Quyển 06 - Chương 316+317

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ps: Khất 1c, mai post nhé.

-------

 Chương 316: Phương thức giáo dục bằng dẫn dắt.


Bảo đạo tặc đang Tiềm Hành bày trận, việc này chẳng dễ chút nào. Bởi vì bọn họ không nhìn thấy nhau, chỉ hơi chạm nhẹ thôi thì song song cùng bị bại lộ. Đây là điểm rất cần được mấy người chơi đạo tặc trong đoàn đội chú ý. Thế giới Song Song thiết kế cũng không phức tạp, thậm chí còn đơn sơ hơn rất nhiều game cũ, nhưng chỉ vì cái gọi là "mô phỏng toàn bộ thế giới thực", làm cho đâu đâu cũng thành một môn học vấn.

Bọn đạo tặc xếp thành một hàng thế nào tạm thời không nói đến, tóm lại là không có ai chạm vào nhau bại lộ bản thân. Ngược lại Cố Tiểu Thương bên này đang kinh ngạc nhìn Cố Phi: "Pháp thuật của anh đâu?"

"Phát động tương đối chậm." Cố Phi vừa nói xong, một khoảng trống lớn trên mặt đất dâng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa vừa lên thì nháy mắt có năm đạo tặc hiện ra nguyên hình.

Động tác làm phép của Cố Phi rất bí mật, cộng thêm đối phương không ngờ người trước mặt có thể xem thấu được Tiềm Hành của họ, cho nên không đề phòng. Thế là bị pháp thuật này tóm gọn toàn bộ. Cố Phi nhấc tay, lại chỉ về một phương hướng khác: "Thiên Hàng Hỏa Luân, hàng!"

Vòng lửa còn chưa ra xuất hiện, ba tên đạo tặc bị đánh hiện ra trên mặt đất đã chạy trốn loạn xạ.

Hết cách rồi! Trong lúc Tiềm Hành di chuyển sẽ rất chậm, không thể trốn được oanh kích của pháp thuật phạm vi. Dù sao cũng đã bị lộ, không bằng chủ động hiện thân né đi một chiêu ấy.

Lúc này Cố Phi thiết lập tay trống sẽ là tay làm phép chính, cho nên hai pháp thuật phạm vi lớn này không có tổn thương gì. Tám tên đạo tặc hiện thân mờ mịt đứng tại chỗ, không biết sao lại bị phát hiện được.

Cố Tiểu Thương khí thế vô song tiến lên trước một bước, tay trái khẽ kéo nút kết trên áo choàng, một tiếng soạt vang lên, gió tự động đã thổi áo choàng của cô nàng trượt xuống khỏi vai, tiêu sái đến mức chẳng thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.

"Các người là ai?" Tay phải Cố Tiểu Thương nắm lấy trường kiếm đang cắm trên đất, trầm giọng hỏi.

Cố Phi khẽ bu lại, nhỏ giọng nói: "Áo choàng của cô bị gió thổi bay xa rồi kìa."

Cố Tiểu Thương vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên, áo choàng của cô không ngoan ngoãn rơi trên đất, bởi vì gió quá lớn, nên trực tiếp đã bay đi luôn rồi. Nhưng cô vẫn không hiện vẻ hoảng loạn, vỗ tay phát ra tiếng theo chiều gió ấy, lập tức bên cạnh có một đạo tặc hiện thân, Tật Hành đuổi theo chiếc áo choàng, tất cả mọi người nhìn đến ngây dại... cô gái thích chơi ngầu kiểu này, thực sự rất hiếm thấy.

"Khụ..." Cố Phi ho khan một tiếng, nhắc nhở mọi người.

Mọi người phục hồi lại tinh thần, Cố Tiểu Thương giơ tay: "Bao vây."
Tám người đó tự nhiên rất kinh ngạc, bởi vì trong mắt bọn họ chỉ nhìn thấy ba người, một tên trong đó còn đang đuổi theo áo choàng. Đương nhiên, từ việc có người đuổi theo áo choàng, tám người nhanh chóng nhận ra bên đối thủ cũng có đạo tặc mai phục bên cạnh.

Tám người nhanh chóng lưng đối lưng tạo thành một vòng tròn, "vút vút vút vút" quơ loạn chuỷ thủ, đề phòng đạo tặc đang mai phục tập kích.

"Rốt cuộc mấy người là ai?" Cố Tiểu Thương hỏi lại một lần.

Tám người không đáp.

"Mấy người tìm ai?" Câu hỏi của Cố Phi rất có tính dẫn dắt, đồng thời trong lòng đang tính toán, nếu tám người này là tìm Ngân Nguyệt, mình phải thả nước thế nào đây...

Kết quả tám người vẫn không đáp lời như cũ, điều này khiến hai người rất do dự. Cố Phi thì cần phải xác định thân phận của đối phương, Cố Tiểu Thương thì lại phải thăm dò được ý đồ đối phương đến.

"Còn không chịu nói thì bọn tôi sẽ động thủ đó." Cố Tiểu Thương đe dọa.

Kết quả một tên đạo tặc ở đối diện cư nhiên xuất hiện vẻ mặt khinh miệt, hơn nữa cuối cùng đã đáp lại lời của Cố Tiểu Thương: "Động thủ, mấy người có bao nhiêu người được hả?"

"Hửm? Cậu thấy sao?" Cố Tiểu Thương cười nói.

"Ha ha!" Đối thủ cũng cười cười hai tiếng, bất thình lình quát lên: "Đá vôi dò đường!!"

Cố Phi và Cố Tiểu Thương đều ngẩn ra. Nó là kỹ năng gì, chưa từng nghe qua bao giờ.

Tiếp đó thấy tám tên đạo tặc lưng đối lưng thành vòng tròn từ trong túi móc ra một bọc nhỏ, dùng sức ném về phía mấy phương hướng khác nhau. Bọc nhỏ lúc bay giữa không trung chợt bung ra, vôi trắng xen lẫn đá vụn "phù phù" phụt ra. Như là trời nổi sương mù trắng xoá, theo sát đó, vòng đạo tặc bao vây xung quanh đã thoát khỏi trạng thái Tiềm Hành, trên người loang lổ vết trắng.

Thất Thải Vân Gian của Cố Tiểu Thương là dong binh đoàn bậc 4, 80 người. Trong đoàn có tổng cộng 10 đạo tặc, trong đó có hai cô gái lúc vượt qua rãnh ở sơn mạch Ô Long vì nhút nhát, đã lên đường trở về thành cũ. Thêm đứa đuổi theo áo choàng còn chưa quay lại, lúc này chỉ có bảy đạo tặc, bị đối thủ ném một đống vôi. Hết thảy bị bại lộ.

"Hừ hừ! Đây là vôi trắng được sản xuất độc quyền từ thành Bạch Thạch chúng tôi, chưa từng thấy đi!" Đạo tặc đó đắc ý nói, tiếp đó liếc nhìn vòng vây: Bảy đạo tặc, thêm Cố Phi và Cố Tiểu Thương tổng cộng là chín người, chỉ nhiều hơn bọn chúng một người mà thôi, căn bản không được tính là ưu thế gì, thế là không nhịn được cười nói: "Cái này cũng gọi là bao vây à?"

Cố Tiểu Thương đã sớm kêu gọi đám Vô Thệ Chi Kiếm chi viện, dù sao không ai ngờ tới đối phương lại có nhiều người theo đuôi như vậy, tưởng nhiều lắm chỉ hai hoặc ba người. Lúc này Cố Tiểu Thương định kéo dài thời gian, chứ không thật sự muốn đánh nhau với đối phương.

"Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?" Cố Tiểu Thương muốn nói với đối phương thêm một hai câu.

"Đừng lãng phí thời gian, nhanh chóng đột phá vòng vây." Đạo tặc đó chẳng thèm để ý Cố Tiểu Thương, quay đầu nói với mấy anh em nhà mình, nói xong đã xài Tật Hành, xông về phía một tên đạo tặc ở phương hướng nào đó. Mấy người khác cũng lập tức theo sát gã chạy về phía ấy.

Cố Tiểu Thương thấy hướng bọn chúng đánh về chính là một tên đạo tặc yếu nhất trong bảy người. Không ngờ cái lúc mình kéo dài thời gian ngược lại đã cho bọn họ thời gian để giám định hết một vòng người, chọn được cái mắt xích kém nhất...

"Này..." Cố Tiểu Thương quay đầu muốn nói chuyện với Cố Phi, thì đã không thấy bóng dáng Cố Phi đâu. Lại quay đầu trở về, chỉ thấy Cố Phi đã vọt đến trước mặt tên đạo tặc cầm đầu, trường kiếm trong tay tung bay bổ ra một đường ánh lửa, đạo tặc đó không có cơ hội nhỏ nhoi nào, nháy mắt đã bị giết ngay. Bảy người còn lại lập tức ngơ ngẩn, vội vàng dừng bước, không tự chủ được lui về sau, kéo ra khoảng cách với Cố Phi.

Cố Phi cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Nếu xác định được thân phận của đối phương, vậy vừa rồi hắn sẽ không ra tay, chỉ đứng nhìn bọn họ đột phá vòng vây, nhưng mà hết lần này tới lần khác mấy người họ dù chết cũng không chịu nói làm chi chứ. Là một dong binh có trách nhiệm, tất nhiên Cố Phi không thể tùy ý thả bọn họ rời đi được.

Trường kiếm đen sẫm, áo chùng đen, giết trong nháy mắt, Song Viêm Thiểm!

Đây đã thành một dấu hiệu. Bảy người trợn mắt há mồm, sau đó đều kịp phản ứng, hét lên: "Thiên Lý Nhất Túy! ! !"

"Ồ, biết tôi sao?" Cố Phi nói.

"Tên trâu bò trên video..." Mấy người lẩm bẩm.

"Biết sự lợi hại chưa! Còn không mau nói mấy người là ai, muốn làm gì, từ đâu ra đây, đi theo tụi này có ý đồ gì, nói!" Cố Tiểu Thương cũng tới rồi.

Bảy người ngơ ngác nhìn nhau, còn không chịu mở miệng. Cố Phi cũng cực kỳ đau khổ, ý tưởng chợt lóe, mở miệng tùy tiện hỏi một người trong đó: "Cậu tên là gì?"

"Dã Trư..."

"Cái tên quỷ gì vậy..." Cố Tiểu Thương không nhịn được bật cười. Cố Phi lại không có tâm trạng này, tay chân luống cuống thêm bạn với đối phương. Ngay mặt không tiện nói, lén gửi tin nhắn cũng có thể mà! Kết quả: Đối phương không mở chốt thêm bạn...

Cố Phi thực rất bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục dẫn dắt: "Dã Trư à! Mấy cậu đi theo chúng tôi, là muốn tìm người nào sao? Hay là có chuyện gì? Nếu muốn tìm người nào đó làm việc riêng, thì nói tên cho chúng tôi biết, chúng tôi gọi người đó qua đây cho, cái này chẳng khó gì cả! Cần gì phải đánh đánh giết giết? Đúng không Tiểu Thương?"

"Đúng đó!" Cố Tiểu Thương gật đầu, "Nếu là vậy, có gì mà không thể nói chứ?"

"Dù trong đội ngũ chúng tôi có kẻ thù của mấy người, mọi người có thể ngồi xuống thương lượng cách giải quyết mà!" Cố Phi thấy mình đã dẫn dắt đến hạn cuối.

"Đúng đó, ngồi xuống thương lượng được!" Cố Tiểu Thương phụ hoạ.

Bảy người vẫn không nói lời nào như cũ. Cố Phi vô lực đỡ trán, khoát tay lia lịa: "Tôi hết cách rồi, mấy người tự sinh tự diệt đi, đừng nói tôi không có ra tay giúp..." Nói xong Cố Phi liền lùi qua một bên ăn trái cây.

Đây vẫn là ám hiệu đấy! Giờ tôi không còn pháp lực, mấy người muốn chạy thì đi ngay! Cố Phi thấy nếu đã phát hiện ra đối phương, thì tương đương như đã phá hủy sự theo dõi của họ. Sứ mệnh dong binh của mình xem như đạt được rồi, thả bọn họ rời đi, không tính như không chịu trách nhiệm đi!

Kết quả, lần ám chỉ này của Cố Phi bọn họ vẫn không để ý tới, còn đứng đực ra ở trong vòng. Cố Phi ăn táo xong, pháp lực sung mãn, Cố Tiểu Thương bên kia lại khuyên thêm mấy câu, áo choàng của cô đã được nhặt về lại rồi. Vậy mà người ta vẫn không nói một lời.

"Bỏ đi!" Cố Tiểu Thương không kiên nhẫn nữa, vẫy tay với Cố Phi: "Thiên Lý, động thủ đi!"

"Còn cần tôi động thủ nữa à?" Cố Phi sững sờ nói.

"Anh uy mãnh thế mà, anh không lên thì ai lên!" Cố Tiểu Thương nói.

"Thực ra pháp lực của tôi không đủ để giết hết nhiều người vậy." Cố Phi rất kín đáo nói với Cố Tiểu Thương.

"Nói bậy, trong video anh có thể xử hơn hai mươi lận." Cố Tiểu Thương nói.

"Chuyện giết người này phải xem duyên phận đó!" Cố Phi nói.

"Nói lung tung gì thế." Cố Tiểu Thương nói.

"Trong video chỉ chuyên chọn trạng thái xuất sắc nhất của tôi, đối phương còn rất phối hợp nhào lên, mấy cảnh tôi chật vật không đủ pháp lực đã xóa hết sạch rồi." Cố Phi nói.

"Có chút quá đáng, sao có thể như vậy được!" Cố Tiểu Thương nói.

"Đúng vậy! Quá vô trách nhiệm rồi." Cố Phi nói.

"Anh cũng không viết bài giải thích đi." Cố Tiểu Thương nói.

"Giải thích? Giải thích cái gì?"

"Video giả tạo không tin được mà!!!"

"Giả tạo, ngược lại không tới mức ấy! Bọn họ chỉ chuyên chọn điểm sáng thôi."

"Vậy cũng không được, nó không chân thật mà!"

"Nhưng cũng là..."

"Hey hey!!! Hai vị..." Cuối cùng có người cắt ngang cuộc trò chuyện lén lút của bọn họ.

"Chuyện gì?" Hai người cùng quay đầu.

"Có động thủ không đây?" Đạo tặc dưới tay Cố Tiểu Thương hỏi.

"Động thủ, mọi người cùng lên!" Cố Tiểu Thương vội vàng nói, đồng thời chỉ về phía Cố Phi: "Gồm cả anh nữa đấy!"

"Ài!" Cố Phi thở dài một tiếng, huơ kiếm chỉ về phía mấy người đó: "Một cơ hội cuối cùng, còn không chịu nói thì chúng tôi ra tay!"

Mọi người bao vây lên, mà mấy tên ở chính giữa còn đứng chụm vào sát sàn sạt, Cố Phi phóng một đại chiêu là có thể diệt toàn bộ, đây chính là duyên phận chứ còn gì!

"Chúng tôi nói ra rồi, thì có thể đi thiệt chứ?" Đột nhiên có người mở miệng.

"Ê! ! !" Bên cạnh lập tức có người hầm hầm giận dữ.

"Tôi lại không muốn rớt cấp!" Người nọ nhảy ra ngoài từ trong bảy người kia.

-----------

 Chương 317: Cái chết của Ngân Nguyệt.


Cố Phi và Cố Tiểu Thương ngây dại nhìn bảy thằng trước mặt mình bắt đầu nội chiến. Hai người cũng rất bất ngờ khi xảy ra việc này đấy, chỉ giây lát hai người có một loại cảm giác như đang bức con nhà người ta đi đứng đường, cảm thấy khá ngại ngùng. Còn chưa kịp nói gì, sáu tên đạo tặc đã cùng bùng nổ, hét lớn "Kẻ rớt cấp đầu tiên chính là mày", sáu người cùng vây tên phản đồ kia lại, sáu thanh chuỷ thủ cùng lên, chính giữa vòng nháy mắt biến thành luồng ánh sáng trắng, nói cho thế nhân biết phản đồ sẽ không có kết cục tốt.

Tiếp đó sáu người cùng xoay người, đối diện Cố Phi và Cố Tiểu Thương, trong ánh mắt không có chút khuất phục: "Muốn giết thì lên đi, ai chết ai sống còn chưa nhất định đâu!"

"Thôi, mấy người đi đi!" Cố Tiểu Thương đột nhiên nói.

Sáu người, còn có Cố Phi, thêm cả đám thủ hạ của Cố Tiểu Thương đều sửng sốt.

"Có ý gì hả?" Cố Phi hỏi Cố Tiểu Thương.

"Tôi không muốn làm khó họ, chỉ dọa bọn họ thôi, kết quả anh nhìn đi, bọn họ không sợ, cho nên chúng ta thất bại rồi." Cố Tiểu Thương nói.

"À..." Cố Phi nhún vai, không nói gì.

"Đi nhanh, còn không đi thì không kịp nữa." Cố Tiểu Thương nói với sáu người.

Sáu người nghi ngờ.

Cố Phi thấy dáng vẻ nghi ngờ của đám bọn chúng thì tức lên, hỏi cũng nghi ngờ, bảo đi cũng nghi ngờ, làm thế nào mới không nghi ngờ hả! Cố Phi huơ kiếm trên không vẽ nên hai đường lửa: "Đi nhanh lên! Còn không đi tôi ra tay."

Sáu người tiếp tục mang theo nghi ngờ quay người, Cố Tiểu Thương phất tay, ba đạo tặc đang chặn bên đó đã nhường đường. Cùng với lúc này, phương hướng phía sau lưng Cố Phi và Cố Tiểu Thương đã truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, một đại đội nhân mã đang gào thét chạy tới, Cố Tiểu Thương vội đến mức giậm chân: "Còn không đi nhanh!"

Cuối cùng sáu người không nghi ngờ nữa, nhanh như chớp chạy mất.

Cố Phi quay đầu nhìn về phía đội ngũ, dẫn đầu chính là Đảo Ảnh Niên Hoa, dẫn theo mấy tên đàn em, trên đường đến gần thì nhìn thấy tư thế oai hùng bỏ chạy cua sáu tên đạo tặc nọ, vội vàng hỏi: "Sao chạy mất rồi?"

"Đã bảo đến nhanh rồi, mấy anh tới chậm thế kia, tụi này không ngăn được thì chạy thôi." Cố Tiểu Thương nói.

"Không phải chỉ có tám tên đạo tặc thôi à? Chỉ chốc lát mà cũng không ngăn được?" Đảo Ảnh Niên Hoa nghi ngờ.

"Không ngăn được thì không ngăn được, sao anh lắm lời thế hả?" Cố Tiểu Thương bất mãn.

Đúng là con gái! Thuộc phái diễn xuất trời sinh. Nhìn vẻ mặt của Cố Tiểu Thương ung dung chưa kìa! Đảo Ảnh Niên Hoa, anh có thể nghĩ ra cô ta cố ý thả người đi không? Cố Phi đang thầm nghĩ, không ngờ Đảo Ảnh Niên Hoa chĩa đầu súng về phía hắn: "Thiên Lý huynh, tám tên đạo tặc mà thôi, không đến nỗi cậu không ngăn được đi?"

Cố Phi sửng sốt, Cố Tiểu Thương cũng hơi căng thẳng nhìn về phía hắn. Cố Phi nhướn mày, nói với Đảo Ảnh Niên Hoa: "Hồi nãy đúng lúc đau bụng, kết quả không ngăn được."

Vì tình thế cấp bách, Cố Phi không nghĩ ra được lý do hay ho, cái này vừa nghe đã biết giả rồi. Đảo Ảnh Niên Hoa hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn mấy tên đạo tặc kia đã không còn tung tích, không biết đuổi theo thế nào, quay qua hỏi Cố Tiểu Thương: "Vậy bọn chúng có ý đồ gì?"

Cố Tiểu Thương bất đắc dĩ nói: "Đánh chết cũng không chịu nói, hết cách!"

"Ài!" Đảo Ảnh Niên Hoa thở dài, cũng rất bất đắc dĩ: "Vậy thì nhanh đi thôi!"

Đảo Ảnh Niên Hoa dẫn đám anh em dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo đội ngũ. Bọn họ đều là thành viên của Tung Hoành Tứ Hải, không đứng cùng với tất cả mọi người thì trong lòng sẽ sợ hãi, lúc nào cũng cảm thấy như toàn thế giới sẽ ám toán họ, ngăn trở nhiệm vụ của bọn họ vậy. Lúc này chẳng có lòng dạ nào để đồng hành với đám Cố Phi, vượt lên trước đuổi theo đội ngũ.

Gã vừa đi, Cố Tiểu Thương đã thở phào nhẹ nhõm, nói với Cố Phi: "Cảm ơn nha!"

"Cảm ơn cái gì?"

"Cảm ơn vì bụng của anh đau... tuy lý do này nát thật." Cố Tiểu Thương nói.

"Lừa người không phải thế mạnh của tôi." Cố Phi nói, "Bất quá, không phải cô rất thân với bọn họ à? Sao không nói thật?"

"Thân cũng phải nói quy củ chứ... nếu biết là tôi thả đi, sẽ trừ tiền thuê đó. Nhiều anh em theo tôi kiếm cơm nữa mà!" Cố Tiểu Thương nói.

Mấy người vừa trò chuyện vừa đuổi theo đội ngũ, bất đắc dĩ trong đám bọn họ có Cố Tiểu Thương một chiến sĩ, dễ dàng bị đội ngũ bỏ rơi, giờ đuổi theo lại thì có chút khó. Nhưng may mà Vô Thệ Chi Kiếm lấy việc công làm việc tư, bảo đoàn đội đi chậm lại, chính là vì để phối hợp với cô gái hắn thích, đám Cố Phi cuối cùng trong mắt cũng có thể nhìn thấy đội ngũ ở phía trước cách bọn họ càng ngày càng gần.

Lúc này Đảo Ảnh Niên Hoa đã quay lại trong đội ngũ, Vô Thệ Chi Kiếm lên đón, hỏi: "Sao rồi", Ngân Nguyệt bình tĩnh đứng ở bên cạnh, thực ra trong lòng cuống cuồng hơn bất cứ ai.

"Chạy rồi." Đảo Ảnh Niên Hoa nói, "Lúc tôi đến thì đối phương đã chạy."

"Không thể nào, không phải chỉ có tám tên đạo tặc sao? Có Thiên Lý Nhất Túy ở đó, không thể nào chạy được." Ngân Nguyệt kinh ngạc nói.

"Hắn nói hắn đau bụng..." Đảo Ảnh Niên Hoa bất đắc dĩ.

"Mấy anh tin ư?" Ngân Nguyệt nhìn về phía mọi người.

Tất nhiên mọi người đều lắc đầu, lời nói dối kiểu này là bực mình nhất, biết rõ là giả, nhưng lại không thể làm gì.

"Tại sao Thiên Lý Nhất Túy thả bọn chúng chạy, trong này chắc chắn có vấn đề." Ngân Nguyệt nói, trong lòng đã xác định đám người này tám mươi phầm trăm là tới tìm gã, không ngờ chỉ mới đối mặt chốc lát, Thiên Lý Nhất Túy đã đem vị trí của mình bán đi, chẳng lẽ lúc này đã có Thần Xạ Thủ mai phục ở xung quanh để chuẩn bị chờ cho gã vô số mũi Thư Kích.

"Chờ Tiểu Thương quay lại anh đi hỏi cô ấy thử đi!" Đảo Ảnh Niên Hoa nói với Vô Thệ Chi Kiếm.

"Giờ tôi hỏi luôn." Vô Thệ Chi Kiếm gửi tin nhắn cho Cố Tiểu Thương.

Ngân Nguyệt bên này đã bắt đầu theo ý thức rụt đầu, tận lực khiến bản thân xen lẫn ở trong đám người. Giờ đây gã ước ao ba Tấm Khiên Ngục Tù trong đoàn mình có thể bảo vệ xung quanh gã chừng nào. Đáng tiếc ba người đó bị Tung Hoành Tứ Hải mượn tạm, dọc đường đi luôn phụ trách bọc phạm nhân Tod vào giữa. Đám Vô Thệ Chi Kiếm cũng sợ có siêu cấp xạ thủ nào đó ở ngoài 800m bắn một phát Thư Kích khiến nhiệm vụ của bọn họ xong đời. Kết quả giờ đây Ngân Nguyệt chẳng có lấy một chút cảm giác an toàn. Bên kia Vô Thệ Chi Kiếm giao lưu với Cố Tiểu Thương, Ngân Nguyệt thì đang không ngừng tính toán trong lòng: Chạy, hay là không chạy? Nếu như chạy, thì chạy đàng nào?

Lúc này Vô Thệ Chi Kiếm đã tuyên bố: "Tiểu Thương nói Thiên Lý Nhất Túy không có vấn đề, lúc nãy là đau bụng thiệt..."

"Giả bộ, chắc chắn là giả bộ!" Ngân Nguyệt nói.

Vô Thệ Chi Kiếm chưa đáp lời, hắn không muốn hoài nghi cô gái mình thích. Mà Cố Tiểu Thương bên này trao đổi xong cũng vỗ vai Cố Phi đồm độp: "Hì hì, bọn họ hoài nghi anh kìa, tôi đã bảo lý do của anh nát rồi mà! Nhưng giờ tôi là nhân chứng che giấu vết nhơ cho anh, cảm ơn tôi đi!"

"Cô nương, vết nhơ này là tôi gánh thay cô đi?" Cố Phi nói.

"Đừng nghiêm túc vậy nha! Trở về chia cho anh một phần tiền thuê lần này." Cố Tiểu Thương nói.

"Đàn em của cô không có ý kiến ư?" Cố Phi nhìn về phía mấy đạo tặc khác.

"Có ý kiến gì không?" Cố Tiểu Thương quay đầu.

"Không có không có!" Mấy người cuống quýt đáp. Thái độ đó khiến Cố Phi khiếp sợ, hắn cũng coi như từng thấy vô số nhân vật đặc sắc trong game, nhưng lão đại có khí thế như Cố Tiểu Thương lại là người đầu tiên. Còn lại như Vô Thệ Chi Kiếm, Nghịch Lưu Nhi Thượng hay là Vân Trung Mộ, Ngân Nguyệt, ở trước mặt thành viên công hội của mình chưa từng thấy lộ rõ dáng vẻ trên cao nhìn xuống thế này.

Lại nói đến đoàn người bên này, Vô Thệ Chi Kiếm biểu thị rõ đã không có lòng truy cứu chuyện này nữa rồi, điều này khiến tinh thần Ngân Nguyệt hốt hoảng lên xuống chập trùng. Chỉ mấy tên đạo tặc tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi dưới tay Thiên Lý Nhất Túy được, Ngân Nguyệt có thể khẳng định điều ấy. Đau bụng gì đó càng là chuyện vô căn cứ, hắn ta cố ý thả nước, tự nhiên có quen biết, coi bộ là đám Vân Trung Mộ không thể nghi ngờ rồi. Mình lại chạm mặt với hắn ta, giờ mình ở đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net