Phần Không Tên 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ẩm mốc, một bóng trắng mờ mờ ảo ảo hiện ra, mái tóc đen dài xõa xuống che bớt đi khuôn mặt trắng bệch, mắt mũi chẳng thấy đâu, nhưng lại thấy hai dòng máu đỏ đặc quánh chảy xuống. bóng trắng như không có chân, lả lướt trên nền đất, tiếng hét rú lên chói tai đằng sau Long, anh nhíu mày nhìn ra sau khi Vy đang nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì nhưng vẫn tham gia hét cùng.

Anh lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, khi đi qua bóng trắng còn liếc nó một cái.

- Xưa rồi "bé" ơi.

Đi tiếp thêm mấy quãng đường nữa, cả người Long đã bị Vy ôm chặt cừng sau mỗi lần ma xuất hiện, và dù mắt cô vẫn chẳng chịu mở ra, nhưng thấy người ta hét cũng không thể nào im lặng. anh mỉm cười, vẫn dẫn đầu đoàn người, từ khi bước vào đến nay chưa có cái gì khiến anh thực sự sợ hãi, đám người tổ chức ngôi nhà ma này, quả thực chỉ ngồi mà nhàn nhã thu tiền những kẻ yếu bóng vía.

Bỗng từ đằng sau đám người đang dính chặt lấy Long, một con ma xuất hiện, con ma này xanh lè xanh lét, đôi mắt trắng dã trợn trừng, nó vươn cánh tay xương xẩu về phía họ. những người đi sau hầu hết toàn là nữ, nên nhìn thấy cảnh đó chỉ biết hét rú lên kinh hoàng, họ cuống cuồng xô đẩy nhau về phía trước. Long còn chưa kịp nhìn thấy thứ gì đằng sau thì đã bị họ xô đi. Từ bốn phía, mấy con ma khác y hệt cũng tiến đến, cánh tay xanh xao chĩa về phía bọn họ. đám người chen lấn nhau như chạy giặc, đến Long cũng suýt nữa thì bị ngã.

Cuối cùng thì cũng thoát thân đến một hành lang khác, người nào người nấy thở dồn dập, tay ôm ngực, có vài cô bé nữ sinh thì vừa cười vừa lau mấy dòng nước mắt vì quá hoảng sợ mà bật ra. Long lắc nhẹ đầu, đúng là toàn mấy con người yếu bóng vía mà cứ thích thử thách bản thân. Bỗng cảm thấy người mình nhẹ đi, anh nhíu mày rồi chợt hoảng hốt nhận ra...

Bảo Vy đâu rồi????

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Tuyết Rơi Mùa Hè (22) - Truyện Teen Đang Sáng Tác - Truyện Tình Cảm Tuổi Teen - Diễn Đàn Kênh Truyện - Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenhtruyen.com/forum/44-751-22#ixzz2GDIMsins

- Long....cứu em.....!!! - Vy hét ầm lên, lùi ra đằng sau trước mấy cánh tay xương xẩu vươn về phía cô. Hồi nãy do bị lôi kéo kinh quá, cô bất giác buông tay ra khỏi áo Long từ khi nào, và khi cô mở mắt ra cũng là lúc ba, bốn con ma xác sống đang quây lấy cô.

Quanh Long tối om, anh cứ chạy mải miết về phía tiếng khóc của Vy đang ngày một rõ dần. cứ tưởng tượng ra bộ mặt hoảng sợ tái mét của Vy, anh không khỏi cảm thấy bực mình, thật là....sao anh có thể bất cẩn để lạc mất cô như thế?

"Vy!"

Long gọi khi đã quay trở lại chỗ cũ, và trước mắt anh bây giờ là Vy đang ngồi sụp xuống nền nhà khóc nức nở, bốn con ma kia chẳng thấy đâu. Anh thở phào, chắc có lẽ chúng thấy Vy nhát quá nên không dám trêu, sợ cô lại lăn ra bất tỉnh nhân sự.

"Nín đi nào...." Long ôm lấy Vy, xoa nhẹ đầu cô.

Vy áp mặt vào người anh, vẫn khóc.

"Thôi nào...anh xin lỗi....hết ma rồi...."

"Em sợ người ta bắt đền em..."

"Gì?"

Vy run run chỉ sang bên cạnh. Long nheo mắt lại. Vì trong này quá tối nên anh đã không nhìn thấy....bốn con ma xác sống hồi nãy dọa anh và đoàn người kia đang nằm chồng chất trên đất, chiếc mặt nạ xanh lè đã bị rơi ra khỏi mặt.

"Em...?"

Long ngờ nghệch không hiểu gì, sau đó ôm bụng cười ngặt nghẽo. hóa ra Bảo Vy vì quá sợ hãi nên đã nhắm mắt, tung cho mỗi con ma xác sống đó một đòn karate, khiến con nào con nấy bất tỉnh nhân sự. Vậy mà anh đã lo lắng cho Vy cơ đấy, giờ mới thấy thật là tội nghiệp mấy người đóng giả ma....

Chả trách sao đến lúc bước ra khỏi nhà ma, Long vẫn không nín nổi cười, còn Vy thì xấu hổ im thin thít. Suốt con đường từ Ura Park về đến nhà, cô không hé răng nói câu nào.

Đằng sau cánh cổng sắt vừa mở ra là khuôn mặt thất thần, vẫn còn hằn nguyên nét kinh ngạc của cô Di. Nhìn thấy Long và Vy, cô Di miệng lắp bắp đến độ không nói được nên lời. Vy bỏ cây kẹo mút trong miệng ra, tròn mắt hỏi.

- Cô Di, trông cô lạ thế? Có chuyện gì vậy?

- Cậu chủ...

Cô Di không đáp, chỉ nhìn Vy ái ngại, sau đó quay sang Long, miệng run run lắp bắp.

-Sao? - Long hỏi, thái độ của cô Di, thực sự khiến anh lo lắng.

-Có khách...

-Khách? Khách nào? - Long hỏi lại, anh vẫn mù mờ không hiểu vị khách nào mà khiến cô Di thất thần như vừa gặp ma vậy. Chẳng lẽ là ba mẹ anh? Mà là họ thì cũng có sao?

- Cậu nên vào xem....

Cô Di kéo cánh cửa sắt ra cho Long và Vy bước vào. Nhật Long vội vàng lao vào trong nhà, Vy cũng ngây người không hiểu gì đi theo anh.

Trên chiếc sô pha trong phòng khách, có một cô gái đang yên vị trên đó. Cô gái mặc một chiếc váy jean ngắn đến đùi, chiếc áo ống màu trắng sữa, trên đầu gài một chiếc kính đen bản to. Bên cạnh cô có một chiếc va ly kéo.

Vy nhíu mày cảm thấy ở cô gái này có cái gì đó rất quen. Cô gái quay lại nhìn hai người, cô ấy rất xinh đẹp, làn da trắng, chiếc mũi cao thẳng tắp, và thứ nổi bật nhất trên mặt là đôi mắt, đôi mắt màu đen sẫm giống Nhật Long, nhưng to đến kỳ dị.

Cô gái xinh đẹp này, có gì để khiến cô Di hoảng sợ như vậy?

Nhưng rồi...

Vy mở tròn mắt khi nhận ra, cô ấy rất giống....rất giống....

Cô gái....

Trong căn phòng số 3....

Vy ngay lập tức quay qua nhìn Long, anh cũng chết lặng đi, đôi mắt sáng rực kinh ngạc. Đôi môi mấp máy hồi lâu mới phát ra tiếng, giọng khàn đặc.

- ....Lam Đình?

Hình ảnh Nhật Long với khuôn mặt kinh ngạc đến đờ đẫn in trên võng mạc Lam Đình, đôi mắt sáng rỡ, cô đứng dậy lao như bay đến ôm Nhật Long.

- Anh Long!

Cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào bờ ngực của anh, bờ ngực mà đã bao nhiêu năm rồi, cô không được ôm lấy. Ngón tay Vy run lên nhưng hơi thở vẫn cố làm ra vẻ bình thường.

- Đình Đình, sao em....chẳng phải em đã....

Nhật Long khuôn mặt trắng bệch, anh để yên cho Lam Đình ôm, khuôn mặt thất thần, miệng lắp bắp không hoàn thành nốt câu nói.

Lam Đình lắc mạnh đầu, khuôn mặt vùi vào ngực anh đẫm nước mắt. Những giọt nước nóng hổi loang lổ khắp ngực áo mình, Long có thể cảm nhận rất rõ.

- Em xin lỗi....là em sai....em sai....chính em đã bảo ba mẹ không nói cho anh.....

- Tại sao??? - Long cúi xuống nhìn cô, vòng tay cô ôm anh vẫn không nơi lỏng.

- Em.....bác sĩ nói.....bệnh của em phải phẫu thuật, nhưng tỉ lệ thành công chỉ có 10% thôi......còn nếu không làm phẫu thuật....chỉ còn sống được 1 tháng....em đã chấp nhận làm phẫu thuật.....nhưng di chứng......

Khẽ nghẹn ngào, cô nói tiếp.

- Giữ được tính mạng....nhưng em đã bị bại liệt.....chân em....không còn có thể đi được nữa.....

Một giọt nước mắt lăn xuống, nghĩ lại thời điểm cô phải đau đớn chống chọi với bệnh tật ác nghiệt, còn anh thì vẫn sống thảnh thơi, an bình, bỗng dưng trái tim anh quặn lại, đau buốt.

- Em cảm thấy mình không còn xứng với anh nữa....em đã bị liệt....một con người tật nguyền như em....thực sự không còn xứng với anh....nên...em đã nói với ba mẹ.....nói với anh rằng em đã chết....3 năm qua....em rất nhớ anh.....em rất cô đơn......Nhật Long....

Khung cảnh trước mắt nhòe đi, Bảo Vy im lặng nhìn Long và Đình, khuôn mặt vẫn bình thản. nhưng trái tim cô đang hoảng loạn đập dồn dập....nó còn rất đau nữa. Thiều Bảo Vy...mày đang đứng đây để làm cái gì?

Ngoài cửa, cô Trường Di khẽ bịt chặt miệng, nước mắt cũng cứ thế trào ra.một mối tình đẹp như mộng tưởng như đã cắt đứt, nào ai có ngờ, nó lại trở về đột ngột như thế, bất ngờ như thế, và trong hoàn cảnh tró trêu đến thế.

- Vậy tại sao bây giờ......??? - Im lặng một lúc, Nhật Long mới cất lên tiếng nói.

- Suốt 3 năm qua, ba mẹ em đã đưa em đi khắp nơi chữa trị....suốt 3 năm.....em nhớ anh da diết.....đã cố gắng chữa trị.....và bây giờ....

Vòng tay buông lơi, Lam Đình ngước khuôn mặt đẫm nước lên nhìn Nhật Long, khuôn mặt đã 3 năm rồi, cô không được nhìn. Khuôn mặt ấy đã khác xưa, nam tính hơn, chững chạc và lạnh lùng hơn, đã không còn nét tinh nghịch trẻ con như cái ngày của năm ấy, anh ngỏ lời yêu với cô nữa. Ngay cả đôi mắt của anh,đôi mắt màu café đen, nhưng đã u uất và ảm đạm hơn rất nhiều.

- Anh ....em xin lỗi.....3 năm qua....có phải anh đã rất đau khổ không????

Nhật Long nhìn Lam Đình

Trước mặt anh là mối tình đầu của anh đấy

Cô ấy là người luôn ở trong tim anh đấy

Là người anh rất yêu, vô cùng yêu..

Cô ấy đã cào xé trái tim anh suốt 3 năm qua, và bây giờ, đã trở về, bằng xương bằng thịt hiển hiện trước mắt anh

Vậy mà...

Sao trái tim của anh...nó lại đau thế này?

Buốt thế này?

"À, có lẽ...em nên để sự riêng tư cho hai người"

Vy cười, nụ cười bán nguyệt ngọt ngào và tươi rói, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ mảnh, khiến Long không thể nhìn thấy được, trong đôi mắt màu nâu sữa ấy có nước hay không, có buồn hay đau khổ....

Cô quay lưng, đi xuống bếp, dáng đi bình thản....đôi vai gầy mỏng manh...người con gái đó, anh đã nói yêu....vậy mà bây giờ, lại để cô ấy quay lưng bước đi một cách cô độc như vậy...

Trái tim cô có đau, như trái tim anh lúc này không?

Thấm đẫm ngực áo anh, vẫn là những giọt nước mắt nóng hổi của Lam Đình, và thấm đẫm trái tim anh...là những giọt nước mắt của cô...

Rốt cuộc thì anh yêu ai? Trái tim anh có hình ảnh của ai?

Định mệnh thật biết trêu đùa, một tình yêu đẹp, Người đang tâm phá nát, để lại những giọt nước mắt nuối tiếc và đau thương...để rồi khi trái tim tập làm quen với một hình bóng mới, một cảm giác mới, rung động bởi một nụ cười và giọng nói khác, thì cố nhân lại trở về...

Phá nát thêm một tình yêu nữa?

Và rồi những giọt nước mắt để lại....sẽ là huyết lệ...

- Nhật Long, nhớ anh quá.

Long và Đình đang ngồi trên phòng Long, vừa bước vào phòng, cánh cửa còn chưa kịp đóng lại, Lam Đình đã lao đến ôm anh, nhón chân, rướn người lên tặng vào môi anh một nụ hôn phớt ngọt ngào. Long vội vã đẩy nhẹ cô ra, đã từ bao giờ trong người anh lại hình thành phản xạ cảnh giác với cô thế này. Có lẽ thời gian 3 năm không quá dài nhưng đủ để trái tim anh quên dần đi sự thích nghi với hành động đó, một hành động mà nếu là anh của 3 năm trước, chắn chắn sẽ ôm lại cô, rồi trao lại cho cô một nụ hôn ngọt ngào không kém.

- Anh sao thế? - Đình sững lại, đôi lông mày hơi chau lại một cách đáng yêu, vòng tay ôm anh chợt cứng đờ.

Long đã nhận ra hành động vừa rồi của mình, anh trầm ngâm nhìn hàng mi dày vẫn còn vương nước của Đình, đáy mắt đen tuyền ánh lên vẻ xót xa, anh mỉm cười, khóe môi nhếch lên không sâu.

- Chắc em cũng mệt rồi, nghỉ đi.

Lam Đình nhoẻn miệng cười rất tươi, cô lao đến ôm anh:

- Không mệt, trở về bên anh không mệt tí nào.

Cô áp lòng bàn tay vào khuôn mặt Long, kéo anh hơi cúi xuống, đôi môi hai người gắn chặt lấy nhau. Đình hôn anh say đắm, nụ hôn ngọt ngào mang theo sự nhung nhớ da diết cào xé trái tim cô suốt bao ngày, nay gặp lại hơi ấm, trái tim trở nên rạo rực hơn bao giờ hết. Nhật Long cũng đáp trả lại cô, nụ hôn có phần gượng gạo và vụng về, tuy rằng đó là đôi môi của một người mà anh nghĩ rằng sẽ chẳng còn bao giờ được gặp lại, thế nhưng lại mang cho anh cảm giác nhạt nhẽo và vô hồn.

Phía ngoài cánh cửa còn chưa kịp cài chốt, Vy quay người đi, đôi mắt lạnh lùng băng giá, biểu cảm đó được dán lên khuôn mặt không bao giờ tắt cười thật không phù hợp.

Anh đã nói là yêu cô, rất nhiều, đó tuyệt đối không thể là giấc mơ được, vậy nên, dù trái tim có rất đau, dù đôi mắt có nhìn thấy cảnh tượng đôi môi đã từng hôn cô, trên đầu lưỡi còn lẩn khuất vị ngọt ngào, giờ đây lại miết chặt lấy một đôi môi khác, dù có nghe thấy những lời nói ngọt ngào hơn thế, cũng không được phép trách anh, giận anh, quay lưng với anh. vì anh đã nói yêu cô, lời nói chân thành mà bằng cảm nhận của trái tim, cô biết đó là những lời nói thực lòng.

Lam Đình đã là của quá khứ rồi, là dĩ vãng rồi, là những mảnh ký ức tràn ngập hạnh phúc nhưng đã cũ kỹ và úa màu theo thời gian rồi.

Nhưng mảnh ký ức đó sẽ không kéo anh lại chứ?

Làm sao mà cô biết được.

Cô chỉ biết rằng anh sẽ không bao giờ nói dối cô, nhất định như thế.

Cô chỉ biết tin vào nó thôi, và nhất định, dù có bao nhiêu Lam Đình quay trở về, cô vẫn sẽ tin vào một niềm hy vọng ấy.

Nhưng anh sẽ không để cho niềm tin ấy trở thành vô vọng chứ?

Tại sao Lam Đình lại trở về đúng lúc này?

Lần đầu tiên trong đời, trong lòng Bảo Vy có một suy nghĩ thật độc ác làm sao. Tại sao Lam Đình không biến mất theo lẽ tự nhiên? Tại sao lại ngược dòng trở về?

Tại sao mọi việc lại không giống như lời nói dối của cô ấy?

Trái tim Lam Đình hồi sinh rồi, nhưng một trái tim khác thì lại đập những nhịp đập đau khổ. Cô ấy vẫn là người con gái hạnh phúc, còn cô thì là kẻ thứ 3 dư thừa.

Bỗng từ dưới cầu thang, một bóng trắng lao vụt lên. Tiểu Bảo dừng lại trước mặt Vy, nó ngước mắt lên, giữa khuôn mặt bao phủ một lớp lông trắng muốt, có đôi mắt hai màu ấm áp. Hình ảnh phản chiếu trong nó như một tấm gương, chân thành và chân thực.

Vy nhẹ nhàng ngồi xuống, mỉm cười. hình ảnh cô trong mắt Tiểu Bảo sao mà méo mó và ảm đạm.

Cô đưa tay, chạm lên đầu con mèo, vuốt ve nó. Con mèo không kêu lên những tiếng meo meo như mọi khi, chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt buồn.

"Tiểu Bảo...."

"Con có vui không?"

"Lam Đình về rồi, chắc chắn Long rất vui...cô ấy đã không chết..."

"Người ta nói...hạnh phúc là khi nhìn thấy người đó vui..."

"Nhưng sao mẹ lại không vui?"

"Còn đau nữa cơ..."

"Chỗ này này..."

Vy đưa tay đặt lên ngực trái. Trong lồng ngực nhỏ bé, một vật thể đang đập nhẹ nhàng, nhưng day dứt. Và đau.

Một giọt nước mắt lăn xuống, rơi xuống bộ lông trắng của Tiểu Bảo.

"Mẹ thật ích kỷ phải không con?"

Mở ngăn khóa va ly, Lam Đình sắp xếp quần áo vào chiếc tủ đồ màu tím trong căn phòng số 3. trong biệt thự nhà Long có rât nhiều phòng, nhưng cô lại thích ở căn phòng này.

Xung quanh bốn bức tường, những bức ảnh của cô treo kín mít.

Nhìn những chiếc khung ảnh màu bạc cao quý, không vương một hạt bụi, cô cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ đến rằng, Nhật Long cũng trân trọng hình bóng cô trong trái tim như thế.

...........

- Cô Di, Vy đâu rồi?

Long chạy xuống cầu thang, hỏi dồn dập. Cô Di đang lau nhà, ngước lên, đôi mắt chất chứa nỗi niềm phức tạp.

- Cô bé về rồi, bế theo hai chú mèo.

Bước chân trên cầu thang khựng lại, rồi tiếp theo là những bước chân đờ đẫn.

"Về ư?"

Anh rút điện thoại ra, lia màn hình đến tên "Dưa chuột ngốc s2", ngón tay run run và vội vàng vì trái tim anh, nó đang không ngừng thúc giục.

"Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được...."

Anh vội vã tắt đi, bấm lại, ngón tay điên cuống gọi đi gọi lại, nhưng bên đầu dây bên kia, tiếng người tồng đài vẫn kiên trì vang lên.

Vy...

Những lúc như thế này...

Em lại tàn nhẫn bỏ đi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC