CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Cải

Tháng sáu, thời tiết nóng bức.

Thôn Thủy Loan có một cây hòe tán rộng mát mẻ, tốp năm tốp ba ngồi vây quanh dưới gốc cây, nói chuyện nhàn thoại về những người khác trong thôn.

"Các bác có nghe nói không? Văn Thanh sắp gả đến huyện thành rồi!"

"Có, tôi nghe nói chú hai của Văn Thanh trước khi chết, "bắt được" Kỷ Ngạn Quân - một cái kim quy tế nha."

"Văn Thanh thật đúng là mệnh tốt, tính tình kém như vậy, thích cãi lộn, lại là một xú nữ nhân, toàn thôn đều không có ai yêu thích nó, trong nhà lại nghèo đến nỗi không có cái gì ăn, nhưng cư nhiên lại có thể gả đến huyện thành, thật là không biết kiếp trước đã tích được bao nhiêu công đức a. "

" Nghèo? Bà nói giỡn rồi, Văn gia chính là sẽ xoay mình, biến thành người giàu rồi."

" Nghe nói Kỷ lão gia có tiền, là phú hộ vạn nguyên đó."

" Phú hộ vạn nguyên? Hừ, chuyện này hẳn là không tốt đi, vạn nhất Kỷ gia bên kia không cần Văn Thanh, kia không phải mất công cao hứng một hồi sao? Lại nói, Văn Thanh có cái đức hạnh gì, sau khi nghe ngóng chẳng phải sẽ biết sao? Ai sẽ nguyện ý cưới nó chứ?"

"......"

Văn Thanh biến thành quỷ hồn ngày đầu tiên.

Một khắc trước, cô chết ở trước mặt Kỷ Ngạn Quân, nhìn Kỷ Ngạn Quân ôm thân thể của cô áy náy mà nói xin lỗi, sau một khắc sau cô liền mất khống chế mà như lọt vào trong sương mù trên núi, trong biển phiêu đãng mà bay lên. Giờ phút này, cô được ở lại nhân gian mà không cần đến Địa phủ.

Nhưng cô không phải đang ở thế kỷ 21 mà cô lại đang phiêu đãng ở thôn Thủy Loan trong những năm thập niên 80. Chuyện này là sao? Chẳng lẽ chính là cái gọi là trời cao nhân từ, sau khi chết đi, con người có thể quay lại nhìn cuộc sống trước đây của mình sao?

Nguyên lai, cô ở trong mắt người trong thôn là cái hình dạng này, xấu xí, tính tình kém, thích đánh nhau, hơn nữa toàn thôn không có lấy một người thích cô.

"Phù" một trận gió thổi tới. Văn Thanh không khống chế được thân mình nên bị gió thổi phiêu đãng. Phiêu đãng hồi lâu. Khi dừng lại, cô thấy mình đang ở trước rào tre trước viện nhà mình, nhìn thấy chính mình năm 17 tuổi đang cãi nhau cùng với mẹ của mình - Diêu Thế Linh.

"Văn Thanh, mày lại mua váy mới?" Diêu Thế Linh từ trong đông phòng đi tới, trên tay cầm một cái váy hoa bằng vải bông chất vấn cô.

"Con không mua, chính con tự làm." Văn Thanh đang ngồi trên tấm phản gỗ, cúi đầu cắt đế giày.

"Chính mình làm? Thế vải dệt này là từ đâu mà có?" Diêu thế Linh đưa cái váy ra hỏi.

Văn Thanh cũng không ngẩng đầu lên: "Vải dệt là con mua".

"Mày mua? Mày lấy đâu ra tiền mà mua?" Diêu Thế Linh hỏi.

Hỏi, hỏi, hỏi, chuyện gì cũng hỏi, thật sự không biết phiền mà.

Văn Thanh mất hứng, cúi đầu, dùng sức cắt đế giày, như đang âm thầm phân cao thấp, miệng thì im bặt không lên tiếng.

Diêu Thế Linh bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, hỏi: "Văn Thanh, mày không phải là dùng tiền của Kỷ Ngạn Quân chứ?"

"Không có." Văn Thanh cứng rắn đáp lại.

"Không có? Mày không có gạt mẹ đi? Vải dệt này, dây thun này, lại còn có đường may này, vừa nhìn chính là máy may đi, ít nhất cũng mất 10 đồng tiền, mày lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Phanh" một tiếng, Văn Thanh đem kéo ném lên trên đế giày đang cắt dở trên bàn, bỗng chống đứng lên, duỗi tay đem váy hoa bằng vải bông đoạt lấy: " Con nói không lấy là không lấy. Mẹ, người tin hay không thì tùy người."

"Có quỷ mới tin mày, mày là con gái của mẹ, mẹ còn không biết mày như nào ư? Văn Thanh, mẹ nói với mày, mày không thể cầm tiền của Kỷ Ngạn Quân, hôn sự của hai đứa, mẹ sẽ không đồng ý." Diêu Thế Linh bày tỏ thái độ của mình.

Vãn Thanh lập tức mất hứng: "Mẹ dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ?"

" Bằng mẹ là mẹ ruột của mày, là người nuôi dưỡng mày. Kỷ Ngạo Quân không phải thật tình muốn cưới mày, nhà hắn ta giàu có mà nhà ta lại nghèo khó, hơn nữa mẹ hắn lại mắt cao hơn đầu, chướng mắt mày cùng với gia cảnh nhà ta." Diêu Thế Linh chỉ vào Văn Thanh nói: "Vãn Thanh, nếu mày còn có điểm cốt khí, qua mấy ngày nữa liền cùng mẹ đi đến Kỷ gia nói lời từ hôn đi."

Từ hôn?

Văn Thanh tức giận đi tới trước mặt Diêu Thế Linh, giống như giương nanh múa vuốt, cất cao âm thanh nói: " Con không từ hôn, người con gả chính là hắn, không phải mẹ hắn. Con quan tâm đến mẹ hắn làm cái gì?" Văn Thanh trừng mắt, chất vấn Diêu Thế Linh: "Mẹ, người là mẹ ruột của con sao? Tại sao không nghĩ để con gả đến chỗ tốt? Lại muốn cho con gả đến chỗ gần? Có phải hay không, con gả cho lão Quang Con ở thôn Đông, người mới vui vẻ?

"Mày nói bậy gì đó!" Diêu Thế Linh tức phát run.

Văn Thanh lúc nhỏ nói chuyện quá đả thương người. Điều này làm cho hồn ma của Văn Thanh muốn đi lên ngăn cản, muốn thu lại những lời nói làm tổn thương mẹ. Chính mình nhào lên, nhưng kết quả là Văn Thanh quên mất bản thân là hồn ma nên Văn Thanh ở tuổi 17 đã đi xuyên qua. Cô quay đầu lại nhìn về phía Văn Thanh. Văn Thanh ở năm 17 tuổi, cha qua đời, người tron thôn đồn đại rằng mẹ cô - Diêu Thế Linh không thích cha của cô, hơn nữa mẹ đối xử hà khắc với cô nên cô vẫn đem những điều đồn đại về cha đổ lên trên người mẹ.

Đặc biệt đời trước, Diêu thế Linh cật lực phản đối hôn sự của cô. Điều này làm cho cô đối với Diêu Thế Linh chán ghét đến cực điểm. Mãi sau này, cho đến khi cô sinh non, mang bệnh, không có ai để dựa vào, chỉ có một mình Diêu Thế Linh yên lặng ở bên cạnh chăm sóc cô. Lúc đó, cô mới nhận ra mình sai rồi, sai một cách thái quá.

Chính là hiện tại, Văn Thanh ở năm 17 tuối cũng không để ý đến sự quan tâm của Diêu Thế Linh.

" Con nói bậy? Mẹ, mẹ đừng cho là con không biết người đang có cái chủ ý gì. Mẹ cùng với mẹ Lục Nga đều giống nhau, đều trọng nam khinh nữ, nuôi dưỡng con gái chỉ là vì làm việc, kiếm tiền để cho con trai của người cưới vợ. Mẹ, người chính là ích kỷ như vậy, chỉ vì chính mình, cha của con chính là bị người hại chết! Chính là bị người hại chết!"

"Mày......" Diêu Thế Linh rốt cuộc nhịn không được, giơ bàn tay lên.

Văn Thanh nhớ rõ, lúc trước chính mình bởi vì một cái tát này mà làm mới quan hệ giữ hai mẹ con hoàn toàn tan vỡ; từ nay về sau, cô không nghe lời của mẹ nữa.

"Không cần, đừng đánh!" Văn Thanh nôn nóng mà kêu lên, ra sức tiến lên, ý đồ ngăn cản một cái tát này phát sinh.

Đột nhiên, cô cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa, chỉ nghe "Bang" một tiếng thanh thúy vang lên, Văn Thanh tức khắc cảm thấy má trái má của mình đau đến nóng rát.

Diêu Thế Linh khiếp sợ mà nhìn Văn Thanh, hốc mắt dần dần đỏ bừng, bà đánh Văn Thanh, lần đầu tiên đánh Văn Thanh......

Văn Thanh kinh ngạc mà nhìn Diêu Thế Linh, đôi mắt cũng dần dần đỏ bừng, cô cảm giác được đau, rõ ràng chính xác là đau......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net