Quyển 07 - Chương 344-345

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 344: Mẫu đất nhỏ [1].

Thủy Thâm xoay ngược trở lại, thấy Hàn Gia Công Tử đã sớm tiến vào rừng cây, rõ ràng trước khi mình cất tiếng nhắc nhở thì đã chạy vào rồi đấy.

"Tên khốn này, phán đoán cục diện luôn nhanh như vậy mà!" Thủy Thâm vừa lẩm bẩm, vừa đuổi theo bước chân của hắn. Hai tên đạo tặc phía sau bị cạm bẫy ngăn cản chỉ hơi hoảng hốt tí xíu thôi. Bởi vì một người căn bản chưa trúng bẫy, chỉ bị Thủy Thâm ra vẻ hù dọa, tên khác thì chỉ chốc lát cạm bẫy đã rơi khỏi chân rồi, rõ ràng chiêu thức cạm bẫy nhỏ này của Thủy Thâm cũng không có thời gian quá dài.

Chưa tiến vào rừng cây được mấy bước, Thủy Thâm đã nhìn thấy Hàn Gia Công Tử đang nép đằng sau cái cây nào đó. Bản thân gã vội vàng lách người vào sau một thân cây, nhỏ giọng nói: "Đuổi tới nơi rồi."

"Hai tên mà thôi, cậu không xử được?" Hàn Gia Công Tử nói. Hắn là mục sư tất nhiên khó mà trực tiếp đánh với người ta được, nhưng Thủy Thâm nói thế nào cũng là một trong Năm Kẻ Mạnh đấy, dù hôm nay bị Cố Phi bạo rớt một cấp, nhưng nếu ngay cả hai tên đạo tặc mà cũng không xử lý được, vậy thì rất khiến người ta khinh bỉ.

"Không chỉ là hai đâu!" Thủy Thâm nói.

"Là người nào?" Hàn Gia Công Tử hỏi.

"Mọe, sao tôi biết được, nhìn thế nào cũng là tới tìm cậu mà!" Thủy Thâm nói.

"Đây không phải mẫu đất nhỏ của cậu à?"

"Không nhận ra, chưa từng gặp." Thủy Thâm nói.

"Tới chưa?"

"Đương nhiên!!" Thủy Thâm đột nhiên xoay người lượn ra từ một bên khác của cây, giương cung "phốc phốc" bắn hai mũi tên, dùng chính là kỹ năng Nhị Liên Tiễn.

"Moá!" Từ trong rừng truyền tới một câu quát khẽ. Rõ ràng là người bị trúng tên mắng. Thủy Thâm lại vèo về núp lại sau cây. Lại nhanh chóng ló đầu ra từ một phía khác bắn một mũi tên, lần này không có tiếng mắng. Thủy Thâm dán sát người sau cây dỏng tai lắng nghe, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.

Lúc này khoảng cách của hai bên rất gần, mặt đất trong rừng cây phủ đầy lá cây, đi đường muốn không một tiếng động là chuyện không dễ chút nào. Rất hiển nhiên đối thủ đã dừng bước.

Hàn Gia Công Tử ra dấu tay với Thủy Thâm, hỏi gã tổng cộng có mấy người.

Thủy Thâm giơ lên bốn ngón tay. Trong nháy mắt gã thò đầu ra hồi nãy có năm người chơi đuổi theo vào rừng cây, nhưng gã công kích liên tiếp hai lần đều tập trung vào một người, đã giải quyết được một tên. Hiện nay gã có thể xác định một chuyện chắc chắn: Đối phương đã nắm rõ vị trí của gã, đang chuẩn bị cẩn thận từng li từng tí chạy tới đánh lén gã đó.

Mà kỹ năng Thăm Dò của Tiềm Phục Giả mà gã có chỉ đặc biệt nhằm vào trạng thái Tiềm Hành thôi. Chỉ có trạng thái Tiềm Hành của đối thủ, gã mới có thể phát hiện được. Rõ ràng giờ đối thủ không Tiềm Hành, chỉ đang cẩn thận áp sát gã,ỹ năng này của gã lại chẳng có tác dụng gì cả.

Vội vàng ra dấu tay với Hàn Gia Công Tử. Hàn Gia Công Tử hiểu ý gật đầu. Trong lòng thầm đếm từ một đến ba. Hàn Gia Công Tử đột nhiên vọt ra từ sau cây lộ ra thân hình, dùng Thánh Quang Cầu yếu ớt của mục sư tùy tiện tấn công một phát.

Tuy sẽ không có ai xem công kích của mục sư ra gì, nhưng đột nhiên hiện thân nên đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả bốn tên kia, Thủy Thâm nắm bắt cơ hội chớp nhoáng ấy, nhanh chóng chạy ra mấy bước, đã vọt ra sau một cái cây khác. Đối thủ không biết chỉ trong một thoáng lực chú ý dời đi thôi thế mà cũng bị Thủy Thâm bắt được, chú ý xong Hàn Gia Công Tử lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái cây Thủy Thâm trốn lúc nãy, Thủy Thâm đã sớm thay đổi vị trí rồi.

Vị trí mới của Thủy Thâm cũng không nằm trong sự chú ý chặt chẽ của đối phương. Gã nhìn trộm một cái, hai người của đối phương bước nhanh về bên phía Hàn Gia Công Tử, hai người khác vẫn cẩn thận dè dặt tiếp cận vị trí cũ của gã. Thủy Thâm chẳng do dự chút nào, lách ra nửa người giương cung cho một phát Thư Kích, phương hướng bắn chính là nhằm về một trong hai người đang giết về bên phía Hàn Gia Công Tử.

Mũi tên bất thình lình toát ra này rõ ràng khiến bốn người trở nên kinh hoảng, bọn chúng không phát hiện được công kích lần này là đến từ cái tên lúc trước giờ đã đổi vị trí thôi, còn tưởng rằng trong rừng cây có người thứ ba.

Nếu đã có người thứ ba, vậy rất có khả năng sẽ có người thứ tư, người thứ năm, người thứ sáu... đây là phán đoán theo bản năng. Bốn người không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận đoàn kết lại với nhau.

Thủy Thâm cũng đã tranh thủ được cơ hội vừa nãy thăm dò rõ được chức nghiệp của bốn người trước mặt, toàn bộ đều là đạo tặc. Điều này khiến gã yên tâm hơn, ít nhất mình có ưu thế về khoảng cách công kích, ngay tức khắc lại hiện thân bắn một mũi tên, chỉ đáng tiếc cái tên vừa bị bắn lén lần này không ở trong góc độ bắn nữa, Thủy Thâm đành phải đổi mục tiêu. Bắng xong còn rất can đảm chạy vị, trong lúc đó quay đầu liếc mắt một cái, mấy cái thằng kia vừa nhìn chằm chằm vào động tĩnh của gã, cũng vừa tìm vị trí để ẩn núp, dường như không có ý chủ động đuổi theo.

"Chậc, không mắc lừa à!" Thủy Thâm rất tiếc nuối, nhưng đối thủ vừa núp, vậy thì đã hoàn toàn nhường ra quyền chủ động rồi. Thủy Thâm từ bị động chuyển thành chủ động, bắt đầu lớn gan chạy chỗ xen kẽ, nhanh chóng đi đường vòng qua cánh bên cạnh chỗ núp của tên nào đó.

Thấy tên này còn đang ngó dáo dác quan sát bốn phía, không hề phát hiện nguy hiểm đang rình rập ngay bên cạnh, Thủy Thâm đành phải lắc đầu thở dài, vừa hung hăn bắn tên giết quyết người nọ mất rồi.

"Mấy người này chỉ sợ không phải người của thành Lâm Ấm..." Trong lòng Thủy Thâm đã có kết luận. Người chơi thành Lâm Ấm tên nào tên nấy đều là cao thủ đánh du kích trong rừng rậm, tuyệt đối không có tên nào núp sau cây còn tưởng rằng vậy đã rất an toàn rồi. Việc này chỉ có một con chết.

Thủy Thâm nghĩ như vậy, đã đi lượn vòng ra phía sau một người khác, nhưng lần này trong lúc đang kéo cung định bắn tên thì thân hình của đối phương đột nhiên bắt đầu mờ đi.

"Tiềm Hành!" Trong lòng Thủy Thâm sáng tỏ, vội vàng bắn ra mũi tên này. Tiềm Hành của đối phương bị cắt ngang, cuống quýt quay người tìm kiếm hung thủ tập kích, Thủy Thâm dứt khoát chả thèm trốn cũng chả thèm núp, ngay mặt đè đầu bắn, tên này muốn tránh cũng không kịp, cuối cùng trên mông cắm tên biến mất.

"Hey hey!! Chết chưa." Thủy Thâm gởi tin nhắn cho Hàn Gia Công Tử, lúc gặp mặt trong quán rượu thì đã thêm bạn nhau.

"Sống mãi mãi." Hàn Gia Công Tử nói.

"Đối phương Tiềm Hành rồi." Thủy Thâm báo cho hắn.

"Ừ!" Hàn Gia Công Tử đáp một tiếng, một giây sau, Thủy Thâm đã thấy hắn tiêu sái từ sau cây chạy ra, tốc độ đó ở trong mắt một tên chức nghiệp nhanh nhẹn như gã có thể nói là không nhanh không chậm, nhưng gã biết điều này với một mục sư đã là cực hạn, đối với đạo tặc đang trong Tiềm Hành thì càng là tốc độ cao không thể nào chạm đến.

"Quá xảo trá." Thủy Thâm cảm thán. Hàn Gia Công Tử làm thế kia, là nhắm thẳng vào điểm yếu lúc này của đạo tặc: tốc độ Tiềm Hành không đủ để đuổi theo người ta. Mặc dù là vậy, nhưng không thể không cho Hàn Gia Công Tử một cái tọa độ: "Chạy về phía bên này!"

Hàn Gia Công Tử đang qua lại trong rừng lập tức chuẩn xác chạy về phía bên này, Thủy Thâm khó tránh khỏi lại lẩm bẩm: "Nắm bắt tọa độ chuẩn xác như vậy, tại sao cậu ta không dẫn tên mù đường Ngự Thiên đi làm nhiệm vụ."

Đạo tặc đang Tiềm Hành sau khi thấy tên mục sư bắt đầu hiện thân bỏ chạy thì lập tức cũng hủy bỏ Tiềm Hành, đổi thành dùng Tật Hành đuổi theo, nhưng cách Hàn Gia Công Tử khá xa. Thủy Thâm rất trấn định lại gởi cho hắn một tin nhắn: "Nếu cậu không chạy tới kịp, cuối cùng dù có ôm đùi của tôi thì tôi cũng không cứu cậu đâu nhé!"

Với độ mẫn cảm về tọa độ và năng lực tính toán của Hàn Gia Công Tử, đã sớm phán đoán ra mình muốn chạy tới được vị trí Thủy Thâm chỉ định trước khi đạo tặc đụng phải là hơi khó, nhưng cũng chẳng hoảng loạn chút nào, hắn là mục sư đó, tùy tiện ném hai cái Thuật Hồi Phục cho chính mình, kéo dài thêm một khoảng cách nhỏ còn không phải chuyện dễ ẹt sao? Dựa vào trình độ thao tác của hắn, tự tin về cách thêm điểm tỉ lệ vàng, người chơi bình thường muốn cắt đứt kỹ năng hắn đang thi triển, thì khó giống hệt như người khác muốn phòng ngừa bị Cố Phi cắt ngang kỹ năng vậy.

Sau khi thuận lợi đến được vị trí hắn tính toán, quả nhiên đạo tặc đã đuổi đến sau lưng, sau khi Hàn Gia Công Tử tính xong trước thời hạn nhẹ nhàng cho mình một cái Thuật Hồi Phục, đột nhiên quay người, phất tay về phía Thủy Thâm ở bên kia: "Còn không mau ra tay!"

Hai tên đạo tặc khó tránh khỏi căng thẳng quay đầu nhìn qua bên đó, kết quả Hàn Gia Công Tử chỉ dựa vào câu thuận miệng này đã chuyển đi tầm mắt, chút thương tổn như trong dự đoán không phải chịu, thoải mái chạy đến được khu tọa độ mà Thủy Thâm chỉ định cho hắn.

Thủy Thâm tất nhiên phải xuất thủ, chỉ là không vội lắm, gã còn đang chờ mong Hàn Gia Công Tử có thể ăn chút đau khổ đây, đây hình như là tâm nguyện của tất cả mọi người quen biết Hàn Gia Công Tử.

Kết quả lần này tâm nguyện coi như miễn cưỡng thực hiện được chút xíu. Hai tên đạo tặc cuối cùng vẫn là chọn ra tay với Hàn Gia Công Tử cách bọn chúng gần hơn chút. Hàn Gia Công Tử cũng không tránh né, tinh chuẩn thi triển Thuật Hồi Phục, kéo dài thời gian, vừa nhìn Thủy Thâm, nhưng lại không lên tiếng, không có kêu gào.

Thủy Thâm cũng im lặng, chỉ là hết sức cố gắng giương cung thật chậm, lấy ra mũi tên, bỏ tên lên, kéo cung, bắn!

Mũi tên này bay chậm chút thì thật là tốt biết bao mà! Thủy Thâm nghĩ.

Hai tên đạo tặc đang cắn răng chịu đựng, bọn chúng cho rằng hai người hợp tác giải quyết một mục sư chỉ là chuyện nhanh chóng mà thôi, sau đó lại đối mặt với cung tiễn thủ này, hoặc giết hoặc trốn thì tính sau. Kết quả, Thuật Hồi Phục của Hàn Gia Công Tử thi triển ra rất đúng lúc, không quá chậm nhưng cũng không lãng phí, hữu hiệu nhất duy trì thanh máu của mình.

Cứ như vậy, hai tên đạo tặc cuối cùng phát hiện lượng máu của mình đã đỏ, mà tên mục sư này vẫn còn đứng.

Đây còn là Thủy Thâm cố ý nhường đấy. Nếu tập trung hỏa lực bắn phá mạnh mẽ, sao có thể xuất hiện cục diện hai người đỏ máu cùng lúc được.

Hai tên đạo tặc biết rõ không thể chống đỡ được nữa, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, muốn trốn trước để hồi phục đã rồi tính sau. Thế là trong chớp mắt đó Thủy Thâm tăng nhanh tiết tấu công kích, bắn ra Truy Tung Tiễn đuổi sát một người, người khác thì dùng Thư Kích bắn chết ngay.

Năm tên đạo tặc đuổi theo vào rừng rậm, giờ đây đã bị gã tiêu diệt sạch sẽ.

"Thật đáng tiếc, tại sao cậu không chết chứ?" Thủy Thâm vừa cất cung vừa đi ra, nói một cách tiếc nuối.

"Kỹ thuật quá tốt, muốn chết mà chết không được, tôi cũng rất tiếc nuối." Hàn Gia Công Tử cũng cất pháp trượng của hắn.

"Mấy người này là ai?" Thủy Thâm hỏi anh ta.

"Không biết, không quen." Hàn Gia Công Tử trả lời.

"Tại sao muốn giết cậu?" Thủy Thâm hỏi.

"Không biết."

"Nhìn có vẻ không giống người của thành Lâm Ấm." Thủy Thâm nói.

"Vậy à? Cậu khẳng định?" Hàn Gia Công Tử nói.

"Nếu như là người của thành Lâm Ấm, thì giờ chắc anh đã toi mạng." Thủy Thâm nói.

Hàn Gia Công Tử không khỏi nghĩ sâu xa, lẩm bẩm nói: "Nếu không phải thành Lâm Ấm, cách gần đây, lại là nơi tôi từng đi ngang qua, chỉ có thể là thành Bạch Thạch rồi. Người của thành Bạch Thạch... à..." Hàn Gia Công Tử lập tức nghĩ đến ai.

————–

[1] Nguyên văn Nhất mẫu tam phân địa 一亩三分地: Ngày nay, một mẫu bằng 100m². Ngày xưa, một mẫu bằng 6000 thước vuông ≈ 1980m² (1 thước ≈ 0.33m). Hiểu 1 cách nôm na là 3 phân (3 centimet) chẳng đáng là bao so với một trăm mét.

----------

Chương 345: Lần này thật sự tiêu rồi.

"Cậu biết là ai à?" Thủy Thâm hỏi Hàn Gia Công Tử.

Hàn Gia Công Tử gật đầu: "Chắc là bọn họ."

"Bọn họ? Bao nhiêu người? "Thủy Thâm hỏi tiếp.

"Không chắc chắn lắm, dù sao thì nhiều hơn hai chúng ta." Hàn Gia Công Tử nói.

Thủy Thâm từ sau cây thò đầu ra nhìn xung quanh: "Trước mắt hình như không có người tiến vào trong rừng nữa."

"Ra ngoài thử xem."

Hai người nói xong thì đi vòng ra khỏi cái cây mình đang núp, nơi này vốn chính là biên giới rừng cây, chẳng đi được bao xa thì đã nhìn thấy được chủ thành Lâm Ấm trong rừng cây. Ở vị trí này tụ tập rất nhiều người chơi, đang chỉ trỏ về phía rừng cây, hai người nhanh trí lập tức một trái một phải núp sau cây, Thủy Thâm hỏi: "Là bọn họ?"

Hàn Gia Công Tử duỗi đầu ra nhìn trong im lặng, gật đầu: "Là bọn họ."

Hàn Gia Công Tử nhìn thấy đám người bên ngoài rừng cây rất rõ, tên dẫn đầu là pháp sư Lam Dịch một phần tử còn sót lại của Tiền Trần ở thành Bạch Thạch.

Ngày hôm qua ở thành Bạch Thạch chơi oẳn tù tì thua Vân Trung Mộ, Lam Dịch không nhận được kế hoạch do Hàn Gia Công Tử cung cấp. Thực ra với cái kế hoạch đó bản thân gã cũng chẳng quan tâm lắm, gã hoàn toàn chẳng hiếm lạ sự trợ giúp của Hàn Gia Công Tử, lúc đó chỉ vì quen đối chọi gay gắt với Vân Trung Mộ thôi. Cho nên thắng thua của trận oẳn tù tì đó chẳng chút liên quan đến việc Lam Dịch có muốn tiếp tục đối phó Ngân Nguyệt hay không.

Gã quyết định không thể nào từ bỏ.

Oán niệm của đám bộ hạ cũ Tiền Trần bọn hắn lớn hơn đám người Vân Trung Mộ rất nhiều, bầu không khí được nhiều người ủng hộ cũng càng dày đặc. Khi nghe ngóng được trạm kế tiếp của người chơi Vân Đoan, bọn họ giành trước một bước tới thành Lâm Ấm. Chuẩn bị tìm kiếm cơ hội mới ở nơi này. Bọn hắn đã thầm hạ quyết định, khó được dịp biết được tung tích của Ngân Nguyệt, lần này dù Ngân Nguyệt có chạy tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo giết chết gã ta mấy lần mới được.

Nhưng đáng tiếc Ngân Nguyệt ở giữa đường đến thành Lâm Ấm thì đã bị tiễn đưa về thành Bạch Thạch. Bọn hắn mờ mịt không biết vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi ở thành Lâm Ấm. Bọn hắn tất nhiên cũng biết Tung Hoành Tứ Hải và công hội của Thủy Thâm bên này hình thành nhiệm vụ song hướng. Lúc bọn hắn nhìn thấy người chơi Vân Đoan, là Vô Thệ Chi Kiếm đang dẫn một đám người vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên phố, hộ tống Tod tới ngục giam tạm thời giam giữ.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy người chơi Vân Đoan vốn hơn ngàn người đột nhiên nhân số giảm mạnh. Đám người Lam Dịch vừa vui vừa buồn, vui tất nhiên là người càng ít thì càng dễ đối phó. Buồn chính là Ngân Nguyệt có phải cũng nằm trong danh sách biến mất này rồi hay không.

Kết quả bọn hắn còn chưa bắt đầu kiểm chứng, thành Bạch Thạch bên kia đã gởi tin tức tới. Bọn hắn có để người lại ở thành Bạch Thạch. Lúc đến doanh trại Kỵ Sĩ logout thì thấy Ngân Nguyệt và đám người Vân Trung Mộ đang ở đó giằng co trừng mắt nhau...

Chuyến này tất nhiên đi vô ích rồi. Đám người mất hết cả hứng thú, có người đã logout trước, có người thì lại chuẩn bị cả đêm trở lại thành Bạch Thạch, còn có một vài tên nhàm chán đi quán rượu giải sầu, kết quả không khéo nhìn thấy người của Công Tử tinh anh đoàn và Thủy Thâm.

Đối với Công Tử tinh anh đoàn, thì người của Tiền Trần phần lớn đều là khuôn mặt lạ hoắc, nhưng trong mấy người này không khéo lại có tên vừa nhìn cái liền nhận ra Hàn Gia Công Tử đấy.

Tin tức này được báo cho Lam Dịch đang chuẩn bị trở về thành Bạch Thạch biết, gã cũng rất phấn chấn, chuyến này xem như không đi vô ích rồi, nếu có thể giết được tên này, thì sẽ rất sung sướng. Hàn Gia Công Tử chính là một trong những thủ phạm dẫn đến sự sụp đổ của công hội Tiền Trần bọn hắn, hận ý đối với anh ta cũng rất sâu đậm đấy!

Người chơi thành Nguyệt Dạ thành thạo giết người đã muốn làm chuyện này thì chưa từng lề mề. Bên chỗ Học viện Mục Sư đã cho lính mai phục rồi, người phía quán rượu cũng đã tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh của người bàn này.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Gia Công Tử thế mà lại tách ra với mấy người còn lại, thật khiến bọn hắn kinh ngạc vui mừng suýt nữa thì gào thành tiếng. Nhân thủ của bọn hắn lúc này không nhiều, cần Hàn Gia Công Tử lạc đàn, một khi có quy mô tiểu đội, vậy chỉ hơi kéo dài chút thời gian thì người chơi Vân Đoan rất có khả năng sẽ chạy tới cứu trận.

Người âm thầm đi theo hớn hở nhìn chằm chằm Hàn Gia Công Tử càng ngày càng cách xa mấy người bạn của hắn. Lúc đang chuẩn bị hạ thủ, đột nhiên vừa qua khúc ngoặt của con phố, Hàn Gia Công Tử đã hội hợp với mấy người khác.

Lúc nãy là cao thủ cấp bậc tinh anh của Công Tử tinh anh đoàn, mà lần này lại là ê kíp lãnh đạo của thành Vân Đoan... Chỉ dùng Giám Định Thuật đã biết rõ thực lực của cái đám này không tầm thường. Kế hoạch của đám người Lam Dịch chỉ có thể bị gác lại.

Thế là trơ mắt nhìn đám người này vừa đi vừa nói chuyện, thẳng đến khi tới gần chỗ ban bố nhiệm vụ truy nã, cơ hội đã xuất hiện lần nữa. Hàn Gia Công Tử lại chia tay với mấy người khác, bên cạnh vốn có một người bạn, nhưng đã nhanh chóng sắp nói lời từ biệt.

Người của Tiền Trần không muốn lại bỏ qua cơ hội như vậy rồi.

Trước đó chính là hy vọng đám người của Công Tử tinh anh đoàn đi xa hơn chút, kết quả sắp được thì lại có một đám người gặp gỡ Hàn Gia Công Tử, vì không để chuyện này tái diễn, đạo tặc Tiềm Hành đã sớm bắt đầu áp sát Hàn Gia Công Tử.

Kết quả là đạo tặc bị Thủy Thâm nhìn thấu, hai người cùng chạy vào trong rừng. Dù sao chỉ có hai người, người chơi của Tiền Trần cho rằng vẫn có thể đối phó được. Lúc đó năm tên đạo tặc cùng đuổi vào trong rừng. Kết quả, tên này nối tiếp tên kia bị Thủy Thâm tiễn vong. Chờ đến khi đám Lam Dịch và người chơi khác của Tiền Trần chạy tới. Trong rừng cây đã chẳng còn một người nào của bọn hắn, còn về Hàn Gia Công Tử chạy trốn tới chỗ nào thì bọn hắn càng mờ mịt không biết.

"Đại Lam, có muốn vào rừng xem thử không?" Có huynh đệ hỏi Lam Dịch.

Lam Dịch có hơi chần chừ. Từ khi bắt đầu ra tay với Hàn Gia Công Tử đến bây giờ đã có một khoảng thời gian, nếu hắn kêu trợ giúp thì lúc này chắc đã tới rồi. Anh em nhà mình bây giờ không có bao nhiêu, chẳng có thực lực để xung đột với đại công hội Vân Đoan được.

"Liều mạng đi, sợ gì?" Nhiệt huyết của thành Nguyệt Dạ lại bắt đầu phát huy tác dụng.

Lam Dịch cắn răng gật đầu, đang chuẩn bị hiệu triệu anh em xông vào, đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong thì gã lập tức ngơ luôn. Trước đó trên mặt từng có hoài nghi, chần chờ, nhiệt huyết xoẹt cái đã biến mất không thấy, còn lại chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ đầy mặt.

"Đi!" Lam Dịch xoay người phất tay.

"Làm sao?" Mọi người khó hiểu.

"Mang Mang thế mà cũng ở bên này, hồi nãy có người nhìn thấy!" Lam Dịch nói.

"A!!!" Có người cùng là bộ hạ cũ của Tiền Trần, nghe được tin tức này cũng rất mừng rỡ.

"Chà! Mang Mang Mãng Mãng trong truyền thuyết." Có vài người là đám Lam Dịch về sau tới thành Bạch Thạch mới quen biết, đối với cái tên này cũng không xa lạ gì, là một cô gái đầy nghĩa khí được đám anh em Tiền Trần cũ như Lam Dịch khen không dứt miệng.

"Đi thôi!" Đội ngũ nhanh chóng biến mất không thấy. Ở trong lòng bọn hắn, trọng lượng của bạn bè rốt cuộc vẫn quan trọng hơn kẻ thù.

"Ơ, sao đột nhiên đi hết vậy." Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử ở trong rừng cây núp rất sâu, là vì không nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài nữa, bọn họ cách chốc lát sẽ nhìn thử hành động của đối phương, lần này Thủy Thâm thò đầu, nhìn thấy đối phương xoay người đi hết rồi.

"Toàn bộ?" Hàn Gia Công Tử cũng kinh ngạc, điều này rất không giống với tính cách của đám người chơi Nguyệt Dạ. Sau khi đám này đã để mắt tới ai thì thường sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu. Trừ phi bây giờ hơn ngàn người thành Vân Đoan toàn bộ đứng hết ở trước mặt bọn chúng. Vấn đề là bây giờ rõ ràng chẳng có ma nào cả, đối với bọn chúng đây được xem như một cơ hội rất tốt.

"Thật sự đi hết toàn bộ rồi." Thủy Thâm đã lớn mật đi ra khỏi cây, nếu đối phương còn chưa đi, điều này đã đủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net