Quyển 06 - Chương 312

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 312: Mau mau ngủ đi thôi.

Nghe hết lời Hàn Gia Công Tử nói, toàn thân trên dưới người Vân Trung Mộ và Lam Dịch đều toát ra quầng sáng khinh bỉ, gắng hết sức để bày ra nét mặt coi rẻ gã trước mặt mình, sặc mùi xỉ vả lẫn nhau.

"Nếu cùng đụng phải Ngân Nguyệt, ai trong hai người sẽ ra tay hả?" Hàn Gia Công Tử nhìn hai người họ.

"Còn phải nói, tất nhiên là tôi, ông đây không ngại xa... khụ, không ngại tốn ba tiếng đồng hồ từ thành Nguyệt Dạ tới đây, tôi dễ dàng sao." Vân Trung Mộ nói.

"Mày còn biết đây không phải thành Nguyệt Dạ à? Biết điều thì thành thực chút đi, Ngân Nguyệt do bọn này giết trước!" Lam Dịch nói.

"Ha ha ha ha! Thật ra tao không muốn nói thẳng ra thôi, đừng tưởng Ngân Nguyệt chỉ có mười hai người! Thấy người anh em này không!!" Vân Trung Mộ vỗ bồm bộp lên bả vai Hàn Gia Công Tử, "Bọn họ đều là từ thành Vân Đoan đến, tổng cộng hơn một ngàn người, thử hỏi ông bạn đây có tất cả bao nhiêu người thế?"

"Mày quản được tao có bao nhiêu người à!" Lam Dịch nói ngoài miệng như thế, nhưng trong lòng đã rầu rĩ thành một nắm. Từ khi Ngân Nguyệt đến thành Bạch Thạch thì hắn đã chú ý rồi, đương nhiên cũng biết Ngân Nguyệt không hề đơn độc. Mà hiển nhiên hắn lại chẳng hề có bối cảnh lớn hơn bốn ngàn người như Vân Trung Mộ, đám anh em đêm qua đã là hầu như đã là cực hạn, muốn nhiều hơn nữa thì cũng chẳng nhiều hơn được bao nhiêu. Mất đi cơ hội đêm qua, nói thẳng thì giờ chỉ dựa vào lực lượng của bên hắn, muốn đuổi giết Ngân Nguyệt khá khó đấy.

Thế nhưng, người chơi xuất xứ từ thành Nguyệt Dạ đều có tính cách thà bỏ mạng chứ không thể mất mặt. Lúc này tất nhiên không có khả năng mềm yếu được, nên hắn tiếp tục cãi cọ với Vân Trung Mộ. Mấy anh em sau lưng hắn bấy giờ đều đứng không nổi nữa, sôi nổi đi tìm chỗ ngồi, nói với Lam Dịch: "Anh Lam cứ bận việc của anh tiếp đi, tụi này ngủ trước đây!" Nói xong tên nào tên nấy nằm bò ra ngủ.


"Móa, ngủ quỷ gì, mau dậy đánh nhau cho ông!" Lam Dịch đi qua túm người lên.

"Ui, đừng quậy mà, buồn ngủ lắm, hai người cứ ầm ĩ vài câu đi, cãi mệt rồi thì ngủ!" Người anh em này rõ ràng có cùng tâm tính với đám bên Vân Trung Mộ, cho rằng hai người chỉ đấu võ mồm chút chút thôi.

"Moẹ!" Vân Trung Mộ và Lam Dịch lại hai miệng một lời.

"Tôi thấy hai người, đừng cãi nữa!" Hàn Gia Công Tử nói chuyện.

"Đm, mày là cái thá gì!" Lam Dịch căm thù nhìn Hàn Gia Công Tử, thấy Hàn Gia Công Tử muốn đứng ra giải hòa, chửi trước một câu đã rồi tính sau.

Lý do Lam Dịch căm thù Hàn Gia Công Tử rất đầy đủ, vậy nên Hàn Gia Công Tử không có tức giận, lạnh nhạt nói: "Ý của tôi là, hai người đi ra tự đánh nhau đi! Chỗ tôi có một biện pháp tuyệt diệu, nếu hai người có đánh chết không chịu hợp tác, vậy tôi chỉ có thể cung cấp cho một phe."

Vân Trung Mộ không cần suy nghĩ đã lập tức cười ha hả: "Cậu Hàn Gia này, thế cần phải bàn à? 

Tất nhiên là tôi thực hiện rồi, tôi không đánh với thằng ranh kia đâu, người ta bây giờ cũng làm lão đại đó, trước mặt nhiều anh em bản địa thế này, giữ lại cho gã chút mặt mũi đi thôi! Cậu có kế hoạch gì, nói mau đi!"

Lời trên kì thực cũng khá khách quan đấy. Vân Trung Mộ là đạo tặc, Lam Dịch là pháp sư, nếu PK đơn thì pháp sư hơi khó đối phó đạo tặc. Nhưng giờ Lam Dịch há có thể bằng lòng chịu thua, hắn khinh miệt liếc mắt nhìn Vân Trung Mộ: "Mày sợ rồi chứ gì?"

Vân Trung Mộ quay mặt nhìn gã: "Nít ranh, cho mặt mũi không cần, cứ muốn ông đây xử mày hả?"

"Ai xử ai còn chưa chắc đâu!"

"Đừng mn mạnh miệng, tao đang thương hại mày, muốn giữ lại cho mày chút tự tôn, bọn tao giết Ngân Nguyệt đủ rồi mày còn có thể đi lượm chút cặn."

"Phải giữ tự tôn là mày mới đúng đi? Làm Sao? Làm lão đại lâu rồi, bắt đầu quý trọng bản thân hả? Mày cmn không phải sẽ y chang Ngân Nguyệt đi, thời điểm mấu chốt thì tìm đường bỏ chạy mất!"

"Đậu xanh rau má, mày chết đi!" Vân Trung Mộ như nhận phải sỉ nhục lớn nhất trên đời, đôi mắt đục ngầu vốn do thức cả đêm như sắp nhỏ ra máu, rút chuỷ thủ ra, dùng Tật Hành đánh tới Lam Dịch.

Chửi thì chửi, cãi thì cãi, nói đến đánh nhau thì người chơi thành Nguyệt Dạ nào cũng đều nghiêm túc. Dám khiêu khích tên đạo đặc như Vân Trung Mộ, Lam Dịch cũng không phải chỉ mạnh miệng không, trong lòng vẫn đã có chút tự tin ăn chắc đấy. Vừa thấy Vân Trung Mộ vọt tới, tay không duỗi ra, trong miệng đọc thầm câu gì đó.

Tiếng động "lách tách" vang lên, cả người Vân Trung Mộ kéo theo một băng ghế, ngã lật trên mặt đất, hắn còn đang mờ mịt kia kìa, Lam Dịch lại chẳng bỏ qua cơ hội này, giơ pháp trượng lên, lại ngâm xướng một câu khác. Một tia chớp đánh xuống từ nóc nhà, rơi thẳng đầu Vân Trung Mộ. Chính là một kỹ năng của pháp sư hệ điện: Lôi Điện Thuật. vậy mà Lam Dịch cũng không đi đường thường giống Cố Phi, lựa chọn con đường hệ điện ít pháp sư chọn vào.

Tổn thương Lôi Điện Thuật của gã tự nhiên không thể so với Cố Phi. Vân Trung Mộ ăn trọn một chiêu vẫn không hề hấn gì, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất tiếp tục xông lên.

Chỉ vì vừa ngã nên đã cắt đứt Tật Hành, giờ còn đang cooldown không dùng được, tốc độ của Vân Trung Mộ suy giảm. Lam Dịch tận dụng hết mức kết cấu trong căn phòng, vòng tới vòng lui giữa khoảng cách các bàn và những băng ghế. Chờ kỹ năng cooldown xong thì lại cho Vân Trung Mộ một cái Lôi Điện Thuật. Mấy chiêu có tốc độ đánh giống như Hỏa Cầu Thuật, Liên Châu Hỏa Cầu không thể so được Lôi Điện Thuật, nên đều bị vứt sang một bên không xài tới.

Vân Trung Mộ điên máu! Truy đuổi vòng trái vòng phải quanh mấy cái bàn kiểu này, dù gã có ưu thế về mặt nhanh nhẹn, nhưng không tài nào phát huy ra được tốc độ nhanh nhất, chậm chạp đuổi không tới Lam Dịch. Lôi Điện Thuật đánh lên trên người, lại khiến cả người chết lặng dừng chốc lát, tiếp tục kéo dài tuyệt đối không phải cách.

Vân Trung Mộ không ngu ngốc chỉ biết chạy theo, bắt đầu đá văng ghế đẩy bàn qua, vừa đuổi vừa chuẩn bị dọn ra một khoảng trống lớn thóng đạt, khiến Lam Dịch không thể trốn đi đâu được.

Lúc này là khoảng thời gian trong trò chơi vắng vẻ nhất, ở quán rượu trừ hai nhóm người bọn họ thêm Hàn Gia Công Tử thì không còn ai khác, Lam Dịch tự do bay lượn khắp nơi, Vân Trung Mộ đuổi theo ở phía sau vừa bị sét đánh vừa làm công nhân bốc vác, miệt mài cặm cụi.

"Chó thật, kháng phép không thấp mà, bị sét đánh nhiều thế còn rất hoạt bát." Lam Dịch vừa tiếp tục lượn quanh vừa nói, hắn đã phóng bốn tia sét đánh trúng Vân Trung Mộ rồi.

"Yên tâm, đủ để đuổi kịp mày, thằng ranh mày cứ đợi đấy, đến lúc đó sẽ hối hận vì không mọc nhiều thêm hai cái chân đi!" Vân Trung Mộ tràn đầy tự tin.

Cứ đánh trong phòng tạo tiếng binh binh choang choang, rất chi tưng bừng, Hàn Gia Công Tử xem vui vẻ vô cùng, mấy anh em cả hai phe đang nằm sấp mặt trên bàn lần lượt bị đánh thức, mắt lờ đờ nhìn cục diện trước mắt, giật mình lại mới phản ứng được, rối rít bật dậy móc vũ khí: "Con bà nó, đánh thật đấy à!"

Ngoài ra còn có người cực kỳ bất mãn nói: "Muốn đánh sao không đánh sớm, kéo dài tới bây giờ chi, buồn ngủ chết được."
"Đúng đó đúng đó!" Người phụ hoạ cư nhiên không ít, đều vừa nói vừa ngáp lên ngáp xuống.

Đàn em hai bên liếc mắt nhìn nhau, Hàn Gia Công Tử đã cầm bình rượu và ly rượu của mình co vào trong góc, nhường chỗ cho bọn họ mở đánh rộng ra, hai bên lại chậm chạp không chịu đánh.

E rằng tất cả mọi người từng trải qua việc này, vào lúc cực kỳ cần ngủ, bất cứ chuyện gì đều không thể khơi dậy hứng thú của họ, đặc biệt là kiểu đang ngủ say lại bị đánh thức đó, chắc chắn chỉ có một nguyện vọng chiếm trọn lòng mình: Nhanh chóng giải quyết chuyện nên giải quyết, rồi ngủ tiếp.

Mà lúc này muốn giải quyết chuyện trước mắt nhanh ư, chỉ có một cách. Chỉ thấy người chơi của hai bên đồng thời ra tay, đám anh em của Lam Dịch níu lấy Lam Dịch, đồng đảng của Vân Trung Mộ tóm lấy Vân Trung Mộ.


"Đừng đánh đừng đánh, đánh có gì vui chứ, hơi sức đâu ra nhiều, chi bằng đi ngủ một giấc mà!"

Mỗi bên níu lấy lão đại của mình quay về chỗ ngồi từng phe.
"Thả tao ra!" Vân Trung Mộ gầm thét, "Để tao xử gã ta."


"Xử tao? Cmm còn bao nhiêu máu đấy, tao sét chết mày giờ!" Lam Dịch nói xong đã muốn giơ tay phóng một cái Lôi Điện Thuật, kết quả lại bị người của mình bịt miệng lại, sống chết đè chặt, không cho gã nói thêm một chữ nào.

Vân Trung Mộ bên này gặp phải đãi ngộ không khác mấy, bị anh em nhà mình cưỡng ép kéo về, gắng gượng đè ở trên ghế đẩu: "Mau mau ngủ đi thôi! Mọi người đừng ồn! Giữ sức đối phó Ngân Nguyệt kìa."

Người chơi thành Nguyệt Dạ lúc PK không lên giúp đỡ, ngược lại còn khuyên can, cảnh tượng quỷ dị như thế, dưới điều kiện cần ngủ gấp rốt cục cũng đã xảy ra trong lịch sử. Giấc ngủ hấp dẫn to lớn như thế đó, bằng không thì sao một phần ba khoảng thời gian của nhân loại lại tiêu tốn vào việc ngủ cho được!

Tóm Vân Trung Mộ về, lại sợ hắn chạy mất, hai tên chiến sĩ một trái một phải, mỗi người túm lấy một cánh tay của hắn, sau đó mượn cánh tay ấy làm gối đầu, đè lên bàn ngả đầu đi ngủ.

Vân Trung Mộ dở khóc dở cười, cố sức tránh thoát: "Mẹ kiếp buông ra coi."


Hai người ngáy như sấm.

"Đm tụi bay, ông không đánh, được chưa!"

Cánh tay được lặng lẽ thả ra, Vân Trung Mộ bất đắc dĩ rút về, liếc mắt nhìn Lam Dịch ở đối diện. Tình huống của Lam Dịch không khác hắn mấy, cũng là cam đoan xong mới được anh em nhà mình thả ra. Hai người trợn trừng nhìn nhau, sau đó đều tàn nhẫn khinh bỉ anh em nhà mình một phen.

"Cmn, một đám ăn hại!" Vân Trung Mộ mắng.
"Ngủ ngủ ngủ, ngủ chết bọn mày!" Lam Dịch nói.


Lúc này Hàn Gia Công Tử lại bưng ly rượu trôi giạt về đây: "Hai vị, nếu đã không đánh ra kết quả, vậy đơn giản hơn đi, oẳn tù xì thế nào?"

"Hừ, dám không?" Vân Trung Mộ khinh miệt nói.

"Cmn mày đần à, cái này có gì mà không dám!" Lam Dịch đứng dậy muốn đi qua, lại bị anh em bên cạnh cảnh giác bắt lại.

"Buông tay, không nghe thấy sai? Oẳn tù xì." Lam Dịch mắng một câu, lúc này mới được thả ra. Hai người đi đến chính giữa quán rượu, tiếp tục miệt thị lẫn nhau.

"Nhóc ranh, đừng ỷ vào nhanh nhẹn thấp mà cố ý ra sau đấy!" Vân Trung Mộ nói.

"Tay thúi của mày đừng ra quá nhanh, xong rồi trách tao ra sau rồi không chịu tiếp thu là mình thua mới có." Lam Dịch nói.

"Moá nó hay ha, ra sau thắng mà còn lý lẽ nữa à?" Vân Trung Mộ nói.

"Mày mới ngu đấy, tao là pháp sư, tao ra tay nhanh bằng mày sao? Mày cmn chậm chút, đừng đến lúc đấy nói tao ra chậm." Lam Dịch mắng.

"Cmn rốt cuộc có thể ra nhanh chừng nào, nói cho tao biết trước đi!" Vân Trung Mộ cả giận nói.

"Hai vị, hai vị." Hàn Gia Công Tử cũng chịu không nổi hai người họ rồi: "Thế này nhé, đừng dùng tay, một người tìm một tờ giấy viết lên, tôi xem giúp hai người còn không được à?"

"Cứ định vậy đi!" Hai người nói xong đều tự đi lấy giấy bút, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí đưa cho Hàn Gia Công Tử. Hàn Gia Công Tử cũng không chần chừ, tại chỗ mở ra xem.

"Ha ha ha ha!" Vân Trung Mộ cười to: "Kéo nhá, cắt luôn thằng nhỏ của mày luôn." Vân Trung Mộ viết kéo, mà Lam Dịch viết bao, thắng bại đã rõ.
Lam Dịch vận may không tốt, không nói nổi tiếp câu gì, ôm một bụng lửa lùi về chỗ mình.


"Cậu Hàn Gia, có kế hoạch gì vậy, nói cho tôi nghe chút đi!" Tâm trạng của Vân Trung Mộ thật tốt, nên nói chuyện với Hàn Gia Công Tử cũng thân thiết hơn nhiều, vừa nói còn vừa tiếp tục dùng ánh mắt khiêu khích miệt thị Lam Dịch nữa. 

----------

ps1: Dịch 2-3c này đầu óc quay cuồng, chính là kiểu: bình thường có nói tục bao giờ đâu, giờ tìm từ người Việt hay dùng để chửi là phải hỏi bác Google  =__=

ps2: Mấy ngày nay thân thể mệt mỏi, cuối tuần bù 6-7 chương cùng lúc sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net