Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cải


Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh, sau đó nói: " Được."

" Vậy chúng ta trước đem lúa lạch sàng sạch sẽ đã." Văn Thanh thở nhỏ nhõm một hơi, vén tay áo lên hỗ trợ bà.

Nhà Văn Thanh có 5 khẩu, Văn Lượng sinh ra vừa kịp lúc trong thôn phân ruộng nên có 5 sào đất; cha Văn Thanh, Diêu Thế Linh, Văn Thanh - mỗi người được phân một mẫu đất, Văn Bằng sinh ra thì người ta không còn phân đất nữa nên nhà Văn Thanh chỉ có 3 mẫu rưỡi đất.

Dựa theo chỉ tiêu thu thuế năm nay, mỗi mẫu đất giao 120 cân lúa mạch, vì vậy nhà Văn Thanh phải giao 420 cân lúa mạch.

Đừng nói đến 420 cân lúa mạch, mới có 120 cân thôi mà Văn Thanh liền mỏi rã rời 2 cánh tay, thở hổn hển.

May mắn là Văn Lượng và Văn Bằng tan học về. Văn Lượng không nói hai lời tiếp nhận cái sàng mà làm một cách thành thạo, bằng không Diêu Thế Linh lại phải làm một mình.

Văn Thanh không sàng lúa mạch nữa nên đã đi nấu cơm.

Lúc trưa, cô nhặt cải trắng ăn, nên giờ này trong hộp cơm đều là thịt. Cô lại cắt nửa cây cải trắng, thêm mỡ vào chảo, cho hành vào phi, lại làm một bàn cải trắng hầm thịt nữa.

Văn Bằng nhìn thấy thịt, lại hưng phấn kêu lên: " Mẹ, lại có thịt ăn, lại có thịt ăn nha."

Văn Thanh che miệng nó lại, nó ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ không hô.

Diêu Thế Linh nhìn trên bàn ăn một đĩa cải trắng hầm thịt, hỏi: "Văn Thanh, mẹ làm cơm trưa mang cho mày, sao mày không ăn?"

Văn Thanh cười, nói: " Tối hôm qua con ăn nhiều quá, giữa trưa ăn không vào ạ."

Văn Lượng nhìn Văn Thanh liếc mắt một cái, ánh mắt không giống ánh mắt chán ghét trước đây.

Người một nhà lại lột lần nữa đóng cổng, đi vào nhà chính ăn cơm tối.

Ăn cơm tối xong, Văn Thanh đem bút mới mua hôm nay cho Văn Lượng và Văn Bằng.

Văn Bằng vui đến nhảy cẫng lên, nói ngày mai lúc đi học nó nhất định sẽ đi đến phía dưới bảng đen nhặt nhiều phấn vụn về cho Văn Thanh kẻ vải để may quần áo.

Văn Lượng cầm bút bi, tâm khẩu bất nhất là oán trách Văn Thanh: " Người phá của mà."

Diêu Thế Linh liền tiếp một câu: " Ông quản gia". Chính là ý nói Văn Lượng.

Văn Thanh nở một nụ cười được phát ra từ trong nội tâm.

Trước khi ngủ, Diêu Thế Linh nhìn lên trời xác định sẽ không mưa, liền an tâm mà ngủ.

Văn Thanh ngồi trong phòng, đối diện với đèn dầu hoả, cầm vải hoa bằng bông cùng với khuôn làm đế giày, dùng một ít phấn trắng để đánh dấu ở trên vải hoa, sau đó dùng kéo cắt theo đường đã kẻ đó.... Cô làm đến khi nhìn rõ hình dáng của đôi giày mới lên giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, gà vừa gáy, Diêu Thế Linh và Văn Thanh đều rời giường.

Hai người muốn nhân lúc trời còn sớm đi đến kho thóc, nếu không kho thóc đông người nộp thuế, hai người lại phải xếp hàng đến trưa hoặc chiều. Xếp hàng lâu thì cũng thôi đi, nhưng dưới trời nắng nóng như thế này thì thật quá mệt mỏi.

"Mẹ, để con kéo cho một lát." Trời tờ mờ sáng, trên đường đi huyện thành, Văn Thanh đẩy xe nói.

Diêu Thế Linh ở phía trước keo xe nói: " Không có việc gì, mẹ không mệt."

Tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên đường đất.

Hai mẹ con đi cũng thật sớm, nhưng trên đường vẫn gặp mấy nhà đi phía trước.

" Mọi người đi thật sớm a!" Văn Thanh cảm thán.

"Vẫn còn sớm." Diêu Thế Linh nói.

"Vâng." Văn Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại hỏi: " Mẹ, mình đi sớm như vậy, hai đứa kia ăn sáng bằng gì?"

"Trong tủ bát có màn thầu và tương đậu, Lượng Lượng sẽ hâm nóng." Diêu Thế Linh.

Văn Thanh không nói chuyện nữa, Văn Lượng và Văn Bằng đều thực hiểu chuyện.

Khi hai mẹ con đến kho thóc thì ở đó đã có tới chục hộ gia đình đang xếp hàng. Nhân viên công tác ở kho thóc chưa đến giờ làm việc nhưng người dân có thể xếp hàng chờ.

"Mẹ, như này thì mình phải chờ bao lâu ạ?" Văn Thanh hỏi.

"Một lúc nữa thủ quỹ sẽ đến, nếu không, mày cứ đi đến tiệm may đi, mẹ ở đây chờ một mình là được rồi." Diêu Thế Linh nói.

"Hiện tại đi quá sớm, con chờ một lát ạ." Văn Thanh nói vậy nhưng trong lòng không khỏi hoảng lên, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang cổng nhà bên cạnh kho lương.

Đó là nhà Kỷ Ngạn Quân, một ngồi nhà trệt có sân rộng, trước sân nhà có một giàn nho. Ký ức của Văn Thanh bắt đầu bay xa. Cô đã từng ở nơi đó ôm Kỷ Ngạn Quân, đối với hắn nói lời âu yếm, cô đã từng mang đứa nhỏ ngồi dưới giàn nho,...

"Văn Thanh, có đói không?" Diêu Thế Linh đột nhiên hỏi.

Văn Thanh hoàn hồn, hỏi: "Mẹ, người nói cái gì ạ?"

"Có đói không? Bên kia có bán bánh bao bánh quẩy kìa, đi mua chút mà ăn đi?" Diêu Thế Linh nói.

Văn Thanh thất thần, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Con đi mua ạ." Nói xong liền hướng bên đường mà đi.

Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh, lại quay đầu nhìn về phía Kỷ gia, nha đầu này trong lòng vẫn còn nhớ đến Kỷ Ngạn Quân, nhưng bà không muốn để cho Văn Thanh gả đến đấy.

Văn Thanh hoảng hốt mà đi đến phố ăn vặt. Nói là phố ăn vặt, bất quá là chỉ có bốn, năm nhà bán đồ ăn vặt, cũng chỉ có một vài món như bánh bao, bánh quẩy, bánh ngô, cháo, sữa đậu nành, trứng luộc nước trà. Nhưng mà đối với thời này mà nói thì đã thực phong phú rồi.

Bánh bao 3 hào một cái, bánh quẩy 4 hào một cây, bánh ngô 5 hào một cái, cháo 3 hào một chén, sữa đậu nhạt thì 3 hào một cốc, sữa đậu mặn thì 4 hào một cốc, sữa đậu ngọt thì 5 hào một cốc, ... Tất cả đều là do Văn Thanh đứng ở đây nghe được ông chủ nói với khách hàng khác.

Văn Thanh đang nghĩ sẽ mua 2 cái bánh ngô, 2 trứng luộc nước trà, 2 sữa đậu ngọt, đột nhiên nghe được một cái giọng nữ quen thuộc.

"Ông chủ, cho cháu 2 sữa đậu ngọt, 2 trứng luộc nước trà, hai bánh bao thịt, ..."

Văn Thanh thân hình cứng đờ, là Kỷ Ninh Chi - em gái của Kỷ Ngạo Quân.

Văn Thanh theo âm thanh nhìn qua, quả nhiên là Kỷ Ninh Chi, còn người bên cạnh cô ta là Chương Phương Phương.

Chương Phương Phương là ai? Là bạn tốt của Kỷ Ninh Chi, cũng là mối tình đầu của Kỷ Ngạn Quân. Dựa theo thời gian thì hiện tại đúng là giai đoạn Chương Phương Phương và Kỷ Ngạn Quân đã chia tay nhưng vẫn còn vấn vương. Chương Phương Phương thường chạy từ trên thành phố về, mua các sản phẩm đang lưu hành trên thành phố để lấy lòng Kỷ Ninh Chi, làm cho Kỷ Ninh Chi giúp cô ta, mà sau này, Kỷ Ninh Chi xác thật là bị cô ta lợi dụng.

Ví dụ như bây giờ đồ mà hai người mặc chắc là do Chương Phương Phương mua cho Kỷ Ninh Chi. Một cái sơ mi trắng sợi tổng hợp, tay áo có hai cái cúc nhỏ lóng lánh, vạt áo dài qua mông, chân đi đôi giày da nhỏ, cả người nhìn nhỏ nhắn thon dài lại mang phong cách tây, đây chính là phong cách mốt nhất hiện tại, đi đến đâu cũng có người quay lại nhìn ngắm.

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương đang ghé đầu lại nói chuyện với nhau.

Kỷ Ninh Chi quét mắt nhìn xung quanh một cái: "Hàng năm, thời điểm nộp thuế sẽ có thật nhiều người từ quê lên nộp thuế, xếp hàng dài đến tận cửa nhà tớ, vừa phiền vừa bẩn chết đi được."

Chương Phương Phương liếc mắt nhìn xung quanh trong lòng cũng có cảm nhận giống Kỷ Ninh Chi. Đúng lúc này, ánh mắt chợt thoáng nhìn thấy Văn Thanh.

"Văn Thanh." Cô ta nhẹ nhàng kêu lên.

Kỷ Ninh Chi thấy được Văn Thanh lập tức không vui.

"Văn Thanh." Chương Phương Phương cười rồi kêu một tiếng, muốn chạy lại đây.

Kỷ Ninh Chi vội vàng giữ chặt cô ta lại: "Đừng đi, loại nữ nhân như Văn Thanh đừng động vào, nếu cậu nói với cô ta một câu, cô ta liền lập tức lại dính lên người anh tớ, mà anh tớ thấy cô ta rất phiền phức ấy."

"Không đâu, tớ thấy anh Ngạn Quân đối với Văn Thanh rất tốt mà, hơn nữa bọn họ sắp đính hôn rồi mà." Chương Phương Phương một bộ dạng vô hại nói.

Kỷ Ninh Chi chém đinh chặt sắt mà nói: " Không có chuyện đính hôn đâu, mẹ tớ nói đánh chết cũng không để người nhà quê tiền vào cửa nhà tớ đâu."

"Nhưng là anh Ngạn Quân thích cô ta." Chương Phương Phương nhỏ giọng hỏi.

Văn Thanh khịt mũi coi thường, Chương Phương Phương lớn lên giống một đóa bạch liên hoa. Đời trước, mấy năm đầu cư nhiên không biết cô ta.

"Anh tớ không thích cô ta! Nếu thích cô ta, sao cứ thấy cô ta liền bỏ chạy? Là cô ta không biết xấu hổ, ỷ vào chú hai của cô ta cứu anh trai ta một mạng nên sống chết ăn vạ anh trai tớ ấy. Đồ nhà quê chính là đồ nhà quê, kiến thức ngắn, không có văn hoá cũng chẳng có tố chất, chỉ muốn gả cho kẻ có tiền!" Kỷ Ninh Chi hung tợn mà trừng mắt nhìn Văn Thanh.

"Ninh Chi, không thể nói lời như vậy, tớ cảm thấy Văn Thanh khá tốt mà." Chương Phương Phương ở một bên không đau, không ngứa mà nói.

Lúc này, Văn Thanh chuyển ánh mắt, thẳng tắp nhìn về phía Kỷ Ninh Chi.

Vừa rồi, Kỷ Ninh Chi còn có khí thế kiêu ngạo, cho rằng Văn Thanh dù có lưu manh như thế nào thì ít nhất sẽ bởi vì cô ta là em gái Kỷ Ngạn quân mà không dám làm gì cô ta. Ai ngờ lúc này, Văn Thanh hướng chỗ cô ta đi tới, cô ta biết Văn Thanh có bao nhiêu ương ngạnh lập tức bị dọa sợ, hướng phía sau Chương Phương Phương mà trốn.

Mới vừa rồi Kỷ Ninh Chi bàn luận về Văn Thanh nên đã khiến cho người đi đường chú ý, giờ phút này liền bàn tán với nhau.

" Là ba cô bé này sao?"

"Bà vừa rồi không nghe sao? Vừa rồi, cô bé thấp hơn mặc cái áo trắng bảo là cô gái mặc áo lam da mặt dày, là dân quê không kiến thức, không văn hoá."

" Dân quê thì sao? Cô ta là người thành phố à? Mà người thành phố ăn uống không phải đều lấy từ nông thôn sao? Cô ta cho là cô ta cao quý hơn à?

"Đúng vậy nha, cô ta thật có văn hoá, có kiến thức thì đừng có ăn rau, ăn gạo do chúng ta trồng nữa."

"......"

Hôm nay, người tới chỗ này mua đồ ăn chủ yếu đều là người đến nộp lương thực. Kỷ Ninh Chi thật không khéo khi nói như vậy về người ở quê nên lúc này mâu thuẫn dư luận đều hướng về phía cô ta. Mặt cô ta đỏ bừng, Chương Phương Phương ở bên cạnh mặt cũng ửng đỏ.

Văn Thanh cười, mở miệng nói: "Hoá ra các cô cũng sẽ sợ sao?"

Chương Phương Phương thoáng cái sắc mặt đỏ bừng, cô ta là người thành phố, lấy làm tự hào chính là mỹ mạo, tố chất, và văn minh. Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến tình huống sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ tại nơi công cộng, lại bị Văn Thanh trực tiếp chỉ ra như vậy.

Văn Thanh cười cười, xem ra Chương Phương Phương của hiện tại vẫn còn chưa như đời trước, đạo hạnh cao thâm, nhìn không thấu.

Kỷ Ninh Chi da mặt dày hơn, chỉ hơi hồng hồng, liền hung tợn nhìn Văn Thanh nói : "Văn Thanh, nếu cô dám đánh tôi thì đừng mơ tưởng bước vào của Kỷ gia."

Văn Thanh chợt cười lên, rõ ràng cực kỳ đẹp, nhưng cả người Kỷ Ninh chỉ lại cảm thấy lạnh rợn tóc gáy.

Văn Thanh đi đến trước mặt cô ta, giơ tay lên, Kỷ Ninh Chi vang thét chói tai: "Văn Thanh!"

"Đánh tiếp!"

"Đánh tiếp a!"

"Hảo hảo giáo huấn cô ta!"

"......"

Người vây xem âm thầm dùng sức, hy vọng cô đánh tiếp.

Nhưng Văn Thanh quay đầu, liếc mắt nhìn Chương Phương Phương một cái, Chương Phương Phương thích cô đánh Kỷ Ninh Chi. Vì vậy, cô bỗng nhiên dừng tay, sắc mặt nghiêm túc, đối Kỷ Ninh Chi nói: "Trở về nói cho Kỷ Ngạn Quân, tôi không hiếm lạ hắn ta, việc hôn nhân của tôi và hắn ta từ nay trở đi hủy bỏ, nhưng là hắn thiếu tôi một mạng!"

Chương Phương Phương nghe vậy chấn động, hủy hôn? Thiếu một mạng?

Kỷ Ninh Chi há hốc mồm, anh trai cô thiếu Văn Thanh một mạng?

Người vây xem nghe không hiểu thiếu một mạng được nói đến ở đây là gì, nhưng việc từ hôn là có nghe hiểu.

"Cô gái làm tốt lắm! Nhà chồng như vậy không cần cũng được!"

"Đúng vậy, gia đình ăn quả không biết nhớ kẻ trồng cây."

"Không cần cũng được!"

"Sao không đánh cô ta vậy?"

" Cô gái kia miệng độc như vậy, đánh cô ta lại rước mệt vào người, nói không chừng người nhà của cô ta lại báo công an đi."

"Cũng đúng, đừng đánh cô ta nữa."

"Miễn cho bọn họ đắc ý."

"......"

Chương Phương Phương cùng Kỷ Ninh Chi không nghĩ tới nhiều người như vậy giúp đỡ Văn Thanh, trên mặt một trận hồng một trận trắng.

Văn Thanh làm như không nhìn thấy, xoay người đi đến trước mặt ông chủ quán, nói: "Ông chủ, cho cháu hai cái đồ ăn bánh bột ngô, hai cái trứng luộc nước trà, hai chén sữa đậu nành ngọt, tất cả đóng gói cho cháu mang đi ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net