Phần Không Tên 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc gối vừa cầm trong tay đánh rơi cái phịch xuống ghế, Vy lao đến bên con mèo trắng muốt vừa "lăn" xuống cầu thang. Cô ôm nó vào lòng, hôn nhẹ lên chiếc mũi nhỏ hồng hơi ươt ướt.

Long thở phào nhẹ nhõm, vuốt lên khuôn mặt bị Vy đánh cho đến gần tan nát, đùa với con nhóc này quả thật là một việc làm dại dột.

- Con yêu.....Mẹ nhớ các con quá, ở nhà có ngoan không vậy?

Nhật Long bỗng dưng cảm thấy da gà của mình nổi hết cả lên, "con yêu"? Đến mẹ anh cũng chưa bao giờ gọi anh bằng cái danh từ kinh dị đến thế.

Tiểu Bảo kêu meo lên một tiếng, dụi cái đầu tròn tròn vào người Vy, cô mỉm cười hôn nhẹ lên bộ lông trắng, sợi lông xốp mềm khẽ cọ vào đôi má phúng phính. Lâu không được nếm cảm giác này, Vy chỉ thiếu một điều là .....cắn Tiểu Bảo nữa thôi.

- Gớm quá....!!!!!

Nhật Long nhăn mặt, Vy tay đang ôm Tiểu Bảo cũng không thể không quay lại quắc mắt nhìn Long. Bỗng cô sực nhớ ra, hình như con mình, còn thiếu một đứa.

- Ê, đây có Tiểu Bảo, thế Sô cô la đâu?

- Sô cô la? Sô cô la nào? - Long nhíu mày.

- Con tôi. Màu vàng.

- Thì hỏi con trắng ấy.

- Nó biết nói chắc? - Vy trừng mắt.

- Tìm đâu đó đi. Đứa con bẩn thỉu của cô có khi đang chui trong bồn cầu cũng nên.

- Cái gì? Bẩn thỉu? mau đi tìm Sô cô la với tôi - Vy đứng phắt dậy, lôi Nhật Long ra khỏi ghế sopha.

- Sao lại là tôi? Con cô, cô tự đi mà tìm.

- Anh có đi không? - Vy trừng mắt nhìn anh, tay vẫn ôm khư khư Tiểu Bảo. tiểu Bảo nhào về phía trước, kêu lên mấy tiếng "ngoao ngoao", khiến Long mặt mày tái mét, anh thụt lùi ra sau, chỉ vào Tiểu Bảo.

- Cách xa tôi 5 m, đừng cho nó đến gần tôi.

- Sao thế? - Vy ngớ người.

- Chả sao cả, thích thì tôi tìm cùng cô, mang nó ra xa một chút. - Long lớn tiếng.

Nói rồi anh quay người định bước lên cầu thang, nhưng không dám đi qua Vy đang bế Tiểu Bảo, đành đi đường vòng qua chiếc bàn.

Vy tủm tỉm cười gian xảo, cuối cùng thì cô đã biết điểm yếu của tên biến thái này rồi, để xem cô xử lý hắn thế nào.

- Ê mèo, mày rúc ở xó xỉnh nào rồi, nghe thấy tao gọi sao không lên tiếng? tao mà tìm thấy mày thì tao....sẽ cho người phanh xác mày ra..... - Long đi trên hành lang, đưa tay lên miệng, bắc loa gọi, nhưng bộ dạng thì vô cùng dửng dưng, anh còn cầu mong cho nó biến mất luôn đi ấy chứ.

- Anh gọi thế thì còn lâu nó mới ra.

- Á, tôi bảo cô tránh xa tôi ra một chút cơ mà....!!! - Long quay sang và giật mình khi Vy đang đứng sát sàn sạt mình, và sẽ không có gì nguy hiểm nếu trên tay cô ta không bế cái vật thể trắng hếu ấy - Tiểu Bảo.

Vy tủm tỉm cười với bộ dạng không thể gian hơn.

- Trông anh thế này mà sợ mèo, mất hình tượng quá! - Cô lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối với một con người không sợ trời, không sợ đất mà lại đi sợ.....mèo.

- Ai bảo cô là tôi sợ nó??? - Long vênh mặt lên, nhìn rất đáng để trao tặng một cái tát.

Vy đang định nói lại, bỗng Sô cô la từ góc khuất của hành lang trước mặt lao ra, phóng vụt vào phòng của anh. hai người vội vàng chạy vào.

- Con cô nghịch ngợm quá đấy!!!

Long đứng im một chỗ nhìn Vy đang lục khắp các ngõ ngách, miệng gọi "con yêu" để tìm Sô cô la. Rõ ràng lúc nãy thấy nó phi như bay vào đây, thế mà bây giờ lại chẳng thấy đâu, Vy không thể không bực bội.

- Anh rảnh thì vào tìm giùm đi, nói nhiều quá.

Long không nói gì thêm nữa. Vy tuy khiêu khích như thế, nhưng đương nhiên là biết anh không dám tìm.

Anh bắt đầu yên tâm hơn khi Vy tìm mãi mà không thấy đứa con màu vàng của cô ta, liếc qua chiếc cửa sổ đang mở toang, ý nghĩ duy nhất trong đầu Long tồn tại là con mèo đã nhảy qua cửa sổ. nhưng Vy không hề nghĩ như thế, vì Sô cô la rất thông minh, cô biết.

Long mỉm cười nhàn nhã tựa vào chiếc tủ sau lưng. Tình hình này thì cho cô tìm đến mai.

Anh không biết, trên nóc tủ, con Sô cô la đang ở trên đó, và cũng đang ngó xuống.

- A, Sô cô la kìa!!!! - Vy nhìn lên phía nóc tủ, cười toe. Sô cô la cũng kêu lên một tiếng, rồi lao xuống. Long giật mình ngước lên, nhưng chưa kịp kêu lên tiếng nào thì Sô cô la....đã chọn người anh làm điểm hạ cánh.

- Aaaaaaaaaaaaaa!!! - Cảm thấy tay mình chạm vào đống lông xốp xốp mềm mềm của Sô cô la, Long lùi ra sau, thả tay cho nó rơi phịch xuống đất.

Vy thì còn chưa kịp xử Long vì tội dám vứt con của cô xuống như thế, thì hắn đã dẵm cả vào chân cô. Hai người mất thăng bằng ngã nhào ra đất.

Và không còn có gì có thể tệ hơn nữa....

Tên biến thái ấy....

Đang nằm đè lên người cô!!!!!

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở ấm nóng của Long phả vào mặt cô.

1s

2s

3s

Một viễn cảnh màu hồng....kinh dị

Một cảnh tượng "romantic" đến bất ngờ.

"Meo........"

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaa, mèo!!!!!!!

...................

8h40.

Vy và Long ngồi ngoài ban công ngắm sao. Nổi bật rõ ràng trên bầu trời đen kịt là những vì sao sáng lấp lánh, long lanh. Vy ôm trong tay Tiểu Bảo và Sô cô la, mỉm cưởi nhìn những vì sao nhấp nháy một cách tinh nghịch.

- Này....! - Long quay sang, thấy hai con mèo nằm trong lòng Vy thì nuốt nước bọt, ngồi xích ra một chút.

- Gì? - Vy hất mặt, ánh mắt vẫn không rời bầu trời đêm kia.

- Ba mẹ cô đâu? Chưa bao giờ tôi nghe cô kể nhỉ?

- Mẹ tôi bỏ đi năm tôi 2 tuổi, tôi chỉ có ba thôi - Vy thản nhiên nói.

- Bỏ đi?

- Ừ, theo vật chất và xa hoa phù phiếm. ba tôi nghèo.

- Cô không ghét bà ấy à?

- Ghét à? - Vy bật cười, quay sang nhìn Long. Trong lòng anh nổi lên một nỗi thương cảm khi thấy mắt cô long lanh.

- Vốn dĩ chúng ta đâu có tư cách căm hận cha mẹ chứ? cả cuộc đời này, có khi tôi còn chưa báo đáp được cho bà ấy công ơn sinh thành nữa.

- Nhưng....hạnh phúc gia đình đâu thể so đo với tiền tài và địa vị cơ chứ?

- Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, nếu sống trong vinh hoa phú quý mà bà ấy hạnh phúc, thì có gì là sai nào? Ba tôi không đem được cho bà ấy sự sung túc đủ đầy, vậy không có tư cách oán trách bà ấy khi kiếm tìm cho mình sự sung sướng, ở đời, ai không có quyền được mưu cầu hạnh phúc? - Vy nói, điệu bộ thản nhiên nhưng giọng nói thì có cái gì đó nghẹn lại.

- Cô làm như vậy không thấy bất công với ba mình sao?

- Bất công gì chứ? - Vy cười, nụ cười còn tươi hơn lúc nãy. - Bênh vực ba mà oán trách mẹ, tôi không làm được.

- Vậy....theo cô..... - Long nhìn lên bầu trời, càng muộn, sao lại càng dày hơn. - Tôi có nên kiếm tìm một hạnh phúc khác không? Một hanh phúc không mang tên Lam Đình.

Vy quay lại nhìn Long, đôi mắt nâu sữa mở to. Cô mỉm cười.

- Chẳng có gì là không ổn cả, Lam Đình trên trời, chắc chắn sẽ không oán hận anh, giống như ba tôi đã không oán hận mẹ tôi vậy.

- Tiểu Vy này.... - Long quay lại, nhìn Vy bằng một ánh mắt ấm áp. - Cô có thích tôi không???

Vy lại thêm một lần sửng sốt, ngón tay đặt trên Tiểu Bảo khẽ run lên.

- Anh đùa à??? - Vy bật cười vung vẩy tay, cố gắng nặn ra một tràng cười chế giễu nhưng lại gượng gạo vô cùng, như thể Long vừa kể một câu chuyện cười không hề đáng cười.

- Không, tôi hỏi thật, cô có thích tôi không???

- Anh lại giống lần ở quán kem chứ gì? Bỏ đi, tôi về đây, không nghe nữa đâu. - Vy lại tiếp tục cười, cô bế hai con mèo, đứng dậy đi vào trong phòng nhưng đôi chân gần như nhũn ra bởi nhịp tim đập quá nhanh.

- Triệu Vy. Tôi yêu em.

"Thịch"

- Ây da, đã bảo đừng nói nữa mà. - Vy không quay lại, xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra khỏi phòng. Nụ cười trên môi ngày càng khó coi. Cô muốn tin là sự thật lắm, nhưng anh ta ghét cô như vậy, sao có thể nói yêu cô đột ngột như thế. chắc chắn đây lại là một trò đùa độc ác của anh ta, và khi cô tin thì anh ta lại phá lên cười, khiến tim cô đau. Nhất định là như thế!!!

- Triệu Vy. Anh yêu em.

Tiếng nói dứt khoát của Long vẫn vang lên đằng sau, rõ ràng từng chữ. Vy cố gắng không để rơi Tiểu Bảo và Sô cô la trên tay.

- Thật chứ??? - Vy quay lại, đôi mắt chớp chớp long lanh đầy u uất. tim cô sẽ siết lại, sẽ đau lắm, khi trên môi người con trai trước mặt nở một nụ cười chế giểu.

- Thật. Anh yêu em. Rất nhiều.

Sự u uất trong mắt Vy vỡ òa thành những giọt nước mắt. cô mỉm cười qua làn nước mắt hạnh phúc. Bàn tay ôm chặt thêm hai con mèo.

- Em cũng yêu anh. Rất nhiều.

Long cười, anh tiến đến gần cô. Xoa nhẹ lên đầu Vy.

- Cô bé ngốc của anh, sao lại khóc?

Hình ảnh Long in trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Vy, anh quên mất rằng hai con mèo đang nằm trong vòng tay cô. Tiểu Bảo và Sô cô la không ngủ, nhưng chúng im lặng để một tình yêu bắt đầu.

Từ xa, trên chiếc bàn, vẫn để trên đó khung ảnh của Lam Đình và Nhật Long, trên môi Lam Đình, nụ cười vẫn tươi như thế, cô như đang nhìn đôi nam nữ trước mắt bằng ánh mắt hạnh phúc.

"Đình Đình, hãy để cho anh đến với cô ấy, được không?"

Bồ công anh.....

Hôm qua là một ngày đẹp trời, và hôm nay cũng thế....

Bầu trời cao vút, trong xanh như một chiếc màn khổng lồ bao bọc khắp thế gian, được trang trí bởi những đám mây trắng, xốp trôi bồng bềnh như một đàn cừu non đang gặm cỏ. Nắng lên, vạn vật như bừng tỉnh, những chú chim bắt đầu cất tiếng hót trong trẻo, ngân vang lên bài ca chào ngày mới.

Ngày Chủ nhật, một ngày Chủ nhật đẹp trời.

"Băng Hạ"

"Gì?"

"Đi cùng tôi đến chỗ này nhé?"

"Lại chỗ bờ hồ?"

"Không, chỗ khác." Hạo Thiên mỉm cười.

Sàng Chủ nhật, tương tự như bao ngày khác thì Băng Hạ đã ở nhà trùm chăn ngủ, nếu như không có một người nhắn tin gọi cô ra ngoài, và cô đã vùng chăn dậy ngay sau

đó.

Hôm nay Hạo Thiên giản dị với chiếc áo thun trắng, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi ngắn tay kẻ caro. Vẻ đẹp của anh trong mọi trang phục đều cao quý như vậy, và dưới ánh nắng lấp lánh, nó như tỏa ánh hào quang. Đi bên cạnh là Băng Hạ với chiếc váy màu kem mỏng manh, nhẹ nhàng bay theo từng cơn gió nhẹ.

Anh để xe ở lại Thánh Huy, cùng cô đi bộ trên những đoạn đường trải thảm cỏ xanh mướt mát. Bàn chân dẫm lên mỗi ngọn cỏ êm ái và mát rượi.

Băng Hạ thắc mắc không hiểu Hạo Thiên đưa cô đi đâu. Và rồi cuối cùng lại ngẩn ngơ trước một đồi hoa bồ công anh trắng xóa.

"Đẹp quá..."

Ban mai, gió thổi nhè nhẹ, những cánh hoa bồ công anh vươn mình bay theo cơn gió. Bông hoa bồ công anh trắng xóa, tinh khiết, nổi bật trên nền thảm cỏ xanh. Băng Hạ nhắm mắt, từng cơn gió mang hương thơm dìu dịu phả vào mặt, làm tung bay mái tóc mềm, cô mỉm cười với gió thu, với đồi hoa bồ công anh đẹp đẽ như sương, và với ánh nắng như muôn ngàn sợi tơ vàng đậu trên vai cô.

Băng Hạ bước xuống, bước chân thả nhẹ trên ngọn đồi đầy hoa và cỏ dại, bỗng cô vấp ngã, thân người nghiêng về một bên. Một bàn tay nắm lấy tay cô, bàn tay ấy vẫn ấm áp như thế, đôi mắt ấy vẫn nhìn cô bằng ánh nhìn nồng nàn như thế. Những bước chân trên đường đời từ nay đến mãi mãi về sau, bàn tay cô vẫn sẽ có một người nắm lấy và dìu dắt đi mãi như thế này sao???

Cô quay đi, bước tiếp, gió lạnh vẫn lùa vào tóc, trong đôi mắt màu xám đã có một thứ thay đổi, sâu sắc đến kỳ diệu. Những cánh hoa tung lên, những cánh hoa bé nhỏ vươn mình tung bay vào trong gió thu dìu dịu, gió cũng dịu dàng mang theo ước mơ. Một điều ước của bồ công anh.

Hạo Thiên kéo cô ngồi xuống, hai người ngồi áp lưng vào nhau. Băng Hạ tựa mình vào tấm lưng vững chãi của Hạo Thiên, còn anh thì tựa vào tấm lưng mỏng manh của cô.

"Hạo Thiên." Cô bất ngờ gọi.

"Sao thế?"

"Chuyện ở núi Mã Vỹ...anh có giận tôi không?

"....Em nghĩ tôi giận em à?"

"Ừ."

"Em từ bao giờ đã biết quan tâm đến tôi vậy?" Hạo Thiên mỉm cười.

"......"

"Đúng là tôi có giận em. Một chút."

"Lý do?"

"Em là bạn gái của tôi."

"Không phải chỉ là lời nói trước toàn trường?"

"Không. Nói thật."

Bỗng dưng Hạo Thiên quay mặt lại, tựa đầu vào vai Băng Hạ.

"Tôi chẳng bao giờ nói dối em cả. Trước kia cũng vậy. Sau này cũng vậy. Mãi mãi về sau cũng vậy. Và tôi nói....tôi yêu em."

___Thịch___

Băng Hạ nhắm mắt, ngón tay run lên từng hồi. Hạo Thiên ghé sát vào tai cô mà nói, đương nhiên, cô không thể không nghe rõ từng lời.

"Em....có yêu tôi không?"

Băng Hạ hít một hơi, nói nhẹ.

"Không."

"Vậy sao?" Hạo Thiên mỉm cười, trong đôi mắt xanh lục êm đềm như màu của những ngọn cỏ dưới chân đồi, không hề hiện lên vẻ thất vọng hay đau khổ "Dù em có yêu tôi hay không, tôi vẫn sẽ yêu em."

Băng Hạ chợt quay lại.

"Em không yêu anh. Mà rất yêu anh."

Đôi mắt anh mở bừng ra, trong đôi mắt xanh lục kỳ ảo như bao phủ một lớp sương mỏng.

"Em...."

"Em yêu anh." Băng Hạ mỉm cười nhìn anh, nụ cười đó, thật ngọt ngào và êm dịu.

"Em...thật....?" Hạo Thiên hỏi lại.

"Trịnh Hạo Thiên, anh nghĩ em thực sự là con người có trái tim bằng đá sao?" Băng Hạ mỉm cười tinh nghịch, nhưng đôi mắt lại như nhòe đi.

"Vậy...."

"Chỉ là để lừa những con người ngốc nghếch như anh thôi."

Hạo Thiên bật cười, màng sương mỏng bao phủ quanh anh dần dần tan ra.

Anh vòng tay ôm lấy cô, rất chặt, giống như mọi sức lực của anh đều dồn lên cái ôm mãnh liệt này. Anh ôm cô bằng tất cả trái tim, anh sợ đây là giấc mơ, và khi tỉnh dậy, cô cũng giống như như đóa hoa bồ công anh kia, vươn mình bay theo cơn gió không một lời từ biệt.

..........*******..........

"Em bắt đầu yêu anh từ khi nào?"

Hạo Thiên nằm xuống thảm cỏ êm dịu, lơ đễnh hỏi. Hình như mới bắt đầu yêu nhau, đôi nào cũng hỏi nhau câu này thì phải. Băng Hạ ngồi ôm gối, ánh mắt thản nhiên nhưng sâu xa.

"Từ hôm đi chơi ở Ura Park"

"Vậy sao?"

"Anh?"

"Từ hôm ở cô nhi viện Thiên Sứ"

"Đã rất lâu rồi, Hạo Thiên, tại sao chúng ta không dũng cảm hơn một chút?"

"...."

Biết nói gì bây giờ, dũng cảm hơn ư?

Phải rồi...nếu dũng cảm hơn....có lẽ cô và anh sẽ được ở bên nhau sớm hơn, chẳng phải sao???

Anh ngồi dậy, nhìn Hạ.

"Chúng ta có nên chụp ảnh để kỷ niệm lại ngày hôm nay không?"

"Gì vậy?" Hạ ngẩn người khi Hạo Thiên lấy chiếc điện thoại ra, sau đó giơ về phía hai người. "Khoan đã!"

"Sao thế?"

"Lấy điện thoại của em."

Băng Hạ lấy chiếc điện thoại nhỏ màu xanh, đưa cho Hạo Thiên. Anh mỉm cười, giơ cao lên.

Ánh nắng vàng chiếu rọi vào làm khuôn mặt hai người như bừng sáng, Hạo Thiên cười rất tươi, hiện diện lúm đồng tiền bên má trái. Băng Hạ mỉm cười nhẹ, đôi mắt xám tro trong veo, phản chiếu ánh nắng vàng rực rỡ trên ngọn đồi. Xung quanh hai người là những cánh hoa bồ công anh bay dập dờn trong gió, khung cảnh thật lãng mạn, khiến tấm ảnh trong máy điện thoại cũng sáng rực theo.

___Để em giữ tình yêu của chúng ta nhé?__

Băng Hạ mỉm cười, cất điện thoại vào túi. Hạo Thiên khoác vai cô, thì thào.

"Anh...sẽ yêu em...mãi mãi..."

"Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi..." Băng Hạ nói, ánh mắt trầm xuống "Vì những sóng gió phía trước, không hứa hẹn được điều gì cả. Anh nói sẽ không bao giờ nói dối em đúng không? Nếu trong tương lai, anh và em không thể bên nhau....thì đó là lời nói dối đấy...."

Hạo Thiên im lặng, anh cúi xuống, khẽ ngửi mùi hương hoa bách hợp phảng phất trên người Băng Hạ.

"Vậy em....sẽ nói thế nào?"

"Khi nào bồ công anh thôi bay theo gió....em sẽ thôi yêu anh...."

Vậy cùng đợi nhé....

Mạng sống của anh....

Gió sẽ không bao giờ ngừng thổi....

Và em...cũng sẽ không bao giờ hết yêu anh....

Không được phép hết yêu anh......

Cố nhân

"Ai?" Tiếng Nhật Long từ trong phòng vọng ra.

"Em. Vy" Vy đứng trước cửa phòng Nhật Long hớn ha hớn hở. khỏi cần nhìn mặt cũng thấy được biểu cảm tươi như hoa hướng dương ấy.

"Vào đi....mà khoan" Vy đang định đẩy cửa bước vào, bỗng khựng lại "Có mang theo hai đứa con của em không đấy?"

"Con? À..." Vy gãi tai "Không....em mang đến, nhưng mà cô Di giữ lại rồi."

"Rồi, vào đi"

Cánh cửa mở ra, hiện diện đằng sau là vẻ mặt dài thườn thượt của Vy.

"Sao thế?" Long đang ngồi trên chiếc ghế lắc lư đọc sách, thấy Vy với bộ mặt như đưa đám thì nhướn mày hỏi.

"Anh hay thật...Tiểu Bảo với Sô cô la thì có gì mà sợ, còn dặn cô Di giữ lại nữa chứ" Vy phụng phịu.

Long thở khì, lườm Vy một cái rồi dán mắt vào cuốn sách. Chả là từ khi biết Long sợ mèo đến giờ, hôm nào đến đây Bảo Vy cũng mang theo hai con mèo một trắng một vàng mà cô ấy tự nhận là con mình, rồi dí vào mặt Long để "luyện tập" cho anh hết sợ. hết sợ thì chẳng biết có hết được không, nhưng mới luyện tập được có mấy ngày thì Long đã cảm thấy lạnh hết cả sống lưng mỗi khi Vy đến, rồi chẳng dám tới gần cô, vì cứ những lúc ấy thì cô lại mang mèo ra hù anh. thế là anh đành dùng đến biện pháp cuối cùng, đó là nhờ cô Di mỗi khi Vi đến mà mang theo mèo là bằng mọi giá, dùng mọi thủ đoạn giữ mèo lại. và thành quả là được một ngày thoải mái cho Long hôm hay, anh thầm nhủ phải tăng thêm tiền lương cho cô Di. [ Sher: chẹp chẹp....nhát mèo thế thì sau này làm sao iêu được Vy nhà ta đây =="]

"Long!" Vy bất ngờ gọi khi thấy anh cứ ngồi rồi cười hí hửng một mình.

"Nè....gọi cẩn thận lại coi, em học ở đâu cái kiểu gọi trống không ấy hả?" Long nhíu mày không hài lòng. Hình như làm oan gia với nhau lâu quá, nên Vy đã quên mất cách tôn trọng anh, mặc dù anh lớn hơn cô một tuổi.

"Anhhhh....Nhật.....Longgggg" Vy toe toét cười, kéo dài từng chữ ra khiến Long tóc gày dựng hết cả lên, người chuẩn bị chảy nước ra. Còn ghê hơn cả lúc nghe mấy tiếng "meo meo" của hai cái vật thể lông xù xì kia.

"Thôi...ngừng ngay. Thà em cứ gọi anh là biến thái như trước còn đỡ hơn"

"Ê, không được, nếu anh là biến thái, thế em yêu anh thì em cũng là biến thái à? Không được, không được" Vy xua tay rối rít, nhăn mặt.

Long muốn phì cười ra mất, cái lý lẽ ấy đúng là chỉ có Thiều Bảo Vy mới nghĩ được ra.

"Này, đi chơi không, nhóc?"

"Em không phải là nhóc" Vy cau mày.

"Anh thích gọi như thế" Long đắc thắng tỏ vẻ bề trên.

"Nhưng em không thích"

"Kệ em chứ, anh gọi là quyền của anh, em không thích là quyền của em"

"Long!"

"Sao nhóc" Long nhướn nhướn mày. Bây giờ trở thành người yêu của nhau, anh lại càng có nhiều thuận lợi hơn để bắt bạt cô. Lẽ hiển nhiên, là con gái, đối với người yêu mình không thể tỏ thái độ không - nữ - tính.

"Anh có muốn chết không?" Vy gằn tiếng.

"Không em, anh vẫn còn yêu đời và yêu em lắm" Long cười nhăn nhở.

Thấy Vy đã không nói được lại tiếng nào, Long toe toét cười, anh xoa xoa đầu Vy, kéo cô dậy khỏi ghế.

"Thôi nào, đi chơi!"

Thành phố này rộng lớn, nhưng chỉ có một khu vui chơi lớn nhất ở chính giữa trung tâm thành phố. Khu vui chơi Ura Park. [nơi Hạ và Thiên đã từng đi áh ^^]

Tuy không quá cầu kỳ về trang phục và phụ kiện, nhưng Nhật Long và Bảo Vy vẫn tỏa sáng một cách tự nhiên giữa một rừng người ở khu vui chơi, dẫn rằng họ chỉ mặc quần jean áo thun đơn giản. một vài cặp mắt ngưỡng mộ chiếu về hai người, Vy không quá xinh như hoa hậu, Long không quá đẹp trai như diễn viên, nhưng đi chung với nhau thực sự khiến cho mọi người không thể rời mắt.

Mở màn buổi đi chơi hôm nay, Nhật Long kéo Vy vào ngôi nhà ma, mặc dù cô nàng lắc đầu nguầy nguậy.

Vy không yếu bóng vía, nhưng cứ tưởng tượng đến cảnh mấy con người giả ma giả quỷ nhảy ra hù mình, là gai ốc cô cứ nổi từ đầu đến gót chân, đành nắm chặt áo của Long, rồi nhằm tịt mắt lại, đến đâu thì đến.

Hai người, và một vài người nữa trong đoàn, cùng nhau đi vào ngôi nhà ma, Long đi đầu tiên, xung quanh tối om, chỉ có mấy ngọn nến trên giá lập lòe như lửa ma trơi, nơi đâu đây văng vẳng tiếng khóc ai oán và tiếng cười âm u như từ cõi xa xôi nào đó vọng về.

Vy cảm thấy như tóc gáy mình kéo nhau dựng hết lên, cô dần dần đi sát vào Long, vòng luôn tay ôm anh.

Khuất sau hành lang tối đen,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net