Quyển 06 - Chương 301

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akiko: chương này là quà tặng sinh nhật.

Chương 301: Hành vi cướp bóc.

Cố Phi dẫn năm người theo, xe nhẹ chạy đường quen đi tới gần nhà Adrian. Khi tới gần sát liền thấy sân sau có một bóng hình quen thuộc đang bận rộn.

"Tiểu Vũ!" Cố Phi lớn tiếng gọi.

Lục Nguyệt Vũ quay đầu, nhìn thấy đám người Cố Phi, vung mạnh tay chào hỏi: "Tui ở đây."Mấy người sáp đến, vây quanh cô gái này, "Đang làm gì thế?" mọi người hỏi.

Cố Phi đã thấy chân Lục Nguyệt Vũ đạp trên hầm che, cười nói: "Còn không bỏ cuộc à?"

Lục Nguyệt Vũ đạp cửa hầm hai chân: "Kỳ lạ, rõ ràng không có khoá, vì sao không mở ra?"

Vì vậy năm người kia cùng nhau ngồi xổm xuống nghiên cứu, Cố Phi đứng bên cười ha ha: "Trò chơi mà, hệ thống nói không mở ra, đương nhiên sẽ không mở được, cần lý do gì sao?" Lòng nghĩ thầm chỉ số IQ của năm người kia sao giảm xuống trình độ của Tiểu Vũ rồi.

Không ngờ Hữu Ca quay đầu, hết sức nghiêm túc liếc nhìn Cố Phi rồi nói: "Không phải, các chi tiết nhỏ lẻ trong trò chơi Thế giới Song Song làm rất tinh vi, nếu cửa không mở ra được, thì nhất định có nguyên do của nó."

Nói xong năm người tiếp tục vùi đầu nghiên cứu.

"Có phải do khá nặng hay không?" Ngự Thiên Thần Minh kéo cửa hai cái rồi nói.

"Tôi thử xem." Chiến Vô Thương tiến lên, Lục Nguyệt Vũ đứng bên hết sức mong đợi nhìn hắn. Cố Phi cạn lời, Lục Nguyệt Vũ là chiến sĩ thêm điểm sức mạnh hết đấy, loại cao thủ chiến sĩ có kinh nghiệm phong phú như Chiến Vô Thương, đương nhiên sẽ không thêm điểm cực đoan như thế. Cho nên chớ nhìn hình thể hắn cao lớn to con, nhưng có khi đấu lực tay còn chưa phải đối thủ của Lục Nguyệt Vũ, Lục Nguyệt Vũ còn kéo không ra, hắn thử có ích gì?

Quả nhiên, Chiến Vô Thương nghẹn cả buổi, cuối cùng ra kết luận: "Không phải do quá nặng, chỉ là kéo không có ra."
"Xì!" Cố Phi phát ra tiếng khinh bỉ.


Hữu Ca kiểm tra cẩn thận khe hở liên tiếp giữa nắp hầm và mặt đất một phen, cũng không phát hiện ra cái gì. Cuối cùng tự lầm bầm: "Có phải do bị làm ma pháp gì rồi, cho nên không cách nào mở ra chỉ với sức người, cần pháp thuật hoặc đạo cụ đặc biệt nào đó?"

"Adrian quả nhiên không phải người bình thường!" Mọi người chấn động, ánh mắt lấp lánh nhìn biệt thự của Adrian.
"Adrian hiện tại không có ở nhà." Lục Nguyệt Vũ đột nhiên nói chen vào.


"À!" Cố Phi nói, "Khó trách cô chạy tới sân sau lục lọi."

"Hì hì, đã lâu không tới." Lục Nguyệt Vũ cười nói.

"Cơ hội đây rồi!" Ngự Thiên Thần Minh vỗ đùi, "Adrian không ở nhà, chúng ta mau vào lục soát xem. Biết đâu đạo cụ quyển trục mở nắp hầm gì gì đó đang ở trỏng."

"Đúng đúng đúng!" Chiến Vô Thương đã muốn đi.

"Tôi nói nè..." Cố Phi nói chuyện, "Chúng ta tới tìm Adrian, chứ đâu phải muốn mở nắp hầm ngầm này đâu?!"

Một già một trẻ còn hưng phấn giật mình vỗ ót: "Phải ha!" Sau đó trưng lên vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng hỏi Lục Nguyệt Vũ: "Khụ, em biết Adrian đi đâu không?"

Lục Nguyệt Vũ lắc đầu, bất quá lời nói của Ngự Thiên Thần Minh vừa rồi chỉ dẫn cho cô ấy. Cô là muốn mở ra nắp hầm này mà! Lục Nguyệt Vũ đã nghĩ phá cửa vào lục đồ, lúc này Hàn Gia Công Tử cũng đã lên tiếng: "Tôi biết Adrian ở đâu."

"Làm sao anh biết?"

"Ở đâu chứ?"

Mọi người nhìn hắn.

Hàn Gia Công Tử đạp nắp hầm một cước.

"Có ý gì?"

Vừa dứt lời, nắm hầm "két" một tiếng chợt vén lên. Mấy người kinh hãi vội vã nhường đường, tiếp đó, liền thấy một người tay giơ đèn đuốc, một tay chống mặt đất chui ra từ hầm ngầm.

Hàn Gia Công Tử trông mấy cao thủ trước mắt mìng: "Cửa không mở ra, lại không có khoá. Khả năng lớn nhất đương nhiên là bị khoá từ bên trong rồi..."

Các cao thủ xấu hổ cúi đầu, nhất là Hữu Ca, mới vừa rồi còn nói ma pháp khoá cửa gì, xem ra có lúc biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt gì.

"Khụ! Người nọ là Adrian à?" Hữu Ca chỉ vào người mới chui ra và hỏi Cố Phi.

"Ừ. Bề ngoài không hề thay đổi."

Adrian chui ra từ trong hầm vàng liền phát hiện bị một vòng người vây quanh, cũng phản ứng như tất cả người thường phải có, cất giọng the thé rống lên với mấy người: "Các người là ai, xông vào nhà tôi làm cái gì?"

Không ai để ý gã. Một người mấy mà thôi, ai sẽ để ý thái độ của gã chứ? Cũng chỉ có loại người cuồng nhiệm vụ như Lục Nguyệt Vũ mới cực kì để ý, đáng tiếc Lục Nguyệt Vũ đã không còn ở đây, cô ấy vừa mới đập cửa nhà Adrian vọt vào lục tung ở trỏng rồi. Nói thật thì, đây cũng là cách chơi tiêu chuẩn với trò chơi RPG. (role-playing game: Trò chơi nhập vai)

"Làm sao giờ? Hiện tại bắt gã sao?" Hữu Ca hỏi.

"Chắc không được đi?! Nếu giết gã như vậy, xong quay về nói cho người sói là đã diệt trừ? Được không đó?" Cố Phi nghi ngờ.

"Tôi cảm thấy không ổn, làm sao cũng phải đưa ra ít vật chứng chứ?" Kiếm Quỷ nói.

"Làm thế nào chứng minh người này chính là kẻ đằng sau muốn lợi dụng người sói đây?" Mọi người quan sát Adrian từ trên xuống dưới, Adrian vẫn còn tại chỗ gào thét: "các người là ai, tới đây làm gì", trực tiếp bị sáu người bỏ xó.

"Còn nói nhảm gì nữa đấy? Nếu không thể nghĩ biện pháp chọc thủng thân phận thật của gã, có thể ra tay với hắn được à?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Đúng vậy, NPC bình thường được bảo vệ không cho PK, trừ phi phát động được tình tiết tương ứng đúng điều kiện nhiệm vụ mới có thể giải trừ sự bảo hộ ấy." Hữu Ca nói.

Sáu người vây quanh Adrian mà suy nghĩ, lúc này Lục Nguyệt Vũ chui ra từ ngôi nhà lớn đằng sau, ủ rũ: "Không có phát hiện thứ gì để mở hầm nào cả."

Mấy người nhìn nhau một phen, đột nhiên cùng lúc phóng về nhà của Adrian. Adrian ở phía sau gào to: "Làm gì vậy, đám cướp kia!!!"

Đám cướp cứ thế lục soát cả toà nhà ngay trước mặt người trong cuộc - Adiran một lần. Đáng tiếc còn chưa phát hiện điều gì khả nghi, có thể công bố thân phận của Adrian, lại từ trong nhà ra ngoài, mỗi người đều ủ rũ giống hệt Lục Nguyệt Vũ.

"Đám cướp này!!" Adrian vẫn giận dữ chỉ tay mấy người họ, "Tôi sẽ đi tố cáo các người, tố cáo các người." Sau đó Adrian liền lảo đảo chạy đi.

"Này... có phiền toái hay không?" Hữu Ca là người đâu tiên căng thẳng.

"Sẽ để NPC vệ binh sang đây?" Ngự Thiên Thần Minh là người thứ hai.

"Ai đã từng giao thủ với NPC vệ binh rồi?" Chiến Vô Thương hỏi, tiếp đó tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Cố Phi. PK cuồng mà, rảnh rỗi lại có điểm giá trị PK lên tới 20, khi ấy sẽ bị vệ binh đuổi bắt.

Kết quả Cố Phi cũng lắc đầu: "Chỉ từng bị đuổi theo, không dám đánh thử."

Mọi người hít một ngụm khí lạnh. Cố Phi còn không dám đánh thử, thực lực ắt hẳn rất đáng sợ.

"Rất lợi hại hả?" Ngự Thiên Thần Minh cao giọng hỏi.

"Không biết, thế nhưng, sẽ rất nhiều." Cố Phi đáp.

Mấy người họ nhìn nhau, chu vi hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng lật sách "loạt soạt". Mấy người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Hàn Gia Công Tử mới đi ra từ trong nhà, trong tay cầm một cuốn sổ cũ, không ngừng lật.

"Gì đó?" Mấy người dòm tới.

"Sổ sách." Hàn Gia Công Tử nói.

"Có phát hiện gì?" Mọi người hỏi.

"Không có. Thế nhưng ở trên đây có chữ viết của Adrian." Hàn Gia Công Tử nói với mấy người họ.

Mấy người phản ứng cực nhanh, cùng nhìn về phía Cố Phi: "Tờ giấy nhỏ kia đâu?"

"Đưa Vô Thệ Chi Kiếm rồi..." Cố Phi khổ não, hắn thực sự là một lính đánh thuê hợp cách.

"Nhưng mà giám định chữ viết, các cậu biết à?" Cố Phi hỏi.

"Dù biết cũng không tác dụng, loại khả năng bản thân người chơi có được này chắc sẽ không thể ảnh hưởng được tình tiết của trò chơi, nếu như đây là một manh mối, vậy khẳng định cần kỹ năng trong trò chơi xử lý nó, ví dụ như là thuật giám định chẳng hạn." Hữu Ca nói.

"Thuật giám định? Thuật giám định có công năng giám định chữ viết ư?" Mọi người nghi ngờ.

"Tôi chỉ nêu ví dụ." Hữu Ca nói.

"Thuật giám định của người chơi có thể không được, nhưng thuật giám định của NPC thì không chắc." Hàn Gia Công Tử nói.

"Có lý, có lý, nhưng vấn đề là, tờ giấy nhỏ kia hiện tại không có ở trên tay chúng ta..."

"Hỏi Vô Thệ Chi Kiếm lấy đi, giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, hắn lại không cho mượn?" Chiến Vô Thương nói.

"Khà khà..." Hàn Gia Công Tử đột nhiên bật cười.

Mọi người chỉ cảm thấy tê cả da đầu, cùng nhau né nhìn nụ cười của hắn: "Anh lại nghĩ tới điều gì?"

"Tôi nghĩ ra cách làm Vô Thệ Chi Kiếm đưa tờ giấy cho chúng ta rồi." Hàn Gia Công Tử cười.

"Không cần phải nói, chắc chắn vô cùng tàn ác." Năm người lắc đầu liên tục.

Hàn Gia Công Tử không có nói cái gì nữa, chỉ là gửi cho Đảo Ảnh Niên Hoa bên kia một tin nhắn: "Chúng tôi phát hiện manh mối quan trọng."

"Moá nó!!!" Tin tức này bị Đảo Ảnh Niên Hoa coi thành tin dữ, mang vẻ mặt đưa đám nói với Vô 

Thệ Chi Kiếm: "Thật sự bị Công Tử tinh anh đoàn giành trước."

"Đừng vội." Vô Thệ Chi Kiếm vẫn còn rất bình tĩnh, "Đây là nhiệm vụ của chúng ta, quyền chủ động trong tay mình, dù hắn phát hiện manh mối, mình có tiếp nhận hay không còn chưa nhất định. Bây giờ nhiệm vụ mới bắt đầu thôi, bình tĩnh hỏi thăm hắn ta xem sao."

Vì vậy Đảo Ảnh Niên Hoa chờ giây lát, khi bình tĩnh trở lại mới nhắn hỏi: "Ồ? Đầu mối gì?"

"Chúng tôi cần tờ giấy nhỏ." Hàn Gia Công Tử nói.

"Làm chi?" Đảo Ảnh Niên Hoa chậm rãi từ từ trả lời.

Kỳ thực một dong binh đoàn chính trực, nên ngay thẳng báo thứ mình mới phát hiện cho chủ thuê. Chỉ tiếc thói đời bấy giờ, các dong binh đoàn sẽ không còn làm như thế nữa, thậm chí chủ thuê cũng không yêu cầu dong binh phải thế, nên giao dịch vốn thuần khiết trở thành mang đầy mùi bạn lừa tôi gạt.

Hàn Gia Công Tử thường ngày luôn nhân cơ hội lừa đảo lại biểu hiện tố chất ngay thẳng của một lính đánh thuê, nói cho Đảo Ảnh Niên Hoa biết Adrian là đối tượng tình nghi chủ yếu, cầm tờ giấy nhỏ sang đây là có thể vạch trần sự thực gã là kẻ hèn hạ.

Đám Đảo Ảnh Niên Hoa nửa ngờ nửa tin, nhưng thử nghiệm không phải tốn tiền, nên vội vàng cầm tờ giấy chạy nhanh như chớp tới căn nhà lớn của Adrian trong thôn Dạ Quang.

"Nhưng mà Adrian bây giờ không có ở đây mà!" Nghe Hàn Gia Công Tử nói kế hoạch xong, những người khác khó hiểu.

"Chính là cần Adrian đi vắng!" Hàn Gia Công Tử cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net