Chương 1 (Đệ nhất bộ - Tình Sí)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam thiên, Tê Ngô thành.

"Xích Hoàng đại nhân! Xích Hoàng đại nhân!" Quan liêu hầu hạ chạy hồng hộc qua tòa mây cao trên Tê Phượng đài.

Sí Dực thấy tiếng gọi nghe đến phiền chán đó, liền cau mày mà đẩy tên hầu báo tin theo sau ra ngoài.

"Xích Hoàng... Xích Hoàng đại nhân thứ tội!" Người kia vội vội vàng vàng chạy tới, thấy sắc mặt của hắn, sợ quá quỳ sụp cả xuống đất.

Hắn phất tay áo, lệnh cho người hầu bên cạnh dắt hỏa phượng đi.

"Quấy rầy Xích Hoàng đại nhân đi săn, chết vạn lần cũng không hết tội!" Hầu quan kia chạy tới cản hắn, dọa một câu muốn toát mồ hôi lạnh.

"Nói đi! Lại chuyện gì?" Hắn hỏi mà khẩu khí chẳng mấy thiện cảm.

"Là thánh quân... thánh quân ngài ấy ở thượng điện phát hỏa rồi, Hóa Lôi đại nhân muốn nô tài đến nhờ ngài qua một chuyến."

"Lại phát hỏa?" Hắn hừ lạnh một tiếng: "Lần này lại là vì gì?"

"Chuyện này... thủy tộc sứ giả đưa tới hôn thư... thánh quân xem qua, không biết vì sao liền ở thượng điện nổi trận lôi đình."

"Hôn thư... Cộng Công tay chân đúng là không hề nề hà..." Hắn nhắm nghiền mắt, rõ biết hôm nay đừng hòng được yên thân: "Người đâu! Thay y phục cho ta!"

Sí Dực chậm rãi đi vào đại điện, hai bên quần thần đứng hàng tả hữu thấy hắn cuối cùng cũng tới, không khỏi lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm.

Thời điểm đi đến giữa đại sảnh, hắn ngẩng đầu hỏi bằng giọng uể oải: "Phụ hoàng vì cái gì mà hôm nay lại không vui nữa nào?"

"Tự mình xem đi!" Chúc Dung thấy hắn vào rồi cũng ngừng quát tháo, chỉ đưa tay ném ti lụa trắng xuống đất.

Hầu quan vội vàng nhặt lấy rồi chạy thẳng xuống đài cao, cung kính đưa cho Sí Dực.
Sí Dực chậm rãi trải ti lụa ra, liếc mắt đọc qua vài chữ ít ỏi.

"Này..." Hắn nhướn mày kinh ngạc, "Cộng Công đã đáp ứng chuyện thông gia rồi, này không phải chuyện tốt sao?"

"Tốt? Có cái gì mà tốt!" Chúc Dung giận đến tột cùng, dùng sức đá lăn luôn hương đỉnh mạ vàng bên cạnh, "Hắn cư nhiên dám khinh rẻ hỏa tộc ta!"

"Phụ hoàng! Người tịnh tâm một chút, đừng nóng nảy." Hắn đảo mắt nhìn đám hạ thần hai bên, nhíu mày bảo: "Thứ cho con ngu muội, chính người ban đầu đề nghị cầu thân, dùng quan hệ thông gia củng cố để hai tộc ngưng chiến, Cộng Công hiện tại đáp ứng, người sinh khí cái gì chứ?"

"Ngươi..." Đây quả thực là biết rõ còn gặng hỏi, Chúc Dung đời nào tin hắn chẳng hiểu dụng ý mình, "Ngươi không nhìn đến sao? Cộng Công lại dám đề nghị nhi tử nhỏ nhất của hắn cưới công chúa hỏa tộc ta, rõ rành rành là muốn cho cả hỏa tộc đi quét rác hết còn gì!"

"Phụ hoàng, người trước hết đừng quá tức giận." Hắn đem ti lụa đưa cho người bên cạnh, đủng đỉnh đi lên đài cao.

Thấy hắn chậm rãi đến gần, Chúc Dung ho khụ một tiếng, ngồi trở lại hoàng tọa.

"Nếu người muốn con nói..." Sí Dực đi lên đài cao rồi, có chút thấp giọng nói: "Chẳng phải phụ hoàng chỉ cần gả nhi nữ nhỏ nhất cho hắn thôi sao? Thế thì Cộng Công đem nhi tử nhỏ nhất nghênh thú, cũng không tính quá mức thất lễ a!"

"Vậy thì được cái gì!" Chúc Dung bực bội nói: "Hồng Tiêu dù gì cũng là nhi nữ của ta, làm sao có thể đem nó gả cho một tên hoàng tử vô danh tiểu tốt được?"

"Người được chọn mà phụ hoàng đang nói tới kia, không biết là vị hoàng tử nào của Cộng Công thế?"

"Tất nhiên không thể là Kỳ Luyện, nhưng hẳn cũng phải là trưởng tử... Cái giống rắn nước giảo hoạt đó, cư nhiên còn tưởng bở mình lợi dụng được ta!" Chúc Dung nghiến răng nghiến lợi.

"Trưởng tử?" Hắn nhíu mày: "Thương Vương Cô Hồng?"

Chúc Dung tự biết tình thế cấp bách bản thân có chút lỡ lời, vội vàng quay đầu đi, tránh ánh mắt hắn.

"Không thể nào!" Sí Dực cao giọng, khiến mọi người đang dỏng tai nghe bọn họ đàm luận ai nấy đều nhất thời chấn động. "Gì cũng được, nhưng người cư nhiên muốn đấu với tâm cơ của Cô Hồng thì tuyệt đối không thể!"

"Được lắm!" Vẻ mặt Chúc Dung tối sầm lại, "Ta biết con không mấy hảo cảm với Cô Hồng, nhưng ta làm thế cũng là vì đại cục!"

"Đại cục?" Sí Dực cười lạnh một tiếng: "Phụ hoàng, sao người không suy nghĩ thấu đáo một chút đi? Người tưởng, Cô Hồng có thể thống soái thủy tộc đại quân, cùng chúng ta nhiều năm qua cân sức ngang tài, chỉ đơn giản vì hắn là trưởng tử Cộng Công thôi sao?"

"Ta hiểu ý tứ của con!" Chúc Dung vẻ mặt không vui nói: "Bất luận mưu trí tài lược thế nào, trong số đám thuỷ tộc hoàng tử, Cô Hồng là xuất chúng nhất. Đại hoàng tử Kỳ Luyện trừ cái danh trưởng tử ra, thực không thể so sánh với hắn. Nếu như có thể gả Hồng Tiêu cho hắn, ngày sau ta sẽ giúp hắn bước lên thuỷ thần chi vị..."

"Người thật đúng là mưu tính sâu xa!" Sí Dực xoa xoa bên thái dương, thoáng chốc cảm thấy không còn gì để nói, cũng không ngờ lại vẫn đáp lời: "Hiện tại Cộng Công kia cũng không muốn cho Cô Hồng lấy Hồng Tiêu, người thấy giờ nên xử sự sao cho ổn thỏa đây?"

"Ta tuyệt không gả Hồng Tiêu cho cái giống hoàng tử kia!" Chúc Dung hướng hắn nói: "Chuyện tới nước này, nghiêm túc thoả hiệp với Cộng Công là được, ngoại trừ Cô Hồng, tất cả những hoàng tử khác ta đều không suy xét. Sí Dực, ở trong hỏa tộc con cũng xem như là có quyền hành... Việc này giao cho con vậy!"

Lại nữa rồi!

Đuôi mắt Sí Dực khẽ giật giật, thâm tâm không nhịn được mà hung hăng buông lời tục tĩu .
"Phụ hoàng, lúc người ngỏ ý hoà thân với thuỷ tộc, có từng hỏi qua ý con không? Chuyện này, từ đầu chí cuối con chưa từng tham dự vào!"

Hắn dù trong lòng đã sinh giận, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: "Sao giờ người lại muốn cho con nhúng tay vào đại sự tương lai của hai tộc rồi? Nếu là đánh trận động võ con còn làm được, nhưng mấy loại sự tình này mà được giao phó cho... người không sợ việc sẽ chẳng thành sao?"

Hắn vừa cười, vừa nói, lại vừa đảo mắt nhìn quanh tứ phía.

Bị hắn nhìn như vậy, vài người không khỏi cúi đầu, không ngờ chính mình lén nói gì sau lưng cũng đều bị lộ hết cả, nội tâm vì thế mà tràn đầy lo âu.

"Chuyện đó... con cũng có chút giao hảo với Kỳ Luyện, vụ này nếu được thông qua y tự nhiên sẽ dễ hành động hơn rất nhiều!" Chúc Dung cũng mất tự nhiên nhìn thoáng qua bốn phía hạ thần lặng ngắt như tờ.

"Tóm lại, chuyện này cứ quyết như vậy đi! Con đã đến Thiên Thuỷ chi thành nhiều lần, việc này cố mà làm cho thỏa đáng."

"Phụ hoàng..."

"Như thế nào? Ta nói gì ngươi đều không nghe lọt tai sao?" Chúc Dung phất tay áo, ra quyết định: "Cứ làm vậy đi!"

Nhìn bóng dáng Chúc Dung vội vàng rời khỏi đại điện, Sí Dực mang theo ý cười, khẽ vuốt sợi tóc đỏ bên trái thái dương.

"Cứ làm như vậy sao?" Hắn gật gù: "Tốt lắm! Thực là tốt lắm!"

Chúng thần phía dưới lén liếc nhìn nhau, ai cũng đều bắt gặp trong mắt đối phương một tia sợ hãi.

Thực không xong rồi! Xem ra Xích Hoàng lần này giận không hề nhẹ đâu...


"Xích Hoàng đại nhân..."

Lúc đường bệ ra khỏi đại điện, Sí Dực chợt nghe có tiếng người gọi dè dặt sợ sệt, liền dừng bước.
"Hồng Tiêu?" Hắn có chút kinh ngạc mà nhìn muội muội nhỏ nhất của mình.

"Hồng Tiêu muốn gặp Xích Hoàng đại nhân." Hồng Tiêu lại gần hướng hắn hành lễ.

Nhìn vẻ mặt Hồng Tiêu như có tâm sự, Sí Dực vội vẫy tay hiệu cho người hầu lui xuống.

"Khách sáo cái gì? Không phải ta đã bảo, muội với Hồi Vũ cứ gọi ta hoàng huynh là được rồi sao." 

Hắn tươi cười nhìn Hồng Tiêu: "Muội cũng là hoàng muội của ta, lại cứ muốn học mấy đại thần đó, kêu đại nhân mãi thế?"

"Cái này... Xích Hoàng đại nhân..."

"Là hoàng huynh!" Sí Dực tuy giọng điệu không hề khắt khe, nhưng vẫn có cái khí chất khiến người khác phải thần phục.

"Nhưng mà... trong tộc địa vị ngài thực tôn quý, Hồng Tiêu bất quá chỉ là thứ xuất, đâu dám tự tiện xưng ngài là hoàng huynh?" Hồng Tiêu vẫn còn chưa hết tính trẻ con, vẻ mặt lộ ra nét cười miễn cưỡng.

"Là ai nói?" Hắn có chút không vui, ngay sau đó liền nghĩ ra câu trả lời: "Là Hồi Vũ nữa à?"

"Không! Không phải hoàng tỷ, là muội tự biết mình không xứng..." Hồng Tiêu vội nói: "Xích Hoàng đại nhân ngàn vạn đừng hiểu lầm!"

"Muội ấy thực là..." Nghĩ đến cái người "hoàng muội" kia, Sí Dực lại thấy đau cả đầu. "Quên đi, không đề cập tới chuyện này nữa, muội tìm ta có việc gì?"

"Muội..." Hồng Tiêu cắn chặt môi.

"Vì hôn sự à!" Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Hồng Tiêu, là muội không nguyện ý gả đi thuỷ tộc có đúng không?"

"Không đúng không đúng!" Bị câu hỏi quá mức thẳng thừng dọa cho phát sợ, Hồng Tiêu vội xua tay, "Muội tuyệt không có ý trốn tránh hôn sự đâu!"

"Thế muội sợ cái gì? Hồng Tiêu, nếu muội thực sự không muốn bị gả đi, thì cứ nói ra đi." Hắn nhíu mày, "Muội không muốn gả cũng đúng thôi, đổi lại là ta, chỉ sợ đã châm lửa đốt cả cái Tê Ngô thành này rồi, xem kẻ nào còn dám làm ra loại chuyện nhàm chán này nữa."

"Muội thực không có ý này." Hồng Tiêu gục đầu xuống.

Nếu ai trong hỏa tộc dám mạnh miệng đến như vậy, chỉ có thể là Xích Hoàng mà thôi...

"Hồng Tiêu, vĩnh viễn bị người ta nắm trong lòng bàn tay thao túng mãi, muội sống thế còn có nghĩa lý gì nữa?"

Hồng Tiêu trong lòng chấn động, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Khóc thì khóc, cười thì cười, tâm tùy ý động, không để bị trói buộc, vậy mới không bõ cả một kiếp người chứ."

Giờ khắc này, trước mắt Hồng Tiêu, Xích Hoàng một thân cuồng ngạo phóng đãng, hồng y phiêu diêu, lông vũ tung bay, khí thế hiên ngang oai hùng không ngôn từ nào diễn tả.

Nàng cuối cùng cũng minh bạch, vì cái gì Hồi Vũ lại đối với Xích Hoàng một mảnh si luyến đến vậy. Người như thế, sao không khiến cho thiên hạ trong nhân sinh này theo đuổi đến cùng được?
Tự do, cuồng ngạo, đó mới là cái mỹ lệ rực rỡ nhất trong thiên địa này.

"Muội yên tâm! Có lẽ chưa chắc chuyện đến nước như muội tưởng đâu." Nhìn nét mặt tuyệt vọng kia, Sí Dực chỉ nghĩ trong lòng nàng vẫn còn chưa tường tận. "Kỳ thực, gả đi thủy tộc cũng chưa chắc là loại chuyện xấu."

Hồng Tiêu phục hồi tinh thần, gật gật đầu, mặt lại hơi ửng đỏ.

"Phụ hoàng nhắm vào Cô Hồng... Ta không phủ nhận Cô Hồng thuộc hàng xuất chúng, chỉ là người này quá mức kiêu ngạo tự phụ, ai hắn cũng không để vào mắt. Nếu gả muội cho hắn, chỉ sợ cũng chẳng phải là mối nhân duyên tốt đẹp."

Hắn thở dài: "Thay vì chọn người ấy, kỳ thật ta cảm thấy Cộng Công có mấy người được chọn tốt hơn nhiều, Thái Uyên ta cũng gặp qua, tính cách tựa hồ rất đơn thuần, thực xứng đôi với muội."

"Chỉ là..." Hồng Tiêu thấp giọng nói: "Muội nghe nói phụ hoàng lần này có phái Xích Hàng đại nhân đi thủy tộc..."

"Dù có thế nào, muội cũng luôn là muội muội ta, ta không thể không tính toán cho tương lai của muội." Hắn xoa xoa mái đầu đang ủ rũ của Hồng Tiêu, "Đừng lo lắng, ta đều có biện pháp."

Nếu có ngày hai tộc thuỷ hoả xảy ra chiến sự, dựa vào tính tình Cô Hồng mà nói, hy sinh chính thê tử mình chỉ sợ chẳng phải việc gì khó... còn Thái Uyên, hẳn sẽ không làm vậy.

Nhớ tới hình bóng đứa trẻ một thoáng thanh thanh thuần thuần kia, Sí Dực nhịn không được khẽ cong khóe miệng.

Thái Uyên à...

Đông Hải, Thiên Thủy chi thành.

"Thái Uyên, con có nghe ta nói không vậy!"

Thiếu niên đứng bên cửa sổ quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ôn hoà: "Có mà! Mẫu hậu."

Bích Y ngắm nhìn nhi tử đã đến tuổi thành thân của mình, nhẹ giọng thở dài.

"Mẫu hậu, có gì đâu mà người than thở?" Thái Uyên lại gần ngồi cạnh nàng.

"Hiện tại phụ hoàng muốn gả hoả tộc công chúa cho con, rồi sẽ có biết bao nhiêu kẻ chê cười sau lưng chúng ta." Trên khuôn mặt mỹ lệ Bích Y thoáng lộ tia buồn bã: "Bọn họ với hỏa tộc lúc này không rõ còn ngưng chiến được bao lâu, con cưới nàng về, một khi giao chiến lần nữa... Mẹ con ta ở thủy tộc chỉ sợ chẳng còn chốn dung thân."

"Mẫu hậu, người cứ thích nghĩ quẩn." Thái Uyên lắc đầu mỉm cười: "Không biết chừng sau khi liên hôn, chúng ta cùng hỏa tộc lại có thể chung sống vui vẻ với nhau?"

"Con tưởng thế thật à?" Bích Y miễn cưỡng nói: "Tự bao giờ con nghe nói nước lửa có thể dung hoà vậy? Loại sự tình này đến cả nữ nhân không rành thế sự như ta cũng biết, bất quá là sau nhiều năm chinh chiến, cả hai bên muốn tìm cái cớ để hoãn binh mà thôi. Từ khi thiên địa hình thành, thủy hỏa mỗi phái, còn không phải hai tộc chúng ta hết chiến lại chiến đó sao?"

"Con lại thấy, bất luận tranh đấu nhiều bao nhiêu thì cũng có ngày kết thúc." Thái Uyên an ủi: "Chỉ cần mọi người đều quyết tâm trấn áp chiến cuộc, thì cũng không đến nỗi phải đấu. Kỳ thực, chúng ta bên Đông, hỏa tộc bên Nam, hai nơi cách xa đến vậy, hoàn toàn chẳng phải tranh nhau cái gì cả!"

"Ầy —— sao ta lại sinh ra đứa con như thế này!" Bích Y hết thở dài lại lắc đầu, "Chẳng trách phụ hoàng không thích con, đến một chút con cũng không giống ông ấy!"

"Không sao, dù gì thì các hoàng huynh mỗi người tài năng đều hơn con. Nếu có dịp ấy à! Con thà..."

"Đi vào trong núi tìm chút hoa lan quý hiếm!" Bích Y chặn lời.

Thái Uyên cười.

Bích Y cười khổ hỏi: "Thái Uyên, con bao giờ mới lớn đây!"

"Con không còn nhỏ nữa." Thái Uyên nói: "Là người vẫn luôn xem con như đứa nhỏ."

"Nói thật, ta không hy vọng phụ hoàng vì con an bài hôn sự mau chóng thế. Chính là con cũng biết, ta trước mặt phụ hoàng căn bản chẳng có tiếng nói."

Bích Y bảo vẻ ảm đạm: "Ta mang danh hiệu đế hậu này, cũng bất quá là long hậu vừa chết, các phi tử tranh đoạt, các phái trong tộc lại khác nhau, phụ hoàng con mới phong kẻ vừa không có chỗ dựa mà vừa vặn đang mang thai như ta làm hậu. Ai cũng đều biết, ta bất quá chỉ là hữu danh vô thực..."

"Mẫu hậu, người cứ thích nghĩ nhiều, vậy nên mới luôn rầu rĩ không vui."

Thái Uyên nhìn vào đôi mắt nàng, ôn hòa mà cười: "Lúc này liên hôn, con không cảm thấy có gì không tốt. Con còn nhớ trước có nói với người, rằng con muốn cưới một nữ tử ôn nhu mỹ lệ nhất trên đời làm phi.

Nghe nói vị công chúa hỏa tộc kia ôn nhu đoan trang, nói không chừng đoạn nhân duyên này là chuyện tốt trời cho. Con một khi cưới nàng rồi, hỏa tộc với chúng ta sẽ có quan hệ thông gia, chiến sự sẽ không bùng nổ. Còn gì phải lo chứ?"

"Nếu thật thế thì tốt quá! Nếu không..." Bích Y nhịn không được mà thở dài.

"Thôi được rồi mẫu hậu! Đừng lo lắng nhiều thế! Nếu đã quyết định, nên suy nghĩ tích cực lên!"

"Được!" Bích Y gật gật đầu.

"Tốt rồi, người nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Giúp mẫu thân khoác phục trang xong, Thái Uyên cầm lấy đồ dày công chuẩn bị từ sáng sớm mà đi ra cửa.

"Con lại muốn đi Vân Mộng sơn sao!" Bích Y nói với y: "Thật muốn tìm thứ hoa lan hiếm đó sao, sai thuộc hạ đi là được rồi mà!"

"Không, vật trân quý, chính là nằm ở quá trình tìm kiếm." Thái Uyên nói xong lời này, hành lễ đi ra ngoài.

"Đế hậu, Thất hoàng tử đâu?" Thái Uyên vừa rời đi, Y Nghiên nữ quan bên cạnh Bích Y liền đến gần.

"Đi Vân Mộng sơn." Bích Y hỏi: "Ngươi tìm hắn? Có chuyện gì sao?"

"Không..." Y Nghiên sắc mặt có chút kỳ quái.

"Có chuyện gì?" Bích Y nhíu mày, "Ở đây không có người, ngươi mau nói đi!"

"Đế hậu... nghe nói hỏa tộc bên kia phái... Xích Hoàng...tới trao đổi hôn sự, còn nói chắc sắp đến rồi..." Y Nghiên nói có chút ấp úng.

"Xích Hoàng?" Bích Y cả người chấn động: "Là... Xích Hoàng Sí... Sí..."

"Đúng vậy, đúng là Sí Dực đại nhân."

"Hắn... hắn tới à?" Bích Y trên mặt thoáng chốc không còn huyết sắc.

"Đế hậu! Ngài xảy ra chuyện gì? Ngài đừng làm nô tài sợ thế!" Y Nghiên nhìn bộ dạng lung lay sắp đổ của nàng, vội vàng chạy tới đỡ, "Người đâu!"

"Không có việc gì! Ta không có việc gì!" Bích Y ngăn nàng lại: "Chỉ là... chỉ là quá mức đột ngột, ta... ta trong thời gian ngắn không kịp..."

"Đế hậu, đều qua lâu như vậy rồi, ngài lại..." Y Nghiên cắn môi, không nói được nữa.

"Thật là rất lâu sao? Y Nghiên, đã bao nhiêu lâu rồi?"

"Đã sắp một ngàn năm rồi, đế hậu!" Y Nghiên đỡ nàng ngồi xong, đổ chén nước giúp nàng, "Ngài sớm nên đem những chuyện năm đó quên hết đi, vả lại, ngài đã là thủy tộc đế hậu tôn quý, mà hắn lại là hỏa tộc Xích Hoàng..."

"Quên? Ngươi cho rằng ta không nghĩ đến việc quên sao?" Bích Y buồn bã cười: "Ta đương nhiên lại tưởng mình đã quên, chuyện năm đó, hoàn toàn là ta sai... chính là, Y Nghiên, ta thường nhắm mắt lại, cảm thấy như còn có thể nhìn thấy hắn... đến bây giờ, ta còn thấy..."

"Đế hậu!" Y Nghiên ngắt lời nàng: "Ngài đừng nghĩ! Nghĩ mấy việc này có được cái gì đâu?"

"Đừng nghĩ..." Bích Y ngẩn ngơ trả lời: "Có thể không nghĩ sao..."

"Ngài còn chưa nhìn thấy hắn, mà mới nghe đến tên thôi, vậy mà đã thành ra thế này rồi. Nếu là hắn đứng ở trước mặt ngài..." Y Nghiên lo lắng sốt ruột hỏi: "Ngài có thể đảm bảo không bị người khác nhìn ra không?"

Ánh mắt Bích Y cứng đờ.

"Sí Dực đại nhân là nhân vật tiêu sái, năm đó hắn nói với ngài muốn đem hết thảy đều quên đi, hắn liền có thể làm được. Lần tái ngộ này, hắn nhất định sẽ coi ngài là người xa lạ."

Y Nghiên khuyên bảo nàng: "Đế hậu ngài cũng nên thông suốt, coi như không thấy mặt, ngài cũng ngàn vạn lần không thể đem tâm tình biểu lộ ra."

"Coi như người xa lạ... hắn...sẽ tàn nhẫn như thế sao?" Nghĩ đến bộ dáng hắn lúc đó, vành mắt Bích Y đỏ hoe.

"Không phải là tàn nhẫn." Y Nghiên bất lực thở dài: "Đế hậu, ngài đến bây giờ còn không rõ sự tình nguy hiểm cỡ nào ư? Sí Dực đại nhân có thể nhanh chóng quyết định, ngài vì sao lâu như thế vẫn chưa tỉnh lại?"

Bích Y không đáp, chỉ ngồi si ngốc.

"Ngài suy xét kỹ một chút đi!" Y Nghiên biết nói nhiều thế nào, đế hậu cũng nghe không vào.
Bao lâu rồi?

Từ khi nàng nhìn thấy hắn... Khi đó hắn, vẫn là bộ dáng thiếu niên, cũng vô thức làm nàng không thể rời mắt, tận đến hôm nay...

Bích Y ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, ngoài cửa rặng mây đỏ đầy trời, tựa như... Liệt hỏa rực thiêu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net