế giới đầy rẫy xấu xa và ích kỷ này.

"Nhưng như tôi nói ban nãy, Công tước là người luôn làm việc theo kế hoạch. Do đó tôi không thể xen vào được."

"Ngài đang nói về kế hoạch gì vậy?"

Weiss cắn một miếng bánh quy, mỉm cười một cách thân thiện.

"Hãy coi như đó là một kế hoạch giúp cho mọi thứ được tốt đẹp hơn."

Sắc mặt Gilles tối sầm, Weiss đưa tay gãi gãi trán. Đột nhiên nghĩ lại, Weiss tự hỏi mình không biết Weiss đã lỡ lời hay chưa. Chẳng phải việc nói về một tương lai tốt đẹp trước mặt người hầu nghèo khổ, lại còn nghỉ việc để đến một nơi xa lạ chẳng khác gì lời nói suông?

"Trừ khi cậu thực sự muốn đến Windsbury." Weiss đột ngột nói. "Cậu có muốn làm việc tại tu viện không? Mẹ tôi sống trong tu viện vùng ngoại ô Swan, bà nói dạo này đang thiếu nhân công."

Đoán rằng Gilles cần nhiều thời gian suy nghĩ và cũng do dự, Weiss bỗng vội vàng nói thêm.

"Đừng lo, tôi không báo cáo chuyện này cho Công tước đâu. Tôi chỉ giới thiệu cho cậu một công việc thôi."

"Cảm ơn ngài."

Gilles cúi đầu cảm ơn. Weiss khẽ thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, cảm giác tội lỗi như thể vừa mới lợi dụng người tốt rồi lại vứt bỏ cũng đã vơi dần.

"Đừng ghét Công tước Thisse chỉ vì điều này."

"Ngài nói đúng. Tương tự, tôi cũng không muốn nghĩ tiêu cực về người có nhân cách tốt giống như Bá tước. Tuy nhiên..."

Gilles lạc giọng.

"Tuy nhiên? Không phải vẫn có điều gì khiến cậu khổ tâm đấy chứ?"

Weiss nhìn Gilles không chút nghi ngờ. Gilles lưỡng lự đôi chút, sau đó nuốt khan rồi cũng khó nhọc mở miệng.

"Tôi vẫn không hiểu lí do vì sao trong kế hoạch của ngài ấy, một phụ nữ trẻ lại biến thành một nghi phạm trong một vụ án giết người, khiến cô đau khổ suốt 15 ngày."

Weiss nhìn Gilles, không giấu được sự ngạc nhiên. Không đời nào Damien lại kể điều này với một người hầu, thông tin đã bị rò rỉ chỗ quái nào vậy?

"...Làm sao mà cậu biết được điều đó?"

Mặt Gilles tối sầm lại.

"Chỉ là cảm giác bất an của riêng tôi thôi, nhưng giờ thì rõ ràng rồi."

Weiss chặn Gilles, người dự định xuống ở ga tiếp theo. Đến giờ phút này Weiss mới nhận ra tại sao Công tước lại đuổi cậu khỏi lâu đài. Weiss lại vừa còn phạm phải một sai lầm lớn.

"Gilles, tôi biết cậu đã phục vụ phu nhân một thời gian dài tại Verdier. Chúng tôi không hề nghi ngờ hay đánh giá lòng trung thành đó của cậu. Nhưng mà đã đến tận nước này rồi."

"Điều ngài vừa nói có nghĩa là gì?"

"Ý tôi là, cậu hãy suy xét cẩn thận điều gì thì sẽ tốt cho phu nhân. Thà xây dựng lòng tin giữa hai vợ chồng như thế này, chẳng phải tốt hơn là nói ra sự thật và khiến phu nhân bối rối hay sao?"

Gilles thu dọn chiếc túi cũ kĩ của mình, do dự một lúc rồi cũng ngồi xuống.

"Đúng thế, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi... Lời hứa rằng ngài sẽ giao công việc cho tôi vẫn còn có hiệu lực chứ?"

Weiss không từ chối mà chỉ có thể gật đầu, quyết định tốt hơn hết nên giữ chàng trai này lại bên cạnh. Cậu ta quá thông minh và nhanh trí, không biết tương lai sẽ gây ra những chuyện gì, có ảnh hưởng đến Công tước và phu nhân không.

* * *

Chloe cẩn thận xuống xe, hơi nhấc mũ lên và nhìn xung quanh. Là lần đầu tiên cô đến thành phố Thisse, ngoại trừ lần đi ngang đây bằng tàu hoả vào mùa đông năm ngoái. Những con đường vốn được bao phủ bởi đầy tuyết trắng giờ đây đã chuyển xanh tươi, cảm giác bỗng hoàn toàn khác so với trước đây.

"Vậy tôi sẽ đón phu nhân sau hai giờ nữa."

"Ba giờ nhé!"

"Vâng, thưa phu nhân. Chúc phu nhân tận hưởng thời gian vui vẻ. Tôi sẽ đợi gần đây ạ."

Phu xe lễ phép cúi chào cô rồi rời đi. Chloe bước chân xuống phố với một trái tim đập mạnh chẳng hiểu lí do. Dưới ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng, khung cảnh thành phố nhộn nhịp và những ngôi nhà mái đỏ cứ san sát nhau. Trông ít chen chúc hơn thủ đô Swan và mang kiến trúc cổ kính. Qua con hẻm nhỏ chật hẹp với hằng hà những cửa hàng, cô lại rẽ sang một con ngõ khác, mang niềm vui thích như đang khám phá.

Cô nghe thấy tiếng nước chảy, dòng sông hiện ra trước mắt. Hàng hoa tú cầu dọc cạnh khe suối khoe những bông hoa lớn nhỏ trông như khuôn mặt trẻ thơ. Chloe mỉm cười khi nhìn ai đó hái một bông hoa rồi thả xuống sông, cho nó trôi theo mặt nước.

Một nơi thật đẹp.

Chloe chậm rãi dạo quanh thành phố, cô nhanh chóng nhận ra bản thân sẽ yêu thích thành phố này. Một cây cầu nhỏ làm bằng đá xám bắc ngang con sông. Cô theo lời Margaret băng qua cây cầu và ngay lập tức trông thấy biển hiệu của một bưu điện.

Chloe vào trong và gửi đi hai bức thư cô đã chuẩn bị. Một bức cô gửi cho cha, bức còn lại gửi đến bưu điện phía Nam vương quốc – cảng Windsbury.

"Alice, em khoẻ chứ?"

Trên những bức thư Alice đã gửi được ghi địa chỉ không hoàn toàn rõ. Vì thế Chloe đoán rằng con bé định cư gần Windsbury.

Trong lúc chuẩn bị trả tiền bưu phí, cô chợt hy vọng Alice, người đã lựa chọn cuộc sống rời xa gia đình sẽ hạnh phúc cho dù có đi đến đâu. Nhân viên bưu điện nở một nụ cười nhìn cô rạng rỡ.

"Công tước phu nhân, có phải là phu nhân không? Chào phu nhân, rất vui được gặp người."

Chloe trước đây chưa bao giờ rời lâu đài, cô đang tự hỏi không biết vì sao nhân viên lại nhận ra mình. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cô đã nhanh chóng đi đến kết luận có lẽ ở đây không có nhiều người ăn mặc loè loẹt lại còn đi lại khập khiễng như cô, sau cùng mỉm cười nhàn nhạt.

"Chào cô."

"Sáng nay Công tước đã ghé qua đây và dặn dò tôi vài thứ. Tôi đang đợi phu nhân ạ."

"À... ra là vậy."

Nhân viên không giấu được vẻ tự hào, bất giác cao giọng.

"Công tước trước khi rời đi còn đặc biệt yêu cầu tôi là hãy hướng dẫn phu nhân thật tốt, tất nhiên là để người không cảm thấy xa lạ."

Chloe không biết nên đáp lại gì, mơ hồ gật đầu và khẽ ngượng ngùng xấu hổ. Gần đây chồng cô vô cùng bận rộn, nguyên nhân do khu mỏ vàng đã được phát hiện ngay trên ngọn núi mà cha đã cho làm của hồi môn. Công tước hằng ngày bận rộn, không quên nhính chút thời gian ghé ngang bưu điện và hỏi thông tin về vợ, khiến Chloe không giấu được vẻ bối rối.

"Phu nhân, bưu điện chúng tôi có bán cả tem kỷ niệm. Phu nhân muốn xem qua không?"

Không biết Damien có từng nghe qua sở thích sưu tập tem của vợ mình chưa? Đôi tai Chloe gần như vểnh lên ngay khi nhân viên tận tình hướng dẫn. Nhân viên nhanh trí đeo găng tay vào, mở hộp ngăn kéo lấy ra một cuốn tập tem, tập tem kỷ niệm do chính Thisse hằng năm đích thân phát hành.

"Đây là con tem kỷ niệm phát hành khi cựu Công tước Thisse kết hôn cùng với Công chúa Prescilla. Đây là con tem kỷ niệm chiến thắng và kết thúc chiến tranh vào hai năm trước, một thiết kế thực sự độc đáo bao gồm cả chân dung Công tước kết hợp hoạ tiết của cây bạch dương, biểu tượng gia huy Thisse. Nó phổ biến lắm nên đã gần như bán hết. Do vì là bản giới hạn nên không hề phân biệt giàu nghèo hay lớn bé, tất cả mọi người đều kéo đến để mua nó."

Chloe nhìn chăm chú con tem có thông tin Damien trên đó. Vẫn kiêu ngạo và lịch lãm y hệt lần đầu cô trông thấy anh, chỉ cần qua mảnh giấy nhỏ cũng bộc lộ bản chất riêng của mình.

"Đây là bộ cuối cùng rồi, tuy nhiên nếu phu nhân muốn, tôi đương nhiên sẽ bán nó. Phu nhân có mua không ạ?"

Chloe do dự một lúc, sau đó nói bằng một âm lượng nhỏ nhưng vẫn rõ ràng.

"Vâng, nhờ cô gói chúng vào trong phong bì để không bị nhăn."

"Phu nhân xin hãy yên tâm."

Chloe nhìn cô nhân viên đang cười vui vẻ, vội vàng xấu hổ chuyển sang một chủ đề khác.

"Con tem quả dâu này trông lạ quá, cô cho tôi xem được chứ?"

Chloe chỉ tay vào một con tem với hình quả dâu trên đó, nhân viên lại hào hứng nói.

"Ah, đây là con tem kỷ niệm dâu tây của Thisse được bình chọn là giống cây trồng ngon nhất, trong một cuộc thi cách đây 7 năm. Phu nhân không biết lúc đó người dân Thisse đã vui đến thế nào đâu."

Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Chloe, cảm giác như mọi căng thẳng đã được tan biến. Người dân khắp nơi đều thật giống nhau cho dù có sống tại nơi nào đi chăng nữa.

"Tôi nghe nói dâu của Thisse là sản phẩm ngon nhất và được ưa chuộng nhất tại tiệm bánh nổi tiếng thủ đô."

"Ôi trời, Công tước phu nhân thật sự trở thành người Thisse rồi. Đúng vậy ạ, có người cho rằng dâu Heinwood ngon nhưng không thể nào so sánh được với dâu của Thisse chúng ta."

Chỉ mới 10 phút gặp nhau, họ đã tìm được chủ đề chung, trò chuyện sôi nổi như những cô gái sinh ra và lớn lên cùng khu phố, chỉ đột ngột dừng lại khi chuông reo lên và khách hàng khác bước vào.

"Gói lại cho tôi một bộ những thứ này nữa."

Trong lúc Chloe cẩn thận đặt hết số tem đã mua vào phong bì, nhân viên vui vẻ nói thêm.

"Sắp tới, con tem kỷ niệm hôn nhân giữa phu nhân và Công tước sẽ được phát hành, vì thế phu nhân hãy mong chờ nhé."

"À..."

Chloe bối rối không biết phản ứng thế nào, nhân viên vội vã mỉm cười trấn an.

"Từ lúc phu nhân đến đây, cứ như thể phu nhân đã mang đến cho Thisse toàn là những điều tốt đẹp. Ai mà ngờ rằng xây dựng đường sắt lại vô tình phát hiện một khu mỏ vàng, đúng không ạ?"

"Cô quá khen rồi, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên."

"Rõ ràng phu nhân là biểu tượng của may mắn. Tất cả người dân Thisse đều nghĩ như vậy."

Chloe quyết định rời đi trước khi nhân viên tiếp tục tâng bốc cô như quá lời, có vẻ cô ấy là một người dân thật sự yêu quý Thisse. Thật là có hơi xấu hổ nhưng cũng thật vui khi đã mua được những món lưu niệm đầy sự bất ngờ. Chloe đột nhiên nghe thấy tiếng chuông leng keng khi chuẩn bị rời bưu điện, trên tay ôm chiếc phong bì đựng tem.

"Trùng hợp thật nhỉ, phu nhân của ta?"

Ánh sáng đầu hè xuyên qua cánh cửa, chiếu sáng khuôn mặt của Damien. Chloe vội vàng giấu đi phong bì chứa tem và nhét nó vào trong túi, cố tỏ vẻ như thờ ơ.

"Không phải ngài nói có việc cần làm hay sao?"

"Đã kết thúc rồi."

"Đã?"

"Chỉ có kẻ ngốc mới làm những việc đơn giản quá lâu."

Damien cười nhẹ để những người đang xung quanh không thể nghe thấy. Chloe cảm giác mọi ánh mắt trong bưu điện đều đang đổ dồn lên họ. Damien đứng như bất động ngay trước mặt cô, dùng tay giữ cửa. Chẳng lẽ anh quay lại đây chỉ để gặp cô thôi sao? Gương mặt đỏ lựng nhẹ nhàng hỏi anh.

"Công tước, ngài đang làm gì vậy ạ?"

"Ta đợi phu nhân đi trước."

Damien uyển chuyển đưa bàn tay về phía trước như một quý ông lịch lãm dẫn đường. Chỉ đến lúc đó Chloe mới chú ý đến túi thư trên tay còn lại Công tước đang cầm. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả dâu chín, lan đến cả gáy. Xấu hổ vì lầm tưởng rằng chồng bỗng đột ngột ghé qua để gặp mặt mình, hoá ra là chạy việc vặt, xui thay Chloe còn xấu hổ hơn khi Damien hiểu ra chuyện đó.

"Á à..."

Sau khi rời khỏi bưu điện, Chloe chống gậy bước vội càng lúc càng nhanh.

"Ôi trời, phu nhân mà ngã ở đây thì sẽ gặp rắc rối mất."

Người đàn ông hoàn thành công việc nhanh như tên bắn, giống như chỉ mất một giây để gửi bức thư. Nghe thấy giọng nói gần phía sau mình, bước chân khập khiễng vụng về như càng tăng thêm tốc lực.

"Em sẽ không bị ngã...!"

Đột nhiên Chloe vấp ngã. Như chỉ đợi bấy nhiêu đó, cánh tay rắn chắn nhẹ nhàng vòng lấy eo cô. Chiếc túi đang ôm rơi vội khỏi tay Chloe, phong bì chứa tem được đà bật ra. Ánh mắt hốt hoảng chú mục lấy chiếc phong bì, không may rung chuyển và đột ngột rơi xuống sông.

"Ôi không...!"

Khi Chloe khẽ thở dài, Damien nhướn mày lên và hỏi cô.

"Đó là cái gì?"

"Một món quà lưu niệm."

"Ta đoán chúng ta có thể mua lại cái khác."

Chloe liếc nhìn người đàn ông không hề biết rằng chúng là những cái cuối cùng mà bưu điện có, nhàn nhã buông câu tỉnh rụi. Chloe chống gậy đi xuống dưới cầu, tiếc nuối nhìn phong bì nhỏ nhẹ nhàng đậu trên bông súng. Rốt cuộc thì nó ở ngay giữa sông.

"Bộ nó quan trọng lắm à? Biểu cảm trên khuôn mặt em trông thật vô ích."

"Có ai cảm thấy vô ích nếu lãng phí tận 785 Zekel cùng một lúc không?"

"Ta lấy nó cho em nhé?"

"Làm sao ngài lấy nó được?"

Chloe vẫn với vẻ mặt giận hờn xen lẫn tiếc nuối, toan định bỏ đi nhưng Damien đã ngay lập tức ném mình nhảy xuống gầm cầu. Đôi mắt Chloe mở to. Bây giờ ngài ấy đang làm gì vậy?

Càng phi thực tế khi không một âm thanh nào nghe như tiếng nước tung toé bắn lên. Chloe sực tỉnh, vội vàng nhìn xuống từ lan can đá dọc theo thành cầu. Đập vào mắt cô cảnh tượng Công tước đang treo lơ lửng mình trên bậc thang và rướn người với tay ra.

"Công tước! Nguy hiểm lắm!"

Tay Damien dễ dàng nhặt phong bì lên, động tác từ từ leo lên chiếc thang cũ kĩ chỉ bằng một tay hết sức nhàn nhã. Chloe hoàn hồn, nhận ra anh đã an toàn, gần như không thể xoa dịu trái tim như muốn nổ tung bên trong lồng ngực. Công tước nhảy qua lan can, nhẹ nhàng thả chiếc phong bì lên trên tay cô. Chloe gần như chộp ngay lấy chiếc phong bì và vội nhét sâu nó vào trong túi, tự hỏi liệu Công tước đã mở ra xem hay chưa.

"Cho ta xin 785 Zekel."

Damien cười toe toét, vòng tay quanh qua eo cô. Thở dài khe khẽ, khuôn mặt Chloe đỏ bừng trong lúc mọi người xung quanh đang cười nhìn họ.

"Em chưa bao giờ nhờ ngài giúp đỡ."

"Không phải em đã cố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net