Ngoại truyện (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
yêu thương cô, nhưng không dám biểu hiện quá lộ liễu, chỉ có thể cúi đầu cười một tiếng: "Nghênh Lam, lại đây. Đang suy nghĩ gì thế?"
Hạ Nghênh Lam chợt giật mình, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt yêu chiều của anh trai, lắc đầu không nói.

Lúc đó, Tư Đồ Hiên Nhiên và Nhược Nhiên thoáng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cả hai đều cảm thấy bất lực. Hạ Nghênh Lam này đúng là khờ khạo, đến giờ mà vẫn không nhìn ra tâm tư của Hạ Tư Thần.

Mọi người đang nói cười vui vẻ, chú Quyền rảo bước ra phía cửa phòng khách, rồi hướng vào bên trong nhà nói với mọi người: "Cậu hai tới rồi."

Hạ Nghênh Lam và Hạ Tư Thần chưa từng nhìn thấy Tư Đồ Dật, trên mặt thoáng vẻ tò mò.

Nhược Nhiên đang ngồi trong lòng Tư Đồ Hiên Nhiên, vẻ mặt cũng không có gì đặc biệt, chỉ khẽ mỉm cười.

Tư Đồ Hiên Nhiên vui ra mặt, lan vào tận đáy mắt.

Mấy người cùng đứng lên, đúng lúc này, cửa phòng khách bật mở, Tô Cẩm Vy cùng Tư Đồ Dật đi vào.

Ánh mắt Tư Đồ Dật thoáng cái đã tìm thấy Nhược Nhiên, nhưng khi trông thấy cánh tay của anh trai yên vị trên eo cô, tay hắn chợt cứng đờ, sau đó giơ lên, dịu dàng vòng qua eo người bên cạnh.

Rồi kéo cô ấy vào trong ngực mình.

Tô Cẩm Vy sao lại không biết tâm tư của hắn, trên trán cô hiện lên tia khổ sở, thuận thế nép vào lồng ngực của người đàn ông.

"Dật, sao giờ mới đến?" Tư Đồ Hiên Nhiên buông một câu bất mãn, rồi lại cười vui vẻ ngay.

Tư Đồ Dật mặc một bộ đồ vest, một tay trong túi quần, một tay ôm lấy vòng eo của Tô Cẩm Vy, đôi mắt màu lam mang theo vẻ ngang tàng, bất cần đời cười nói: "Trên đường đi bị tắc đường."

Nhược Nhiên hơi kinh ngạc liếc nhìn Tô Cẩm Vy, nhưng vẫn đi tới, cầm tay cô ấy hỏi han: "Không phải trong người không khỏe sao? Sao lại trở về?"
Đáy mắt Nhược Nhiên ánh lên mang quan tâm, thân thể Tô Cẩm Vy hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó cô cười đáp lại: "Không sao, bệnh cũng đã đỡ nhiều rồi."

Mấy người giới thiệu nhau, Nhược Nhiên kéo Tô Cẩm Vy cùng Hạ Nghênh Lam ngồi một bên, ba người đàn ông còn lại ngồi trên salon vui vẻ trò chuyện.

Chương 509: Tình yêu của cô quá mức tầm thường rồi

Edit: Vân - Beta: Lôi

"Chị... có khỏe không?" Tô Cẩm Vy nhìn Nhược Nhiên, giọng điệu có đôi chút khách sáo.

"Ừ, rất tốt. Em và Tư Đồ Dật ở nước ngoài thế nào?" Nhược Nhiên đánh giá Tô Cẩm Vy, thấy cô ấy ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt, cũng không có gì thay đổi.

Tô Cẩm Vy cúi đầu cười cười: "Cũng không tệ lắm." Trong mắt cô cũng đã hiện lên một tia chua xót, cuộc sống như vậy sao có thể nói là tốt được, trong lòng anh ấy toàn là chị, làm sao tôi sống tốt được. Cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Hạ Nghênh Lam ngồi một bên cười, nhưng không biết tại sao cô cứ có cảm giác ánh mắt của Tô Cẩm Vy nhìn Nhược Nhiên có chút khác lạ.

Không biết Nhược Nhiên có nhìn ra không nhưng cô thực sự thấy như thế.

Lần này cả gia đình và bạn bè tụ hội, thứ nhất là mừng Tư Đồ Dật trở về, thứ hai là mừng mọi người tụ họp. Dù sao sau ba năm, Nhược Nhiên cũng đã trở lại, mọi người vẫn chưa có dịp gặp mặt đông đủ thế này.

"Nhược Nhiên, mấy năm qua cuộc sống bên ngoài của chị có tốt không?" Tô Cẩm Vy nói bóng gió.

Thật ra thì cô cũng không định hỏi, nhưng Tô Cẩm Vy biết Tư Đồ Dật nhất định muốn biết, chỉ là hắn sẽ không tự mình hỏi.

Cho nên, cô nghĩ tự mình thay hắn hỏi han thì hơn.

Tình yêu của cô quá mức hèn mọn rồi, hèn mọn đến nỗi có thể vì chồng hỏi thăm tình hình của người con gái mà anh ấy yêu.

Nghe Tô Cẩm Vy hỏi như thế, Nhược Nhiên còn chưa kịp trả lời, Hạ Nghênh Lam đã cướp lời trước: "Cô ấy à, ở bên ngoài sống rất tốt, ở trong một ngôi làng nhỏ, làm giáo viên của một nhà trẻ, sống trong một căn hộ chỉ to bằng phòng bếp của ngôi nhà này."

Hạ Nghênh Lam đã tới chỗ ở của Nhược Nhiên, trên mặt hiện ra vẻ bất mãn nói.

Nghe Hạ Nghênh Lam nói như vậy, Nhược Nhiên lắc đầu cười cười: "Mình cảm thấy rất tuyệt! Cơm áo không lo, cuộc sống an nhàn, ai nói chỗ đó không tốt nào."

Tô Cẩm Vy gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Nhược Nhiên.

"Đúng rồi, cô chưa biết phải không, Nhược Nhiên đang mang thai rồi." Hạ Nghênh Lam vẻ mặt hưng phấn nói với Tô Cẩm Vy, cao hứng cứ như chính mình mang thai vậy.

Nhược Nhiên không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười.

Chương 510: Tinh thần Tô Cẩm Vy càng thêm hoảng hốt

Edit: Vân - Beta: Lôi

Trong lòng Tô Cẩm Vy bỗng trở nên căng thẳng, ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Tư Đồ Dật ở bên kia.

"Chúc mừng chị! Lần này về nước, em có thể thường xuyên đến tìm chị để nói chuyện phiếm rồi." Tô Cẩm Vy cười vui vẻ.

Nhược Nhiên nở nụ cười tươi, gật đầu: "Dĩ nhiên, chị ở nhà một mình cũng rất nhàm chán."

Tư Đồ Dật ngồi bên kia nói chuyện cùng Tư Đồ Hiên Nhiên và Hạ Tư Thần, ánh mắt như có như không quét qua bên này.

"Cậu chủ, có thể dùng cơm rồi." Thấy mọi người đều đã đông đủ, chú Quyền tươi cười đi ra, khẽ nói với Tư Đồ Hiên Nhiên.

Tư Đồ Hiên Nhiên gật đầu, cùng mọi người đi xuống phòng ăn.

Thức ăn trên bàn rất thịnh soạn, nhưng sau khi tất cả ngồi xuống, thì ngược lại không hề thoải mái như vậy. Tô Cẩm Vy có vẻ không được tập trung, nhiều lần Nhược Nhiên giục cô gắp thức ăn nhưng cô đều không nghe thấy.

Tư Đồ Dật dường như cũng không nhiệt tình, chỉ là khóe môi hắn đã không còn nụ cười xấu xa, tự mình gắp đồ ăn.

Bên này Nhược Nhiên đang nói chuyện cùng Hạ Nghênh Lam.

Chỉ có Hạ Tư Thần tỉnh táo, nhìn mấy người trên bàn ăn giống như là đang bí mật dò xét điều gì đó, giống như những người không thân thiết.

Bữa cơm này ăn cũng không ngon miệng, không khí có chút quỷ dị, tất cả mọi người đều ngầm hiểu.

Ăn xong bữa tối, Hạ Tư Thần thông minh kéo Hạ Nghênh Lam đi trước, bên trong nhà chỉ còn lại bốn người.

Bốn người ngồi trên ghế sa lon, nói câu được câu không.

Tinh thần Tô Cẩm Vy càng thêm hốt hoảng, có chút thất thần.

"Em đưa Cẩm Vy lên lầu ngồi một chút, hai người ở dưới cứ nói chuyện đi." Nhược Nhiên thấy tinh thần Tô Cẩm Vy không được thoải mái, chủ động lên tiếng.

Tô Cẩm Vy nghoảnh mặt nhìn về phía Tư Đồ Dật, Tư Đồ Dật híp đôi mắt lại, khiến người khác không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Mặc dù Tư Đồ Hiên Nhiên phát hiện ra không khí có chút gì đó không đúng, nhưng cũng không biết tại sao, gật đầu ý bảo Nhược Nhiên đưa Tô Cẩm Vy lên lầu.

"Đi thôi Cẩm Vy, chúng ta lên kia ngồi một chút, trong phòng chị có rất nhiều ảnh ở thành cổ." Nhược Nhiên mỉm cười, kéo tay Tô Cẩm Vy đi lên lầu.

Không thể từ chối sự nhiệt tình của Nhược Nhiên, Tô Cẩm Vy vui vẻ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, theo Nhược Nhiên đi lên lầu.

Chương 511: Tô Cẩm Vy là do chính em chọn

Edit: Vân - Beta: Lôi

Nhìn hai người rời đi, Tư Đồ Hiên Nhiên thong thả uống một ngụm trà, trên mặt toát lên vẻ lạnh lùng uy nghiêm: "Dật, em và Tô Cẩm Vy có phải lại xảy ra chuyện gì không? "
Tư Đồ Dật bất cần đời vuốt vuốt chiếc ly trong tay, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, làm như không nghe thấy lời Tư Đồ Hiên Nhiên vừa nói, đôi mắt hơi nheo lại.

"Dật!" Tư Đồ Hiên Nhiên gọi một tiếng, giọng nói có chút bất mãn. Tối nay, cho dù là ai cũng nhìn ra tâm trạng không vui của Tô Cẩm Vy.

"Được rồi! Anh, em biết mình nên làm như thế nào." Tư Đồ Dật đột nhiên mở miệng cắt lời Tư Đồ Hiên Nhiên.

"Em phải hiểu rõ, chú sở dĩ thích Tô Cẩm Vy không chỉ bởi vì cô ấy là một cô gái tốt, mà bởi vì ba năm nay, công ty của nhà em ở nước ngoài và công ty trong nước của bố Tô Cẩm Vy hợp tác rất tốt. Trong mối quan hệ này, chắc hẳn anh không cần phải nói nhiều."

Tư Đồ Hiên Nhiên cúi đầu mở miệng.

Nghe Tư Đồ Hiên Nhiên nói như vậy, trong lòng Tư Đồ Dật bỗng dâng lên tức giận, ngẩng đầu, đôi mắt màu lam khóa chặt Tư Đồ Hiên Nhiên: "Dĩ nhiên em biết quan hệ của nhà họ Tô rất lợi hại. Chẳng qua là không biết anh làm thế nào mà lại thích một Trầm Nhược Nhiên gia cảnh bình thường."

Tư Đồ Dật gầm lên, trong lòng có chút tức giận.

Đôi mắt u tối của Tư Đồ Dật nhìn chằm chằm Tư Đồ Hiên Nhiên. Tư Đồ Hiên Nhiên sửng sốt, chưa bao giờ hắn thấy em trai mình nói chuyện với mình kiểu này.

Thấy bộ dạng thoáng kinh ngạc của Tư Đồ Hiên Nhiên, sau khi Tư Đồ Dật nói xong, trong lòng chỉ cảm thấy ảo não, thân thể hắn bỗng ngã ra sau.

"Anh, em xin lỗi, em không phải là cố ý nói với anh như vậy." Tư Đồ Dật khẽ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng giải thích.

Sắc mặt Tư Đồ Hiên Nhiên không chút thay đổi, không biết ý tứ của Tư Đồ Dật là như thế nào, chỉ có thể trầm trầm đáp lại: "Dật, em phải nhớ rằng, Tô Cẩm Vy là do chính em chọn."

Chỉ một câu.

Đúng vậy, Tô Cẩm Vy là chính hắn chọn, nhưng người mà hắn muốn chọn, là Nhược Nhiên.

Tư Đồ Hiên Nhiên thấy tâm trạng Tư Đồ Dật không tốt, cũng không nói gì thêm, hai người lẳng lặng ngồi uống trà, mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng.

Chương 512: Cô chính là người Tư Đồ Dật dành trọn trái tim

Edit: Thủy - Beta: Lôi

"Cẩm Vy, lần này đi cổ thành chị chụp rất nhiều hình, ở đó có nhiều tập tục rất thú vị." Nhược Nhiên thân thiết kéo tay Tô Cẩm Vy đi vào phòng.

Tô Cẩm Vy đi theo sau Nhược Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn người con gái phía trước, trong lòng không hiều cảm giác bây giờ như thế nào.

Ghen tỵ ? Hâm mộ? Hay là...

Nhược Nhiên kéo cô ấy ngồi xuống ghế trong thư phòng, còn mình vui vẻ đi lại giá sách tìm mấy tấm hình mà cô đã chụp ở thành cổ trong suốt ba năm.

"Cẩm Vy, em ngồi trước đi, chị tìm một chút." Cô quay lại nói với Tô Cẩm Vy, rồi tiếp tục lục lọi trên giá sách.

Tô Cẩm Vy bình thản ngồi trên ghế sa lon, nhưng tâm tư hoàn toàn không đặt ở những bức ảnh kia

"Haha, thì ra là bị chú Quyền cất ở đây, nhưng sao bị thiếu mất hai quyển nhỉ." Nhược Nhiên ôm album ảnh đi đến, ngước mắt lên, đôi mắt tràn đầy rạng rỡ nhìn Tô Cẩm Vy.

"Tới rồi đây! Cẩm Vy, mấy tấm này rất thú vị nhé." Nhược Nhiên ngồi bên cạnh cô ấy, mở quyển album không ngừng chỉ vào những bức hình, cười cười nói nói nhắc lại chuyện xưa.

Nghe Nhược Nhiên nói và liên tục chỉ vào hình, ánh mắt Tô Cẩm Vy bình tĩnh nhìn Nhược Nhiên, trong đó ánh lên một tia chua xót xen lẫn khó chịu.

Nhược Nhiên mải nói không phát hiện sự khác thường của Tô Cẩm Vy.

Nhìn những bức hình của Nhược Nhiên, Tô Cẩm Vy đột nhiên nhận ra rằng, bản thân cô hâm mộ người con gái này, hâm mộ cô ấy có được người mình yêu và có người yêu cô ấy đến vậy.

Càng quan trọng là... cô ấy chính là người Tư Đồ Dật dành trọn cả trái tim.

Cô mong ước chính mình sẽ là cô ấy.

Mất một lúc lâu Nhược Nhiên mới phát hiện Tô Cẩm Vy không tập trung trên mấy tấm hình, cô bèn dời mắt, ngước nhìn Tô Cẩm Vy, mỉm cười nhẹ.

Nhược Nhiên không biết cô ấy bị làm sao, nhìn thế nào cũng không thấy cô ấy vui vẻ.

"Em... sao vậy?" Nhược Nhiên ôn nhu mở miệng, đem tay của mình đặt lên tay Tô Cẩm Vy, mới phát hiện bàn tay cô ấy lạnh như băng.

Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Nhược Nhiên, Tô Cẩm Vy nhìn thẳng người đối diện, trong mắt nổi lên làn sương mù.

Chương 513: Tôi có thể cầu xin chị một việc được không?

Edit: Thủy - Beta: Lôi

"Sao vậy?" Nhược Nhiên thấy gương mặt thanh tú ấy lộ ra biểu cảm kia bèn cảm thấy luống cuống, sau đó cô bối rối đưa khăn giấy cho Tô Cẩm Vy.

"Nhược Nhiên..." Tô Cẩm Vy vội vàng mở miệng, nắm lấy tay cô.

"Gì vậy?" Nhược Nhiên không biết phải làm sao, tâm trạng có chút hỗn loạn.

Tô Cẩm Vy nhìn chằm chằm Nhược Nhiên, khó khăn cất lời: "Nhược Nhiên, chị chưa bao giờ thích Dật sao?" Khẩu khí cô ấy mang theo tia mong đợi cùng cầu xin.

Nghe câu hỏi của Tô Cẩm Vy, Nhược Nhiên liền biến sắc, đột ngột rút tay về, đứng bật dậy lạnh lùng nói: "Cẩm Vy, cậu ấy là em trai Tư Đồ Hiên Nhiên. Em nói vậy có ý gì, nếu để anh ấy nghe được, chị có chín cái miệng cũng không thể giải thích được."

Nhược Nhiên đứng thẳng xoay người lại, nếu để Tư Đồ Hiên Nhiên nghe thấy lời của Tô Cẩm Vy cô biết giải thích thế nào, cho dù đây là chuyện không thể xảy ra cũng làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Thấy biểu hiện đó của Nhược Nhiên, Tô Cẩm Vy cũng gấp gáp đứng lên đi tới, nước mắt lại tí tách rơi: "Nhược Nhiên, xin lỗi chị. Tôi biết chị không thích Dật, nhưng Dật lại thích chị."

Lời nói Tô Cẩm Vy mang theo niềm chua xót, khó khăn lắm mới thốt lên được.

Nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của cô ấy, Nhược Nhiên không đành lòng bèn quay đầu đi. Cô không biết nói gì, lại càng không biết Tô Cẩm Vy vì sao lại nói như vậy.

"Nhược Nhiên, tôi có thể cầu xin chị một việc được không? " Tô Cẩm Vy nước mắt tuôn rơi nhìn Nhược Nhiên, giọng nói mang theo sự cầu xin tha thiết.

Nhược Nhiên quay đầu lại, không nói lời nào.

Tô Cẩm Vy nắm lấy tay Nhược Nhiên, thấp giọng: "Nhược Nhiên, chị có thể khuyên Dật quay về được không ? Ra nước ngoài, quay lại cuộc sống của chúng tôi như trước đây. Tôi biết, nếu là chị khuyên, anh ấy nhất định sẽ đi."

Tô Cẩm Vy biết người đàn ông đó nhất định sẽ nghe lời Nhược Nhiên, "Nhược Nhiên, chị hãy làm cho anh ấy mất hết hy vọng đi."

Tô Cẩm Vy vừa dứt lời, Nhược Nhiên quay đầu kinh ngạc nhìn cô ấy.

Chương 514: Nhược Nhiên, nguy hiểm!

Edit: Thủy - Beta: Lôi

Một lúc lâu Nhược Nhiên mới nhẹ nhàng mở miệng: "Cẩm Vy, em phải biết rằng chị không có ý gì với Tư Đồ Dật cả, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cậu ấy. Em bảo chị đi khuyên cậu ấy, là có ý gì? Làm sao cậu ấy lại nghe lời khuyên của chị được?"

"Em muốn chị làm cho Tư Đồ Dật mất hết hy vọng, cậu ấy hy vọng gì? " Nhược Nhiên không biết lời nói của mình Tô Cẩm Vy nghe hiểu không.

Cô chỉ muốn nói, cô không thể đi khuyên Tư Đồ Dật.

Cũng không phải muốn Tư Đồ Dật ở lại, mà là chuyện như vậy cô không thể nói.

Tô Cẩm Vy cụp mắt, lau đi những giọt lệ ở khóe mi, thanh âm nức nở: "Nhược Nhiên, tôi biết. Tôi... Tôi vì quá quan tâm anh ấy mà thôi."

Nhược Nhiên gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Cẩm Vy. Cô cũng có thể hiểu ra đôi chút, hôm nay Tô Cẩm Vy yêu cầu cô như vậy, là bởi vì cuộc sống hai người họ không được tốt?

Nhược Nhiên có chút áy náy, nhìn dáng vẻ đau khổ chật vật của Tô Cẩm Vy hiện giờ, cô không biết ban đầu khi cô lựa chọn và đưa tấm hình cô ấy cho Tư Đồ Dật, có phải là một quyết định đúng đắn hay không.

Nghĩ đến đây, Nhược Nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, cô cảm thấy chính mình đã làm hại Tô Cẩm Vy.

Hai người phụ nữ ngồi trên ghế sa lon, không khí ngày càng trầm lặng, Tô Cẩm Vy ngồi ở đó, đôi mắt buồn xa xăm.

"Không nói chuyện này nữa, chị đi tìm mấy quyển khác cho em xem." Nhược Nhiên mỉm cười, vỗ về an ủi mu bàn tay Tô Cẩm Vy.

Tô Cẩm Vy ngẩng đầu, khóe miệng mang theo nụ cười miễn cưỡng, rồi gật đầu.

Nhược Nhiên buông tay đứng lên đi về phía giá sách thấp giọng lẩm bẩm: "Mình nhớ có rất nhiều hình mà, không biết chú Quyền để đâu rồi?"

Nhược Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy trên đỉnh giá sách có mấy cuốn album bèn mỉm cười: "Thì ra là ở chỗ này."

Vừa nói cô kéo cái ghế da bên cạnh, leo lên muốn lấy mấy cuốn album đó xuống.

"Nhược Nhiên, Nhược Nhiên, chị đừng trèo lên, nguy hiểm lắm... " Tô Cẩm Vy hốt hoảng nhìn Nhược Nhiên giẫm chân lên ghế da, thất kinh nói lớn.

"Không sao, phải trèo lên đây, chị mới với tới được." Nhược Nhiên giơ cao một tay, quay đầu cười với Tô Cẩm Vy.

Chương 515: Tư Đồ Dật đau lòng không kém Tư Đồ Hiên Nhiên

Edit: Thủy - Beta: Lôi

Lúc này tay Nhược Nhiên với tới giá sách, lấy được quyển album, nhưng mấy quyển sách gần đó bị rung lắc nên đột ngột cùng rớt xuống, Nhược Nhiên hốt hoảng trợn to hai mắt.

Rầm một tiếng, toàn bộ mấy quyển sách rơi xuống đập vào người Nhược Nhiên. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp chuẩn bị nên thân thể nặng nề ngã từ ghế xuống đất, sàn nhà lót thảm phát ra tiếng động trầm trầm.

Nhược Nhiên nằm sõng soài trên mặt đất, chân mày chau lại, từ bụng truyền đến cơn đau đớn, hơi thở nặng nhọc, sắc mặt cô thoáng chốc tái nhợt, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có, đôi môi tái nhợt dọa người.

Âm thanh đau đớn khó nhọc phát ra từ miệng cô.

"Nhược Nhiên..." Tô Cẩm Vy kinh hãi bước đến bên cạnh Nhược Nhiên, không dám động đậy, khi thấy bộ dạng Nhược Nhiên, Tô Cẩm Vy bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, sợ hãi hét lên: "A!!!!"

Dưới lầu, Tư Đồ Hiên Nhiên cùng Tư Đồ Dật đang dựa lưng vào ghế sa lon không ai nói chuyện, đúng lúc này trên lầu đột ngột vang lên tiếng thét chói tai của Tô Cẩm Vy.

Sắc mặt hai người đàn ông biến đổi, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, cả hai cùng đứng dậy lao lên lầu.

Hai người đến trước cửa phòng, thấy bên trong sách rơi lả tả đầy đất, còn Tô Cẩm Vy đứng một bên, lấy tay che miệng, ánh mắt trợn to kinh hãi nhìn Nhược Nhiên nằm trên mặt đất.

Hai người đàn ông nhìn người nằm trên sàn nhà, con ngươi co rút nhanh, trái tim đều như muốn ngừng đập.

Nhược Nhiên gục trên mặt đất, một tay đỡ bụng, chân mày nhíu chặt, hít thở khó khăn, sắc mặt trắng bệch.

"Nhược Nhiên..." Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên Nhiên hoảng sợ tột độ, hắn bước lên, hai tay run rẩy ôm lấy cơ thể Nhược Nhiên.

Nhược Nhiên ôm bụng đau đớn nói không nên lời..., hơi thở đứt quãng sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng.

Tư Đồ Dật cũng đau lòng không kém Tư Đồ Hiên Nhiên, nhưng hắn lại chỉ có thể đứng một bên, nhìn anh trai mình ôm lấy người con gái đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net