Ngoại truyện Jensoo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liyoung tròn một tuổi tổ chức sinh nhật ở thành phố B, không tính long trọng, chỉ mời bạn thân chí cốt, Lihoon cùng Liyeon đã sớm bay từ nước A về, từ lúc đứa bé ra đời, cứ hai tháng anh lại bay đến thành phố B một lần, rõ ràng rất yêu thích đứa cháu này.

Mà Liyeon thì không may mắn vậy, em bị sắp xếp vào công ty học việc liền ít khi được rảnh, chỉ có cách gọi điện video cho mẹ Manoban.

Đương nhiên vừa yêu thích ngắm nhìn Liyoung qua màn hình điện thoại vừa trách cứ anh cả nhẫn tâm, lần này vì sinh nhật một tuổi của cháu nên được trở về, em vui sướng ôm Liyoung xoay vòng vòng trên không.

Mẹ Manoban lo lắng kêu lên: "Liyeon chậm thôi, cháu vừa uống sữa xong."

Liyeon ôm Liyoung, hôn cháu chụt một cái, quay đầu nói với mẹ Manoban: "Mẹ yên tâm, không sao đâu, con biết chừng mực mà."

Lihoon đi đến, 'cướp' cháu từ tay Liyeon, cười nhạo: "Biết chừng mực?"

Liyeon định mạnh mẽ phản bác, nhưng đối diện đôi mắt của anh cả thì không còn gì để nói, chán chường ngồi trên sa-lông, mẹ Manoban ngồi bên cạnh em, trong phòng khách chỉ còn tiếng đùa nghịch giữa Lihoon và Liyoung.

Mẹ Manoban nhìn hai anh em tranh cao thấp thật sự là dở khóc dở cười, bà vỗ vỗ mu bàn tay Liyeon: "Được rồi, anh con cũng là vì muốn tốt cho con thôi, mong con sớm gánh vác được một nửa tập đoàn cùng anh."

Liyeon bĩu môi: "Con mới không muốn gánh vác tập đoàn."

"Không thì mẹ nói với chị hai đi, để con đến thành phố B, con thấy chị hai thường đi theo chị dâu lúc đóng phim, chắc chắn không rảnh quản lý YG."

Mẹ Manoban gõ trán con gái: "YG có mấy người Jung Hyeon-jun rồi, con đến thì làm loạn thêm à."

Liyeon lầm bầm hai câu ôm mẹ Manoban làm nũng.

Không bao lâu, có hai người đi vào, là Jennie và Jisoo cùng đến, trên tay cả hai còn cầm quà, Liyeon đã hơn nửa năm đều không thấy hai người, ánh mắt em chuyển động nhìn cả hai, thử dò hỏi: "Ồ, hai chị..."

Jisoo đặt quà xuống, chào hỏi mẹ Manoban rồi mới nhìn em: "Vừa gặp Kim tiểu thư ở ngoài nên mới vào cùng."

Liyeon thấy Jennie lườm Jisoo một cái thì buồn cười.

Một năm này em bận rộn công việc nhưng vẫn hóng được nhờ chị dâu kể chuyện Jennie theo đuổi chị ba. Lúc trước khi chị hai kết hôn em cũng thấy giữa hai người này mờ ám, không ngờ lâu như vậy mà cả hai vẫn chưa xác định.

Mẹ Manoban gọi giúp việc mang trà lên, Jisoo nhìn quay phòng khách một lần, mở miệng hỏi: "Chaeyoung và Manoban tổng đâu rồi?"

Lihoon bế cháu trên tay trả lời: "Hai đứa nó đi đóng phim rồi, buổi trưa mới về."

Liyoung nằm trong tay anh cười khanh khách.

Jennie nghe thấy, lòng ngứa ngáy đi đến nhìn Liyoung nói: "Liyoung lớn lên thật giống Chaeyoung, thực sự là một mỹ nhân hại nước hại dân mà."

Câu này cũng không phải giả, Liyoung quá giống Chaeyoung, ngoại trừ nét mặt có một vài phần bóng dáng của Lisa, quả thực không khác nào Chaeyoung mini, đặc biệt là đôi mắt, trong veo to tròn, quá khiến người khác yêu thích.

Lihoon nhìn Jennie, cười khẽ đưa Liyoung cho cô, Liyoung có chút không vui, kéo cổ áo anh không chịu buông.

Jennie dỗ vài tiếng mới ôm được bé.

Liyeon nhìn động tác của hai người, cười nói: "Anh cả, Jennie unnie, hai người nhìn cứ như đôi vợ chồng luôn á, nếu không thì hai người thử tiến tới xem."

Nói xong em nhìn Jisoo, chỉ thấy bàn tay cầm chén của cô khẽ run, một ít nước trà bắn ra ngoài.

Jennie mím môi: "Không được đâu."

Liyeon nháy mắt với cô: "Sao mà không được, theo đuổi người lâu cũng mệt mỏi mà."

Jennie nhìn Liyoung, vươn tay bẹo bẹo má, da thịt non mềm khiến vẻ mặt cô dịu dàng, âm thanh mềm mại: "Mệt mỏi cũng không sao, tóm lại là chị thích."

[Không cần]

Lịch sử tin nhắn giống như suốt một năm qua, Jennie khi không có việc bận thường chạy đến tìm cô, mà cô thì nghĩ cách từ chối.

Trước kia cô thật sự cảm thấy rất hoang đường, cũng không cho rằng Jennie nghiêm túc, không chừng là do Manoban tổng kết hôn nên trong lòng Jennie trống rỗng muốn tìm người khác nên mới nghĩ đến cô.

Nhưng sau đó tiếp xúc, khiến Jisoo dần dần hiểu rõ, Jennie là người như thế nào.

Cô dũng cảm, quyết đoán, làm việc gọn gàng nhanh chóng, chưa bao giờ dây dưa dài dòng, người như vậy, nếu nói thích Jisoo vì giống người khác thì không thể nào.

Như vậy sẽ chỉ còn lí do duy nhất.

Jennie thật sự muốn ở bên Jisoo.

Jisoo tắt điện thoại, trong đầu lộn xộn, cô đứng dậy đi ra vườn hoa phía sau hít một hơi lạnh, để cho bản thân tỉnh táo.

Nhưng không hiệu quả lắm.

Ý nghĩ quẩn quanh, cô đứng nửa tiếng sau thì cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Jennie: [Bị đau đầu à?]

Không giống mọi ngày, chưa thấy Jennie trả lời cô.

Jisoo lại nhắn tiếp: [Nhớ uống thuốc nghỉ ngơi, nếu đau quá thì đi viện khám.]

Qua bốn năm phút vẫn không thấy hồi đáp.

[Tôi có thể đi cùng cô.]

Jisoo gửi tin nhắn xong thì tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi, có tình cảm phá kén chui ra, chảy xuôi theo dòng máu lan khắp cơ thể cô.

Jennie vẫn không hề trả lời.

Cuối cùng Jisoo không nhịn được, gọi điện thoại qua, chuông reo mấy hồi vẫn không có ai nhấc máy.

Chaeyoung ôm Liyoung đi đến, nói với Jisoo: "Jisoo unnie, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, chị mau vào đi."

Jisoo cầm điện thoại, định trả lời nàng thì nghe thấy chuông reo lên.

Cô vội vàng nhấc máy.

Đầu bên kia, giọng nói Jennie mềm mại truyền đến: "Sao thế?"

Jisoo mím môi: "Không có gì, muốn hỏi xem cô khỏe hơn chưa."

Jennie nhíu mày, bỏ điện thoại ra một khoảng, thấy tin nhắn trong máy cùng cuộc gọi nhỡ, cô mở ra nhìn, là tin nhắn của Jisoo.

Thấy câu [Tôi có thể đi cùng cô] thì không thể giấu được cong môi cười, điện thoại vẫn chưa tắt, giọng Jisoo vang lên: "Jennie?"

Jennie ho nhẹ, che giấu sự vui mừng, làm bộ không thèm để ý: "Em không có chuyện gì, ngủ một giấc là được, tiệc tối sắp bắt đầu rồi chứ?"

"Chơi vui vẻ nhé."

 Jisoo á khẩu không trả lời được, tự nhiên nói: "Ừm."

Jennie nghe vậy e hèm: "Vậy đi, em cúp máy đây."

Nói xong thì Jennie cúp máy thật, thái độ khác xa với sự quấn quít thường ngày, Jennie càng khác thường, Jisoo càng lo lắng trong lòng, Chaeyoung đứng một bên nhìn cô, thu hết vẻ mặt biến hóa của cô vào mắt, nói với Liyoung: "Cục cưng a, có mấy người, chính là vịt chết mạnh miệng mà."

Jisoo đỏ mặt lên, cất điện thoại đi vào nhà, đi qua Lisa đang ra ngoài tìm Chaeyoung.

Bên trong sân sau, Lisa đi đến hai bước, Chaeyoung cúi đầu chơi với con gái, đèn đường hai bên cột chiếu trên người nàng, tăng thêm ấm áp.

Lisa đi lên trước, đứng trước mặt Chaeyoung, nghe thấy nàng đang nói chuyện với con bằng giọng nói hiền dịu, trong lòng ngứa ngáy, lúc Chaeyoung không để ý thì vươn tay ôm lấy nàng và con vào lòng.

Gió mát kéo đến, thổi bay những gợn sóng lăn tăn.

Sau tiệc tối, Jisoo vẫn quyết định tự mình đến nhà Jennie.

Cô biết nhà của Jennie ở đâu, cũng có chìa khóa, là Jennie khăng khăng đưa cho cô, nói là, sau này đến thành phố B không thể luôn làm phiền người khác.

Ý tứ chính là Jennie không phải người khác.

Jisoo ngồi trên xe nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, lướt qua từng tấm biển, thì ra, giữa cô và Jennie cũng có nhiều kỷ niệm đến vậy.

Đến nhà của Jennie mới hơn chín giờ tối, cô gọi điện cho Jennie nhưng không được, do dự mãi cũng tự mở cửa đi vào.

Đây không phải lần đầu tiên Jisoo đến đây. Năm ngoái, sinh nhật Jennie cô cũng đến một lần rồi, lúc đến nơi cô mới biết Jennie chỉ mời một mình cô, còn ăn tối với nến và hoa, nghĩ đến những kế vặt Jennie đã làm, vẻ mặt Jisoo dịu đi.

Trong phòng khách tối đen, Jisoo tiến vào thì cởi giày, bật đèn lên gọi: "Jennie?"

Không có ai.

Vừa rồi Jisoo cũng không hỏi Jennie có ở nhà này không, cứ thế tùy tiện đến, biết đâu cô không ở đây.

Jisoo nghĩ đến khả năng này thì bước chân hơi ngập ngừng, nhìn kĩ bốn phía, sau đó ánh mắt rơi vào điện thoại trên bàn trà.

Đó là điện thoại của Jennie.

Mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ để điện thoại rời khỏi người.

Jisoo đi đến bên bàn trà cầm điện thoại lên, màn hình khóa hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của cô gọi đến, Jisoo đặt điện thoại xuống rồi đi vào phòng Jennie.

Cô gõ cửa trước, tay cầm nắm cửa, nửa ngày không thấy ai trả lời, Jisoo nhíu mày xoay tay cầm, cửa 'cạch' một tiếng mở ra.

Trong phòng Jennie tối om, đèn dưới nhà cũng không thể chiếu vào, trước đây Jisoo cũng chưa từng vào phòng Jennie. Cô đi vào trong, dựa theo trí nhớ về phòng ngủ cho khách để tìm công tắc đèn, nhưng không ngờ bị vấp vào thứ gì đó dưới chân, ngã thẳng về phía trước.

Không đau như dự tính.

Trái lại rất mềm.

Chóp mũi còn có mùi chăn thơm tho, hình như là ngã vào giường. Jisoo thở dài bỏ điện thoại ra, vừa chuẩn bị bật đền flash lên thì điện thoại bị giật lấy, trong bóng tối có tiếng nói vang lên: "Jisoo?"

"Sao chị đến đây?"

Jisoo nghe thấy giọng nói của Jennie thì thở phào, cô ngồi dậy: "Xem cô đỡ hơn chưa? Đèn ở đâu, tôi đi bật đèn trước."

Jennie dường như hơi mơ màng, sau đó mới nói: "Đèn hả, hỏng rồi."

Jisoo: ...

Trong phòng yên tĩnh, Jisoo ngồi có chút không yên, cô nói với Jennie: "Vậy tôi ngủ ở phòng khách, có gì thì gọi tôi."

Jennie đáp lại: "Vâng."

Ngoan ngoãn khác thường.

Jisoo muốn nhìn Jennie nhưng xung quanh tối đen, không nhìn rõ được gì.

Cô mím mối nói: "Đưa cho tôi điện thoại."

Jennie quờ quạng hai tay trên giường, vô tội nói: "Em không cầm."

Jisoo thở dài: "Vậy cô nghỉ ngơi đi."

Jennie lần này không trả lời.

Jisoo ngồi trên giường, người nằm kia không nói lời nào, hô hấp đều đặn, dường như đã ngủ.

Cô yên tâm đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Tay liền bị người kéo lại.

Jisoo quay đầu, lòng bàn tay truyền đến cảm xúc ấm áp mềm mại khiến cô không nhịn được tim đập nhanh, ngay cả giọng nói cũng hơi run: "Jennie?"

Jennie kéo tay cô đặt lên một bên má, cọ cọ, nhẹ nhàng nói: "Jisoo, có phải chị lại muốn đi?"

Trái tim Jisoo thắt lại, có chút đau, cô tự nhiên dịu giọng: "Không, tôi ở phòng bên cạnh, lúc nào...em cũng có thể gọi tôi."

Jennie không chịu buông tay: "Vậy bây giờ thì sao?"

"Bây giờ em có thể gọi chị không?"

Jisoo há miệng nhưng không biết nói gì.

Trên giường có tiếng vải ma sát sột soạt, Jennie hơi chuyển mình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Chị nằm ngủ cùng em được không?"

Có lẽ vì bị bệnh, giọng của Jennie không giống bình thường, vừa nhẹ lại yếu, có chút sợ Jisoo không vui, mang theo cẩn thận từng chút một.

Jisoo nghe thấy ngữ khí đáng thương như vậy, không nhịn được đau lòng, mở miệng nói: "Được, tôi ở cùng em."

Cô vén chăn nằm xuống bên cạnh Jennie, vỗ vỗ lưng nàng: "Em ngủ đi."

Jennie lựa thời cơ di chuyển đến gần, nằm trong lòng Jisoo cọ cọ: "Thật tốt."

Jisoo mặc áo len bên trong, dựa mặt vào thì nhẵn nhụi ấm áp, rất thoải mái, Jennie dính vào cô, kéo một tay Jisoo vòng qua ôm mình, Jennie mặc áo ngủ, cử động một chút thì áo xộc xệch, lòng bàn tay Jisoo chạm vào da thịt trơn bóng.

Jisoo chạm vào làn da kia thì nắm chặt lại, cố gắng tránh tiếp xúc, Jennie vòng tay ra sau kéo tay Jisoo, mở từng ngón tay ra, sau đó để cô ôm eo mình.

Hai người ôm nhau, hô hấp hòa làm một.

Lòng bàn tay Jisoo đổ mồ hôi, giọng nói khàn khàn: "Jennie..."

Jennie trở mình, hai người mặt đối mặt, cô nghe ra được Jisoo đang kìm nén, chủ động tiến lên, cắn bờ môi Jisoo, tay còn không quên cầm tay người kia tự vuốt eo mình.

Jisoo rối loạn, trong đầu nhảy bùm bùm, sau đó cô tách ra một khoảng, mở miệng nói: "Em đang bị ốm."

Jennie nằm trên người Jisoo, ghét sát tai cô, hơi thở như lan: "Phải, em đang bị ốm."

"Jisoo, chị là thần dược của em."

Hai tay Jennie ôm Jisoo, vừa dứt lời thì cảm giác tê dại ở cổ, Jisoo đang gặm cắn, dùng sức mút mạnh, Jennie bị đau, âm thanh tan vỡ: "Jisoo..."

Jisoo đảo khách thành chủ, ôm sát eo Jennie, cúi đầu gieo xuống xương quai xanh quyến rũ kia từng đóa hoa đào, trầm giọng nói: "Ừm, để tôi chữa bệnh cho em."

Trong mắt Jennie là sương mù mờ ảo, sau khi bị ôm chặt, hai tay cô luồn vào trong áo Jisoo đi lên.

Nhiệt độ cơ thể hai người tăng cao, không khí cũng bị đốt cháy, cửa phòng không biết bị khép lại từ bao giờ, căn phòng tối mịt.

Có tiếng rên rỉ yếu ớt đứt quãng truyền ra ngoài.

Nửa đêm chưa dứt.

- Toàn văn hoàn-

--------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lisa